Trong khoảnh khắc Lý Hạc Đông được thả ra khỏi phòng, y thiếu điều chạy liền một vòng quanh thành Bắc Kinh, tiếc là quá lười nếu không thì y sẽ vừa chạy tới chạy lui vừa hô tự do muôn năm!
Lao ra khỏi cửa nhà họ Tạ, Lý Hạc Đông thoải mái duỗi lưng một cái, còn chưa kịp hít mấy hơi không khí trong lành mới mẻ thì vô tình thoáng nhìn thấy có người ở nơi góc rẽ, còn cmn đang lén lén lút lút nữa chứ!
Phản ứng đầu tiên của Lý Hạc Đông vẫn là kẻ thù tìm tới, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện người kia còn đang liên tục nhìn ngó về hướng này, Lý Hạc Đông nheo mắt, tập trung nhìn, dáng dấp cao to vạm vỡ, tai to mặt lớn trông y chang Phật Di Lặc, càng nhìn càng thấy quen mắt? Đm! Đấy là anh trai của y mà!
''Lý Vân Kiệt!'' Lý Hạc Đông kinh ngạc gào lên.
Lý Vân Kiệt giật nảy mình, thấy bị huynh đệ của hắn phát hiện rồi, bấy giờ quay đầu định bỏ chạy, Lý Hạc Đông lại không hề nghĩ ngợi mà nhanh chân đuổi theo, vừa đuổi vừa chỉ vào hắn mà quát: ''Đừng chạy! Huynh đứng lại cho ta!''
Lý Vân Kiệt mắt điếc tai ngơ, càng chạy càng nhanh, Lý Hạc Đông không muốn đuổi nữa, từ từ dừng bước, la lên với bóng lưng của anh trai y: ''Huynh mà còn chạy nữa ta sẽ nói với vợ huynh là huynh giấu quỹ đen đấy!''
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Lý Vân Kiệt lập tức dừng lại, quay người lại cười lấy lòng với y: ''Hì hì, huynh đệ à.''
Lý Hạc Đông hừ một cái, khoanh tay chờ hắn đi tới, Lý Vân Kiệt lập tức cười hì hì sáp lại, Lý Hạc Đông nhướng mày với hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: ''Lý Vân Kiệt, huynh còn dám xuất hiện trước mặt ta à!''
Lý Vân Kiệt nói với vẻ quan tâm: ''Nghe nói là đệ góa rồi hả, ca ca cố tình đến thăm đệ đấy, sao rồi? Nhà bọn họ không ai làm khó đệ chứ?''
Anh ruột cuối cùng vẫn là anh ruột, sự quan tâm của Lý Vân Kiệt vẫn không phải là giả, nhưng em ruột rốt cuộc vẫn là em ruột, Lý Hạc Đông không hề thấy cảm kích với sự quan tâm này chút nào, lại hừ một cái: ''Còn dám làm khó ta? Ông đây cho bọn họ mấy cái lá gan cũng không ai dám làm khó ta đâu! Ngược lại là huynh đấy, huynh là anh ruột của ta mà! Suốt ngày cứ đẩy ta vào trong hố lửa!''
''Không nói vậy được, không phải ta lo lắng cho đệ nên đến thăm đệ sao?'' Lý Vân Kiệt cười bất đắc dĩ, nói thật, vốn dĩ hắn thấy nhà họ Tạ có tiền có thế, em trai gả tới đó có thể sẽ được sống một cuộc sống thật tốt, ai mà ngờ mạng của sư gia đó lại ngắn như vậy, cuối cùng vẫn là hại thằng em, ít nhiều cũng có chút áy náy.
''Haya! Được rồi được rồi!'' Lý Hạc Đông không rảnh nghe hắn nói nhảm, lúc này chỉ vào hắn mà nói với giọng uy hiếp: ''Huynh mau nghĩ cách đón đệ về đi, đệ muốn về nhà!''
Lý Vân Kiệt lộ vẻ khó xử: ''Nếu ta mà có cách đón đệ về thì lúc nãy đâu có núp ở đó mà nhìn lén.''
Lý Hạc Đông bực bội tặc lưỡi, thấy anh trai y thật sự khó xử nên cũng không làm khó hắn nữa, thở dài nói: ''Được rồi được rồi, dù sao đệ cũng tìm được cách trở về rồi.''
''Cách gì?'' Lý Vân Kiệt vội vàng hỏi, sợ trong cơn giận mà em hắn lại làm ra chuyện gì phạm pháp.
Lý Hạc Đông đương nhiên là không thể nói cho hắn biết chuyện Tạ Kim còn sống, nên chỉ xua tay bực mình nói: ''Huynh đừng quan tâm!''
Nói rồi quay người định đi, vừa đi được mấy bước đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại quay người lại, vô cùng thần bí tới gần Lý Vân Kiệt, nhỏ giọng hỏi hắn: ''Ca, đệ nghe nói huynh có một mỏ vàng à, thật hay giả thế?''
Lý Vân Kiệt trợn tròn mắt nhìn y: ''Đương nhiên là thật rồi, lúc trước đệ từng đi ngang đó rồi mà! Quên rồi hả?''
''Đệ đi ngang hồi nào?'' Lý Hạc Đông kỳ quái cau mày, nhớ lại một chút, nói với vẻ không chắc: ''À! Huynh nói là miếng đất ở sườn núi Sơn Đông ấy hả!''
''Đúng vậy!'' Lý Vân Kiệt gật đầu: ''Đoán chừng là một thời gian nữa sẽ còn mở rộng, mắt nhìn của anh trai đệ mà đệ còn không tin sao? Cạnh đó chắc chắn có mỏ vàng! Nhà chúng ta sắp phất lên rồi!''
Lý Hạc Đông cũng không quan tâm đến chuyện này lắm, chỉ nhớ tới kế hoạch của Tạ Kim, dặn dò hắn một câu: ''Ca, bây giờ huynh nghe đệ nhé, đợi khi nào khai thác mỏ vàng, huynh đừng bán cho bất kỳ ai cả, đệ liên hệ cho huynh một mối, không chỉ có thể bán được vàng mà đệ còn có thể được chia cổ phần, hai huynh đệ chúng ta cùng kiếm được tiền! Nhà chúng ta dựa vào đệ mà sắp phất lên rồi!''
Lý Vân Kiệt có chút không tin: ''Gì mà bạn hàng? Mua đồ của đệ còn trả cho đệ cổ phần, có khi nào đệ gặp phải tên ngốc rồi không?''
''Không, là một tên vô cùng thông minh cơ, dù sao thì huynh cứ nghe theo đệ là được!'' Lý Hạc Đông vỗ vai anh trai y, cười nói: ''Được rồi, huynh về đi, đệ ra ngoài đi dạo, mấy hôm nay đệ buồn bực muốn điên rồi!''
Nói rồi quay người đi, để lại anh của y đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của y, nghĩ rốt cuộc có phải là y gặp phải tên đần rồi không? Hay là gặp phải phường lừa đảo? Hay là y bị váng đầu...
Phía nhà họ Châu, từ khi Châu Cửu Lương vào tiệm thuốc thì đến nay vẫn chưa quay lại, một mình Mạnh Hạc Đường cũng không dám đi lung tung, cũng chỉ có thể đợi trong phòng, cũng may thỉnh thoảng Trương Cửu Thái sẽ đến thăm y một lần, nếu không thì ngay cả ăn cơm y cũng phải nhìn sắc mặt của người ta.
Điểm tâm hôm nay lại bị người ta giở trò, mặc dù không biết rốt cuộc Châu lão gia căn dặn thức ăn đưa cho y là gì, nhưng chắc cũng không phải là một bát cháo và nửa cái bánh bao đang nằm trên bàn như hiện tại đâu.
Tốt xấu gì nhà họ Mạnh cũng từng giàu có, cho dù bây giờ nghèo túng nhưng Mạnh Hạc Đường cũng chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, mà không ăn thì lại bị người ta nói là láo, Mạnh Hạc Đương khẽ thở dài, cầm lấy nửa cái bánh bao kia cắn một cái, mùi chua lòm xộc lên, cái bánh bao này thế mà lại bị thiu.
''Ủa? Huynh ăn rồi à? Ta còn định tìm huynh cùng ăn cơm đây!'' Trương Cửu Thái cầm theo một hộp cơm đẩy cửa bước vào, thấy đồ ăn trong mâm của y mà thoáng chốc trợn to mắt, thực sự không chịu nổi, vung tay hất cái bánh bao trong tay y xuống đất: ''Cái này là ai bưng tới cho huynh!''
Mạnh Hạc Đường không trả lời, chỉ sợ hãi giương mắt lên nhìn hắn, quá uất ức, bỗng nhiên thấy mũi chua xót, vành mắt từ từ ửng đỏ.
Trương Cửu Thái đau lòng nhìn y, sợ làm cho y hoảng nên đành phải cố gắng nén lửa giận, đưa tay đẩy hộp cơm đến trước mặt y, bên trong là mấy dĩa thức ăn và một ít bánh ngọt, còn có một bát canh hầm, tuy nói không quý báu gì nhưng đối với nhà bình thường thì cũng là một phần điểm tâm phong phú.
Trương Cửu Thái thở dài: ''Mặc dù Châu lão gia không chịu chấp nhận huynh, nhưng không thể nào căn dặn khắt khe như vậy với huynh đâu, những thứ vừa rồi nhất định là đám người hầu cố ý chơi huynh.''
Trong lòng Mạnh Hạc Đường hiểu, nhẹ nhàng gật đầu: ''Đa tạ Châu lão gia.''
''Được rồi mau ăn đi, từ khi tới nhà họ Châu huynh vẫn chưa ăn uống tử tế bữa nào mà?'' Trương Cửu Thái thực sự không đành lòng nhìn tiếp, vội vàng đưa đũa cho y.
Mạnh Hạc Đường nhận lấy đũa, lặng lẽ liếc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: ''Cửu Lương sao rồi?''
''Huynh ấy rất tốt, đợi tình trạng ổn định lại là có thể về rồi.'' Trương Cửu Thái mỉm cười, đẩy bánh ngọt đến trước mặt y: ''Mau ăn đi, cơm nước xong xuôi rồi ta đua huynh đi thăm huynh ấy.''
Bấy giờ Mạnh Hạc Đường mới khẽ gật đầu, cẩn thận gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.
Ngoài phòng, Châu Cửu Lương xuyên qua khe hở cửa sổ rốt cuộc cũng nhìn thấy y bắt đầu ăn chút gì đó, hơi cong cong môi, trong lòng cũng thở phào một hơi, sau đó xoay người nhìn về phía tên người hầu cố ý chơi xấu y.
''Đến đây.''
Sắc mặt của Châu Cửu Lương lập tức trở nên lạnh lẽo, khẽ nói một câu, chống gậy đi đến bên cạnh vườn hoa, người hầu kia biết thiếu gia giận nên cũng không dám lên tiếng, vội vàng bước nhanh theo.
''Thiếu gia, mấy thứ đó không...''
Một tiếng ''chát'' vang lên, người hầu kia còn chưa kịp nói xong, Châu Cửu Lương đã vung tay lên hung hăng tát cho hắn một bạt tay, người hầu đó đứng không vững ngã ngồi xuống đất, đưa tay ôm bên mặt bị đau, ngạc nhiên nhìn Châu Cửu Lương.
''Những thứ đó không phải chủ ý của một mình ngươi, ngươi định nói thế phải không?'' Châu Cửu Lương nói thay hắn, híp mắt nhìn xuống hắn từ trên cao, vẫn nói chuyện bằng giọng nhỏ nhẹ như cũ, chỉ là cái khí thế này khiến người ta cảm thấy không rét mà run, trời nóng rực phía sau lưng cũng lạnh cả lên.
Người hầu đó cúi xuống, khẽ gật đầu, cũng không tự thức tỉnh, thậm chí không nhận ra mình có lỗi, mà chỉ oán giận là tại sao mọi người cùng nhau bày trò mà thiếu gia chỉ đánh một mình hắn.
Châu Cửu Lương xoay người đưa lưng về phía hắn, đi về phía trước mấy bước, lạnh giọng nói: ''Ngươi đến nhà họ Châu nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng là lần đầu tiên thấy ta đánh người, đem vết thương trên mặt về cho tất cả bọn họ mỗi người được chứng kiến một chút đi, về phần ngươi, cái tát này không oan một chút nào.''
Nói xong câu này, Châu Cửu Lương lập tức bỏ đi.
Một trận náo loạn ầm ĩ như vậy Mạnh Hạc Đường cũng không còn khẩu vị gì, chỉ gắp một miếng bánh ngọt, cắn từng miếng nhỏ, trước mắt trở nên mơ hồ, nước mắt to như hạt đậu không ngừng trượt xuống vành mắt.
Trương Cửu Thái thấy y vừa ăn vừa khóc đáng thương như vậy, trong lòng cũng thắt lại đau đớn, thật sự là tức không chịu nổi, bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên, kéo lấy cổ tay Mạnh Hạc Đường: ''Ăn không vô thì đừng ăn nữa, ta dẫn huynh đi tìm tên đó, hỏi hắn cho ra lẽ! Rốt cuộc là ai cho hắn cái gan dám ức hiếp chủ như vậy!''
Mạnh Hạc Đường vội vàng níu hắn lại, lắc đầu khóc: ''Đừng mà, bọn họ cũng là vì muốn trút giận cho Cửu Lương thôi, muốn trách chỉ có thể trách ta có số mệnh không tốt, hại Cửu Lương liên tục phát bệnh.''
''Huynh nói gì vậy!'' Trương Cửu Thái cau mày, giải thích với y: ''Nói thật cho huynh biết, không phải bọn họ vì Cửu Lương đâu, chẳng qua bọn họ chỉ vì bản thân thôi, nói cái gì mà trút giận cho Cửu Lương, thật ra đều chỉ là mượn cớ mà thôi!''
''Bọn hắn đều xem như Cửu Lương sắp chết rồi, trước giờ đều đối xử với huynh ấy qua loa cho xong việc, Cửu Lương không thèm quan tâm đến bọn họ nên chưa từng nói gì, còn huynh đến đây đối với bọn họ mà nói chính là có thêm một người chủ nữa, ỷ vào việc Châu lão gia không thích huynh nên muốn cố ý ra oai phủ đầu huynh, đợi đến khi Cửu Lương chết rồi thì bớt phải hầu hạ một chủ, bớt chịu sự trút giận của một chủ, huynh hiểu chưa?''
Tất nhiên Mạnh Hạc Đường đã biết vậy từ lâu, khẽ rủ mắt, tốt bụng giải thích giúp bọn họ: ''Cũng là chuyện thường tình ở đời thôi, huống chi ta vốn cũng không xứng làm chủ tử gì đó.''
Trương Cửu Thái hơi nóng nảy: ''Sao huynh có thể nghĩ như vậy được chứ? Huynh là phu nhân do Cửu Lương nhận định, tất nhiên là chủ của bọn họ!''
Nhưng hắn cũng đâu có nhận định ta là phu nhân....
Mạnh Hạc Đường không nói nữa, nhớ đến sự bạc tình bạc nghĩa trước đó của Châu Cửu Lương, từng giọt nước mắt lại rơi xuống.