Bình minh rồi cũng đến, ánh sáng nhu hoà chiếu soi vạn vật.
Cả khu rừng như sống lại, chim chóc từng đàn kéo nhau đi kiếm ăn.
Cây cối ở Vô Không am như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, trên lá còn đọng vô số những hạt sương.
Bên trong am, đã thấy lác đác vô số thân ảnh các ni cô qua lại, ai nấy đều làm việc của mình.
Có mấy đoàn người đang khấn vái, bộ dạng ai nấy đều hết sức thành tâm, cũng chẳng biết đang khẩn cầu gì.
Bên trong một gian nhà nhỏ trung tâm am.
Hai nhân ảnh đang đứng, bộ dạng có chút lo lắng.
Đối diện, một nhân ảnh nữ tử nhìn lướt qua có chút quý phái, ánh mắt thâm ý, cười như không cười.
- Cả đêm qua… hai ngươi có vẻ lao lực a.
Nghe vậy, cả hai nhân ảnh chỉ cúi gằm mặt, cũng không có trả lời.
- Được rồi.
Ra ngoài mở mang một chút cũng không tệ.
- Lý Nhi, ta có chút chuyện riêng muốn nói với nàng ta.
Lý Quý nghe vậy mới thở phào, khẽ gật đầu.
Thấy hắn ta ra ngoài, khuôn mặt Liễu Thanh mới giãn ra, có chút bất ngờ.
- Lần đầu tiên.
.
.
tiểu nữ ngươi biết báo cáo.
.
.
trước khi làm một chuyện gì đó a.
Đối diện, thân ảnh đầu trọc kia chỉ cúi gằm mặt, bộ dạng có chút không thoải mái, đang định nói gì rồi lại thôi.
Không phải Tuyết Nhi thì là ai.
Liễu Thanh thấy vậy chỉ khẽ hỏi.
- Đã có Chuyển Khí Đan chưa ?Tuyết Nhi đầu gật gật.
Bà ta nhìn thấy bộ dạng kia của nàng ta, khuôn mặt có chút suy nghĩ.
Chợt nói.
- 60 dặm cũng không xa, chúng ta đang ẩn thân ở Vô Không Am này, chớ có phi hành lẫn sử dụng thú cưỡi, gây ra động tĩnh không cần thiết.
Liễu Thanh dừng lại một chút suy nghĩ.
- Có sự cố gì, chớ có cậy mạnh, lập tức liên lạc với ta qua ngọc giản, rõ chưa ?Tuyết Nhi cũng biết hẳn bà ta nói như vậy, khuôn mặt cũng không ngạc nhiên.
- Ta đã biết.
Bà ta nhắm mắt ngưng thần, không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt choàng mở nhìn Tuyết Nhi.
- Nha đầu, hắn không chỉ là nhi tử của ta, mà còn là tương lai của Hợp Hoan tông.
- Nếu như hắn.
.
.
có mệnh hệ gì…Liễu Thanh bộc lộ sát khí không chút che dấu.
- Hừ…ngươi tự nhận biết hậu quả.
Cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, sát khí toả ra khiến nàng hô hấp không thông.
Tuyết Nhi bỗng rùng mình mấy cái, cười khổ.
Tu vi của xú bà bà này lại tăng tiến a.
Tuyết Nhi từ trước đến giờ trải qua không ít lần hăm doạ của vị đại trưởng lão này, nhiều đến nỗi chỉ cần Liễu Thanh tu vi có chút thay đổi liền nhận biết.
Ngoài mặt, dù Tuyết Nhi có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu.
Tỏ vẻ hiểu ý.
Liễu Thanh thấy vậy mới khẽ phất tay, muốn tiễn khách.
Lúc này Tuyết Nhi ra khỏi gian phòng kia mới cảm thấy thoải mái một chút.
Nàng liền lấy viên Chuyển Khí Đan trong nhẫn trữ vật ra, nhanh chóng cho vào miệng.
Đây chính là đan dược ẩn dấu khí tức của tà phái, vốn rất hiếm thấy.
Kẻ khác phóng thần thức vào dò xét chỉ thấy đan điền một mảng trắng tinh, chính là đại biểu cho người của chính phái.
Sau khi nuốt xuống.
Miệng khẽ mắng thầm, khuôn mặt phút chốc trở lại cười cợt như trước.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Trong một khu rừng cách đó khá xa.
Từ trên trời nhìn xuống, chỉ thấy xung quanh một mảng cây cối xanh ngát, san sát nhau không có điểm cuối.
Để ý kĩ một chút mới thấy ở giữa màu xanh bạt ngàn kia có một rãnh nhỏ, chính là một con đường đất rộng chỉ vài trượng.
Con đường này dài ngoằn nghèo quanh co khúc khuỷu, lúc này cả con đường chỉ có một cỗ xe ngựa đang thong dong bên trên.
Cỗ xe ngựa này có buồng nhỏ, chỉ vừa đủ 2 người ngồi, cũng không có màn che.
Đằng sau cười nói những gì, lão mã phu đang cưỡi ngựa phía trước đều nghe được.
Chỉ thấy lão mã phu khuôn mặt khắc khổ, râu ria rậm rạp kia biểu tình đầy khó hiểu.
Ban nãy khẽ liếc ra sau.
Thấy nữ nhân liên tục chọc ghẹo, lời nói thì phóng khoáng không chút cố kị.
Thậm chí lão còn thấy tay nữ nhân kia còn đang đặt lên vùng nhạy cảm của nam tử bên cạnh vân vê, khiến khuôn mặt nam tử kia đầy khó xử.
Nếu chỉ vậy thì cũng không nói.
Lão làm mã phu chuyên chở khách nhân trên con đường này mấy chục năm, cảnh gì chưa thấy qua.
Con đường này vốn hoang vắng, nam nữ tử lén lút làm gì đằng sau cũng không hiếm.
Mọi lần lão đều làm ngơ, giả vờ như không biết.
Nhưng lần này khác hẳn.
Nữ tử kia.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
đầu trọc, còn đang mang cà sa, rõ ràng là một ni cô a.
Lão đầy tò mò, không thể kiềm chế mà quay lại.
- Thứ lỗi lão nhân nhiều lời.
Không biết tiểu cô nương có phải là một ni cô đang tu hành không a ?Đằng sau tiếng cười nói chợt im bặt.
Lý Quý khuôn mặt có chút lo lắng, bất chợt bên cạnh vang lên tiếng chất vấn.
- Đúng vậy, lão nhân ngươi có vấn đề gì với ni cô chăng ?Lão nhân nghe vậy có chút bất ngờ.
Ni cô này có chút hung dữ a.
Chỉ thấy lão khẽ cười.
Hiển nhiên lão cũng không có sợ hãi, nhìn qua nam nữ tử kia, bộ dạng chỉ đáng tuổi nội tôn của mình ở nhà.
Lão chỉ nhìn về phía trước, khuôn mặt hiền hoà, lời nói có ý tứ chỉ bảo.
- Cô nương, ngươi cũng trạc tuổi tôn nữ của lão nhân ở nhà, tu hành vốn gian nan, phật pháp cũng cần phải hữu duyên, lão nhân thấy.
.
.
.
.
.
.
ngươi không thích hợp làm người tu hành a.
Lý Quý nghe vậy cười khổ.
Chưa gì mà nàng ta đã gây ra nháo sự a !Nhưng khi liếc qua lại cực kì bất ngờ.
Chỉ thấy Tuyết Nhi ánh mắt sáng rỡ, bộ dạng đầy tán đồng, còn khẽ vỗ tay.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lão nhân ngươi nói đúng lắm a.
Tu hành chán chết đi được.
- Chính vì vậy, ngày hôm nay, chính thức.
- Bản cô nương ta…….
hoàn tục a.
Lão nhân nghe nàng ta đằng sau nói vậy, bất giác vỡ lẽ ra.
Miệng cười một tràng sảng khoái.
Thì ra tiểu cô nương này chịu không nổi tịch mịnh, nhung nhớ nam tử kia cho nên hôm nay hoàn tục.
Trở về làm một nữ tử bình thường.
Nam tử bên cạnh có lẽ là ý trung nhân, hôm nay đến đón tiểu nữ kia đi.
Chả trách, chả trách bộ dạng lại như vậy…Nhìn đôi nam nữ dính như sam ở sau, bất giác lão mã phu khuôn mặt cũng giãn ra, khẽ hồi ức về tuổi xuân trước đây của mình.
Lúc này có chút hài hước.
Tuyết Nhi thì nói một đằng, nhưng lão mã phu lại nghĩ một nẻo.
.
.
.
Thoáng cái đã qua nửa ngày.
Lúc này Lý Quý cùng Tuyết Nhi đã đến nơi.
Đây là một thị trấn đông đúc người qua lại, thỉnh thoảng trên đầu còn có một vài nhân ảnh tu sĩ cưỡi phi kiếm lướt qua.
Khung cảnh cực kì náo nhiệt.
Lý Quý ngưng thần, chợt ánh mắt loé sáng, không giấu nổi vui mừng.
Đây là Nghiên Vân trấn, hắn không hề xa lạ gì.
Chưa đủ lớn để gọi là thành trì nhưng nơi đây dân cư đã đông đúc nhất các vùng lân cận.
Đặc biệt, Nghiêm Vân trấn này.
Phàm nhân còn sống chung hoà bình với tu sĩ.
Thỉnh thoảng còn có một vài môn phái đến đây tuyển chọn hạt giống tốt.
Thân phụ hắn vốn sống bằng nghề hái thuốc, nếu gặp được nhân sâm có tuổi đời nhỏ, sẽ đem về ngâm thuốc để gia đình dùng dần.
Nhưng nếu vận số tốt, gặp được nhân sâm trên 300 năm, phụ thân thường dẫn hắn đến đây bán cho các bảo điếm.
Thậm chí còn có lần.
Một tiên nhân không biết nghe ngóng ở đâu, trực tiếp đến gặp phụ thân hắn để mua một củ nhân sâm hơn 500 tuổi.
Còn cho thêm mấy lọ thuốc không biết tên.
Vị tiên nhân kia chỉ dặn dò phụ thân hắn để cho mấy nhi tử dùng, có tác dụng hoạt huyết, tăng cường khí lực.
Chính vì vậy.
Lúc nhỏ, ba huynh muội hắn rất ít khi ốm đau.
Dù đã dùng hết mấy lọ thuốc kia, nhưng phụ thân hắn vẫn giữ lại mấy chiếc vỏ, xem như bảo bối.
Thỉnh thoảng còn hay khoe khoang với mấy người trong thôn.
Đã hơn 1 năm hắn chưa về thăm thân phụ mẫu.
Dù rằng Lý Quý tự nhận không phải là một người con hiếu thảo, trước đây luôn phá phách, lười biếng khiến thân phụ buồn lòng.
Nhưng có nói sao đi nữa, đó cũng chính là nhà của hắn.
Lý Quý khuôn mặt hồi ức, chợt nói với Tuyết Nhi đang hớn hở bên cạnh.
- Cô nương, trấn này cách Vĩnh Lạc thôn ta sinh sống trước đây không xa.
- Khi nào xong việc ta cũng muốn ghé thăm gia đình một chút.
Tuyết Nhi đang ngó đông nhìn tây như đang tìm kiếm gì đó, cũng không có nhìn hắn, khẽ phất tay.
- Được, được.
Chuyện nhỏ a.
Đang đi được một đoạn, Tuyết Nhi như suy nghĩ gì đó, ánh mắt chợt loé.
Kéo tay hắn vào một cửa hàng lớn bài trí hoa lệ nằm giữa đường chính.
Không lâu sau.
Chỉ thấy hai nhân ảnh một cao một thấp đi ra, cả hai đều mang hai bộ y phục màu xám, đầu đội nón rộng vành.
Xung quanh nón còn có một tấm vải mỏng che khuất đi khuôn mặt.
Lúc này bộ dạng mới có một chút giống với những người xung quanh.
Dần dần cả hai khuất sau dòng người.
Đi theo hướng dẫn ghi trên lệnh bài thân phận Bảo Các Hội mà Tuyết Nhi có được.
Cả hai nhanh chóng tìm đến một tửu lầu cao hai tầng treo đầy đèn lồng, trước cửa đang có tấp nập người ra vào.
Bên trong tiếng nói chuyện ồn ã , tiếng cười lẫn cả tiếng chửi bới khắp nơi.
.
.
Hệt như một thế giới khác.
Vừa bước vào, đã có một tiểu nhị khuôn mặt rạng rỡ tiến ra tiếp đón nồng nhiệt.
- Khách nhân, mời vào mời vào !Khuôn mặt tiểu nhị đắc ý.
- Mời ngồi mời ngồi ! Không biết khách quan dùng gì a ?Hắn nói liên tục.
- Rượu ở nơi đây được mệnh danh là số một ở Nghiêm Vân trấn cũng không có nói ngoa a.
- Ngươi xem, khách nhân đến đây đã uống là say không có đường về a.
Vừa nói vừa chỉ trỏ sang bên góc đối diện đang có 4 tên đang say khướt, nằm dài trên bàn.
Tuyết Nhi khuôn mặt có chút mất kiên nhẫn.
Ánh mắt nhìn tiểu nhị đầy thâm ý, đặt một vật lên trên bàn.
Tiểu nhị thấy lệnh bài kia, đang cười nói bất chợt khuôn mặt đanh lại.
Ánh mắt y chợt loé, đảo mắt qua hai khách nhân kia mấy vòng.
Bỗng khuôn mặt giãn ra, ngữ điệu nhanh chóng tự nhiên trở lại.
- A thì ra là khách quý, khách quý a.
Hắn nhanh chóng đứng nép sang một bên, một tay đưa ra khẽ dẫn đường, ánh mắt nhìn hai người có chút ẩn ý.
- Mời hai vị khách nhân lên lầu, rẽ phải, vào căn phòng đầu tiên để bổn điếm chiêu đãi tận tình một chút a.
Lý Quý cùng Tuyết Nhi theo chỉ dẫn của tiểu nhị kia đi lên phía trên.
Theo lời tiểu nhị bước vào một căn phòng nhỏ.
Căn phòng bố trí sơ sài, chỉ có một chiếc giường nhỏ đơn sơ, ngoài ra không còn gì khác.
Đối diện, một lão già râu tóc xồm xòm, bộ dạng có chút lôi thôi, đang ngồi nhịp chân, nhâm nhi tách trà trên bàn.
Nhìn gian phòng bé tẹo, Lý Quý cảm thấy khó hiểu không thôi.
- Thương hội ?- Đùa ta chắc ? Thương hội gì chả có một ai a.
….
À không…Có một lão già khú đế.
------------------------
.