Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Hà Nam.

''Sư ca! Huynh về rồi!''

Thấy Mai Cửu Lượng đi vào cửa, Tần Tiêu Hiền lập tức đứng dậy, mỉm cười tiếp đón, thân thiết nhận lấy balô của y, lại đấm lưng xoa vai cho y, còn liên tục hỏi han ân cần.

''Sao hôm nay về muộn vậy?''

''Có mệt không?''

''Có đói bụng không?''

''Ăn cơm chưa?''

Hôm nay Mai Cửu Lượng làm ca cuộc phẫu thuật liên tiếp, mệt sắp chết rồi, nhưng đối mặt với sự quan tâm nhiệt tình như vậy y vẫn miễn cưỡng cười với hắn: ''Ta vẫn ổn, cũng không mệt lắm, huynh ăn cơm chưa?''

''Không phải là đang chờ huynh sao?'' Tần Tiêu Hiền nghe y nói chưa ăn cơm, mắt cũng sáng cả lên, đẩy y đến ngồi vào bên bàn ăn, chỉ vào lồng trúc to đang úp trên bàn, đắc ý nói: ''Xem này, hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu đồ ăn đó.''

''Thật sao? Không nhìn ra là huynh còn có ngón nghề này đấy!'' Mai Cửu Lượng ngạc nhiên cười cười, thật có chút chờ mong đồ ăn do hắn làm, cuối cùng là khẩu vị của Đông Bắc? Hay là khẩu vị kiểu Tây đây?

''Tada!''

Tần Tiêu Hiền lấy lồng trúc ra như dâng đồ quý, cái giỏ trúc đó nói ít nhất thì cũng to bằng nửa cái bàn, nhưng lấy ra rồi thì trên mặt bàn chỉ bày một bàn rau củ xào xanh mơn mởn, thậm chí ngay cả một chén cơm hay một cái bánh bao cũng không có!

Nụ cười của Mai Cửu Lượng lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm vào một bàn rau củ xào kia một lúc lâu sau mới lúng lúng cười với hắn: ''Trông rất khá, huynh...huynh ăn thử chưa?''

''Vẫn chưa.'' Tần Tiêu Hiền cười đẩy mâm đồ ăn đến trước mặt y: ''Sư ca, đây là lần đầu tiên ta làm đồ ăn, thành quả sau hai tiếng đồng hồ cố gắng, ta nghĩ phải để huynh nếm đầu tiên, cảm ơn sư ca đã giúp ta nhiều như vậy, còn chịu chứa chấp ta nữa.''

''Hai tiếng hả, món này phức tạp vậy cơ à...''

Mai Cửu Lượng gắng sức mỉm cười với hắn, lúc nói ra câu này thì giọng nói cũng đã bắt đầu run lên, hai tiếng để xào ra một bàn rau rủ này, vậy chắc hắn là y nên mong chờ món này sẽ ngon đến không thể tượng tượng nổi nhỉ? Hay là y nên đến xem thử nhà bếp của mình có còn nguyên vẹn hay không?

''Eh...'' Tần Tiêu Hiền ngượng ngùng gãi đầu, thẳng thắn nói với y: ''Thât ra ta vốn định làm bốn món, một món canh hai món mặn hai món chay, nhưng cuối cùng đều cháy rụi hết, chỉ còn sót lại một bó đậu cô-ve, bấy giờ ta đặc biệt để ý đến sức lửa, tuyệt đối không làm nó cháy khét!''

Mai Cửu Lượng mím môi, có chút không đỡ nổi, chỉ có thể âm thầm cảm thấy may trong lòng vì hắn đã không làm ra bốn món với một tô canh, nếu không thì tối nay thật sự là sống không nổi nữa.

''Huynh mau nếm thử đi, để một lát là nguội đó.'' Thấy y không động đũa, Tần Tiêu Hiền vội vàng đẩy dĩa đến trước mặt y, nhếch miệng trơ mắt nhìn y.

Ánh mắt dạt dào mong đợi này nhìn chằm chằm khiến Mai Cửu Lượng thật sự không tiện từ chối, đành phải cầm đũa gắp một cọng bỏ vào miệng, vừa nhai một chút đã lập tức trợn to mắt.

Quả nhiên, đúng là không bị khét, nhưng vẫn chưa chín! Vừa cắn vào thì cảm giác ăn đậu sống vậy! Về phần hương vị thì y chỉ nếm ra được vị muối, trừ vị đó ra thì không còn gì khác.

Tần Tiêu Hiền xích lại gần y một chút, căng thẳng hỏi: ''Ngon không?''

Thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới! Sao ai làm đồ ăn khó ăn cũng đều thích hỏi câu này vậy, ăn có ngon không không phải ngươi nấu xong ăn thử một miếng là biết sao? Không cần chờ tới lúc này mới đi hỏi người ta, người ta có thể nói là không ngon à? Hơn nữa ăn có ngon hay không, không phải đều viết hết lên mặt người bị hại à? Cho dù viết hơi mờ nhưng cũng không đến mức nhìn không ra chứ!

Mặc dù trong lòng Mai Cửu Lượng mắng hắn một trận nhưng vẫn cố gắng nuốt cọng đậu cô-ve kia xuống, nể tình mà mỉm cười với hắn: ''Ngon.''

''Thật à?'' Tần Tiêu Hiền ngạc nhiên suýt chút thì đã nhảy dựng lên, không đợi Mai Cửu Lượng trả lời, đột nhiên lại ra vẻ khiêm tốn xua tay: ''Không được, huynh thật là, huynh không cần phải chiều theo cảm xúc của ta, có chỗ nào nấu không ngon huynh cứ nói thẳng ra với ta là được.''

''Thật, thật sự ngon mà.''

Mai Cửu Lượng sợ hắn không tin, ở ngay trước mặt hắn, rưng rưng nước mắt gắp một miếng lớn nhét vào miệng, mùi đậu sống thật sự không ra cái gì hết, Mai Cửu Lượng không nhịn nổi, vừa nhai vừa cho hắn ý kiến.

''Điểm không hoàn hảo duy nhất đó chính là loại đậu này, huynh nhớ sau này trước khi xào thì ngắt gân của nó, đậu này cũng rất già, gân rất cứng, ăn vào không dễ tiêu hóa lắm.''

''Đậu côve còn có gần nữa hả?'' Tần Tiêu Hiền có chút khó tin, trong đầu tràn ngập hình ảnh về da thịt con người, nhưng trên đậu thì không thấy.

Mai Cửu Lượng vội gật đầu: ''Dài, tròn dẹp, chỉ cần là đậu côve thì đều dài hết.''

''Thì ra là vậy.'' Mặc dù Tần Tiêu Hiền không nghe thấy nhưng vẫn gật đầu, thấy y ăn rất ngon miệng nên cũng cầm một đôi đũa khác lên: ''Ta cũng nếm thử!''

''Ấy!''

Mai Cửu Lượng giật mình, không nghĩ ngợi gì, đưa tay vươn ra đẩy đũa của hắn lại, một tay khác che chắn đĩa đậu côve kia.

Thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới mà! Sợ cái gì là xảy ra cái đó! Trước đó thì không thoát được câu ''có ngon không, bây giờ nhất định không thoát được câu '' ta cũng nếm thử'' này!

Mai Cửu Lượng cúi đầu nhíu mày, hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên lại, nghiến chặt hàm răng mới có thể nặn ra một nụ cười với hắn: ''Nếu đã cố tình làm cho ta thì sao huynh có thể tranh giành với ta chứ?''

Tần Tiêu Hiền nghe vậy thì không khỏi bật cười, ngoan ngoãn đặt đũa xuống, thật sự không nghĩ là sư ca lại còn háu ăn, chẳng lẽ đĩa đậu côve xào này của mình quá ngon? Nhưng không thể không nói sư ca háu ăn vẫn rất đáng yêu.

''Vậy ta không tranh với huynh, nếu huynh thích ăn thì sau này ta lại làm cho huynh.'' Tần Tiêu Hiền nói, cười hì hì nâng cằm lên nhìn y.

Thấy hắn không nhìn thấy mình ăn hết là không định đi như thế, Mai Cửu Lượng thở dài chấp nhận số phận, giơ đũa lên, cắn răng hạ quyết tâm, thấy chết không sờn, mãnh liệt nhét vào miệng, nhai cũng không dám nhai nhiều, chỉ nhai mấy cái đã nuốt xuống.

Tần Tiêu Hiền càng nhìn càng thấy đáng yêu, chống cằm mỉm cười nhìn chằm chằm y suốt, một khắc cũng không chịu dời mắt, còn Mai Cửu Lượng càng ăn thì trong lòng càng chua xót, nước mắt cũng sắp chảy ra nhưng nhìn ánh mắt mong đợi đó thì lại không thể không ăn, thoáng chốc y còn muốn tự tử.

Đậu côve xào không chín là có độc, bỏ hết một bàn đậu côve nửa sống nửa chín này vào bụng, có thể tưởng tượng được đêm hôm Mai Cửu Lượng không ổn, thượng thổ hạ tả trong nhà vệ sinh mãi không ra ngoài, Tần Tiêu Hiền đứng ngoài cửa sốt ruột muốn chết, Mai Cửu Lượng còn muốn chiều theo cảm xúc của hắn, cứ nói là hắn với đống đậu côve đó không liên quan.

Cuối cùng Tần Tiêu Hiền cũng tin, Mai Cửu Lượng vào bệnh viện, nằm trên giường với vẻ không còn thiết sống, còn Tần Tiêu Hiền đang ở nhà thầm nghĩ có nên nấu canh gà đợi trời sáng rồi đi thăm y hay không.

Phải nói là đêm nay ở bệnh viện Mai Cửu Lượng ngủ rất ngon, nhưng y tuyệt đối không ngờ tới được, hôm nay mặt trời vừa lên, Tần Tiêu Hiền vậy mà thật sự đến thăm y!

''Ngại quá, làm phiền rồi...''

Tần Tiêu Hiền cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh ra, những bệnh nhân khác đều đã ngủ, Mai Cửu Lượng vừa thức dậy không lâu, đang ngồi trên giường bệnh phê chuẩn kế hoạch giải phẫu bệnh nhân, Tần Tiêu Hiền thận trọng đóng cửa lại, rón rén bước tới, nhỏ giọng gọi y.

''Sư ca, ta tới thăm huynh.''

Mai Cửu Lượng sợ đến khẽ run lên, quay đầu thấy là hắn, vội vàng để tập tài liệu xuống, ngạc nhiên mỉm cười với hắn: ''À! Cảm ơn huynh cảm ơn huynh, làm phiền huynh tối qua đưa ta đến bệnh viện, còn phải làm phiền huynh đến thăm ta.''

''Sư ca, huynh mà nói vậy là khách sáo với ta đấy!'' Tần Tiêu Hiền tìm cái ghế ngồi xuống, lại vội vàng giải thích với y: ''Thật ra tối qua ta nên ở lại với huynh, nhưng mà huynh ngủ rồi, y tá sợ ta đánh thức huynh nên đuổi ta về.''

Mai Cửu Lượng cười nhìn hắn, thầm nghĩ thật ra người sư đệ này vẫn được lắm, mặc dù hơi ngốc đột xuất, thêm cả bản lĩnh gây phiền phức cũng thuộc hàng nhất, nhưng ít ra nhân cách lại không tệ, có thể quen thân được.

Tần Tiêu Hiền nhìn sắc mặt trắng bệch của y, hơi đau lòng nhíu mày lại: ''Sao rồi? Có tốt lên chút nào không?''

''Tốt hơn nhiều rồi, yên tâm ngủ một giấc thì bệnh gì cũng khỏi.'' Mai Cửu Lượng cười.

Nói lời này là nói thật, y thật sự quá mệt, bây giờ trong nước cũng không có nhiều bệnh viện Tây, bệnh viện thì cứ luôn không đủ nhân lực, mỗi ngày y không chỉ phải tiếp nhận khám bệnh mà còn phải làm phẫu thuật, đôi khi còn phải đến phòng cấp cứu để hỗ trợ, có thể ngủ một giấc tử tế đối với y mà nói chính là liều thuốc tốt nhất.

Nhưng Mai Cửu Lượng không định nói như vậy cho Tần Tiêu Hiền nghe, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua cái hộp trong tay hắn, nhất thời tò mò hỏi hắn: ''Đây là gì vậy?''

''À! Cái này hả!'' Tần Tiêu Hiền vội giơ hộp lên trước mặt y, cười đắc ý: ''Ta đoán chắc là huynh vẫn chưa ăn cơm nên mang theo một ít thức ăn tới.''

Sống một mình nhiều năm, ăn cơm một mình, đi ngủ một mình, khám bệnh một mình, Mai Cửu Lượng cũng sắp quên mất tư vị được người ta nhớ đến là như thế nào rồi, lúc này suýt chút đã cảm động đến òa khóc.

''Rất cảm ơn ngươi, cũng đúng lúc ta đang đói, ngươi mang gì theo vậy?''

''Chắc chắn là huynh đoán không ra!'' Tần Tiêu Hiền ra vẻ thần bí mà nhìn y, mở nắp hộp cơm ra: ''Tada! Ta tự mình làm bốn món ăn và một món canh!''

Cái này đúng là đánh chết y cũng đoán không ra! Tên nhóc này thế mà lại thật sự làm ra bốn món ăn một món canh!

Nụ cười của Mai Cửu Lượng lập tức cứng đờ lại, im lặng rất lâu sau đó mới lúng túng mỉm cười với hắn: ''Thật ra ngươi đến là tốt rồi.''

''Hả?'' Tần Tiêu Hiền không hiểu ý của y, vừa định hỏi y, lúc này một y tá vội vã chạy tới: ''Bác sĩ Mai! Bác sĩ Mai! Không xong rồi!''

Mai Cửu Lượng lập tức bật dậy: ''Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?''

Y tá gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, chỉ ra ngoài phòng nói: ''Giường, giường số sáu mà ngài phụ trách, bệnh nhân đó sắp không xong rồi! Các bác sĩ khác đều đang ở phòng phẫu thuật, ngài xem như vậy phải làm sao đây?''

Bệnh viện không đủ nhân lực, Mai Cửu Lượng lại không thể nói thẳng, vội vàng giơ tay lên định rút ống truyền, Tần Tiêu Hiền giật mình, cuống quít ngăn y lại: ''Này! Thân thể của huynh bây giờ còn có thể làm phẫu thuật sao? Nếu giữa chừng ngất xỉu thì phải làm sao?''

Mai Cửu Lượng nghe vậy thoáng chốc nhíu mày, suy nghĩ một lát vẫn rút kim tiêm ra, vén chăn nhanh chóng xuống giường.

''Ta có thể cố gắng được, lão Tần, huynh đến làm trợ tá cho ta, chúng ta mau đi thôi!''

Trong vòng năm phút, phòng phẫu thuật sáng đèn, Mai Cửu Lượng tập trung tiến hành phẫu thuật, vì thân thể khó chịu cộng thêm quá căng thẳng, trán y không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Ai cũng từng bị tiêu chảy, chắc hẳn cũng biết rõ cảm giác mệt lả là như thế nào, Mai Cửu Lượng vừa mới hồi phục được một chút, bây giờ dưới tinh thần tập trung cao độ, dần dần lại cảm thấy thể lực có chút không chèo chống nổi, nhưng y không thể dừng lại, nếu y dừng lại thì bệnh nhân này chắc chắn sẽ mất mạng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Mai Cửu Lượng đã hơi đứng không vững, nhưng y vẫn còn đang kiên trì, mãi đến khi y cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa thì sẽ ngã xuống đất mất, lúc này mới hít một hơi sâu, vừa mổ vừa khẽ gọi.

''Lão Tần.''

''Ta đây, sao vậy?'' Tần Tiêu Hiền lập tức đến gần, chú ý thấy phần mặt lộ ra khỏi khẩu trang của y tái nhợt như tờ giấy, lập tức nhíu chặt mày.

Mai Cửu Lượng không nhìn hắn, cũng không ngừng việc trên tay, nhưng vô cùng nghiêm túc nói: ''Lão Tần, ta nghĩ ta sắp chịu hết nổi rồi, ta cần huynh giúp ta hoàn thành các bước phẫu thuật kế tiếp.''

Tần Tiêu Hiền giật mình, mặt lộ vẻ khó xử, liên tục lắc đầu: ''Ta không làm được! Từ trước đến giờ ta chưa từng mổ chính, ta sợ...''

''Huynh không cần sợ, huynh với ta đều là học trò của thầy Cao, ta tin huynh.'' Mai Cửu Lượng ngắt lời hắn, lại nói với vẻ khẩn cầu: ''Ta xin huynh giúp ta một chút, ca mổ này cũng không khó, chỉ cần huynh dựa theo lời ta nói, huynh nhất định có thể làm được.''

Tần Tiêu Hiền thấy hắn nói chuyện cũng có vẻ hơi bất ổn, phân vân trong chốc lát, vẫn gật đầu: ''Được, ta nhất định sẽ cố hết sức.''

Cuối cùng Mai Cửu Lượng cũng khẽ thở phào, vừa làm phẫu thuật vừa giải thích tình huống của bệnh nhân và phương án giải phẫu, làm mấy việc một lúc khiến sức lực của y càng tiêu hao nhiều hơn, cố gắng chống chịu để nói cho hết, sau đó mới đưa dao mổ lại cho Tần Tiêu Hiền.

''Ta đứng bên cạnh xem, huynh yên tâm mạnh dạn làm đi.'' Mai Cửu Lượng nói, hít thở mấy hơi thật dài, nếu không phải nắm lấy giá đỡ ở bên cạnh thì y thật sự sẽ phải ngã xuống.

Tần Tiêu Hiền liếc nhìn y, sau đó quay đầu lại nhìn về phía bệnh nhân, hít sâu một hơi, chậm rãi đặt dao xuống tiếp tục phẫu thuật.

Ca mổ này rất thường gặp, lúc hắn từng làm trợ lý hai đã thấy giáo sư làm rất nhiều lần, cho nên vào tay cũng không khó khăn, từ từ nhập tâm, sau đó còn có dáng vẻ thành thạo điêu luyện.

''Tốt lắm, huynh làm rất tốt.''

Cuối cùng Mai Cửu Lượng cũng yên tâm, cảm thấy ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ, vội gọi một y tá đến làm trợ lý cho hắn, sau đó bình tĩnh quay người đi ra cửa phòng phẫu thuật.

Vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Mai Cửu Lượng lập tức run chân, nằm nhoài lên bồn rửa tay, trước mắt nhòe đi, Mai Cửu Lượng chớp mắt mấy cái, vừa định đứng lên, đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã xuống đất, mất đi tri giác...
Nhấn Mở Bình Luận