Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Anh - Hạ Vũ Điềm

Lúc Hạ Vũ Điềm rời khỏi nơi đó cũng đã hơn chín giờ đêm.

Gió thổi, tuyết rơi, bên ngoài trời lạnh cóng.

Bàn tay cô đan lại, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, không biết là đau buồn hay khổ sở.

Hay có lẽ là cả hai.

Cô đứng trước tiệm hoa, một lúc sau mới lặng lẽ đi vào.

Mẹ cô đang dọn dẹp, vừa nghe tiếng cửa mở, bà liền ngẩng đầu.

"Điềm Điềm, con đến rồi à?"

"Mẹ, để con giúp mẹ."

Cô đi đến bên mẹ mình, cầm lấy bó hoa trong tay bà, nhìn xuống mới thấy bó hoa đã được người ta đặt sẵn.

"Mẹ, trễ vậy cũng còn người đặt hoa sao?"

Hạ Giai Tuệ gật đầu.

"Ừ, vừa có người gọi đến, nói là mười phút nữa sẽ đến lấy."

Hạ Vũ Điềm nhìn vào bó hoa, là hoa hồng trắng, rất đẹp.

Cô đặt bó hoa lên quầy thu ngân, sau đó đi đến chỗ mấy bình hoa hồng đỏ, chọn vài cành đã bị héo, lấy ra để vào một góc.

Lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng chuông gió reo vang, âm thanh sắc xảo chợt khiến cô ngẩng đầu.

"Xin lỗi quý khách, tiệm chúng tôi..."

Lúc nói được phân nửa, đôi môi cô liền ngưng bặt.

Người đó đứng ở cửa, cũng đang nhìn lấy cô.

Có lẽ sau những năm tháng trưởng thành, bọn họ đã không còn như lúc trước.

Hạ Vũ Điềm thật sự rất muốn quên đi cảnh tượng lúc nãy, khi anh ôm cô gái kia vào lòng.

Cảm giác đó đúng là như gai đâm vào tim, vô cùng khó chịu.

Lúc cô nhận lấy quyển sách từ tay Thẩm Quân Hạo, cô liền xoay qua nhìn Từ Anh, nói là mình còn có việc nên phải về trước.

Nhưng thật không ngờ sẽ gặp lại anh ở đây lần nữa, chuyện này phải chăng cũng là trùng hợp.

Đường Bắc Xuyên đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi ngóc ngách đều là hoa, còn có một mùi thơm thoang thoảng sộc vào mũi.

Chả trách lúc trước mỗi khi ôm cô vào lòng, trên thân thể cô lúc nào cũng có một mùi hương rất dễ chịu.

Lúc Hạ Giai Tuệ từ đằng sau đi ra, cô đã vội vã cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh nữa.

"Chào, tôi có thể giúp gì được hay không?"

Hạ Giai Tuệ nhìn anh, sau đó liền mỉm cười chào hỏi.

Thật ra mẹ cô chưa từng gặp qua anh, cũng không biết cô và anh từng qua lại.

Cho nên hiện tại bà chỉ đơn giản nghĩ anh là một vị khách hàng, đến đây để đặt hoa.

Đường Bắc Xuyên lúc này mới đưa mắt nhìn đến mẹ cô, sau đó mới liếc mắt nhìn bó hoa bên cạnh, chậm rãi nói.

"Tôi đến để lấy hoa."

Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, thì ra hoa là do anh đặt, chắc là để tặng cho cô gái khi nãy.

Nghe vậy Hạ Giai Tuệ liền gật đầu, bà đi lại chỗ quầy thu ngân, cầm lấy bó hoa và một tờ hoá đơn đưa cho anh.

"À, được... vậy nhờ cậu ký tên vào đây."

Khi anh cầm bút ký vào tờ giấy trước mặt, Hạ Vũ Điềm lúc này mới thôi nhìn đến.

Cô xoay đầu nhìn đến mấy cành hoa héo úa bên cạnh, nhặt lấy một ít, bắt đầu cảm thấy sống mũi cay xoè.

Thì ra cô vẫn không chấp nhận được chuyện anh đã yêu một cô gái khác, còn ở bên cạnh cô ta, hạnh phúc trước mặt cô như vậy.

Lúc này phía sau cô chợt có tiếng bước chân đi tới, cô còn tưởng là mẹ mình nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh.

"Chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?"

Hạ Vũ Điềm xoay đầu, cô chợt liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của mẹ mình, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm lấy cô.

"Mẹ, chúng con từng học cùng lớp với nhau."

Không đợi mẹ mình mở miệng hỏi, cô đã nhanh chóng giải thích.

Hạ Giai Tuệ là người lớn, đương nhiên lúc này đã nhìn ra được có gì đó không đúng.

Thế nhưng bà chỉ gật đầu, còn mỉm cười nhìn cô.

Bọn họ đứng trước cửa, bên ngoài trời rất lạnh.

Cái lạnh của mùa đông ở Bắc kinh thật không thể xem thường, giống như ngấm vào xương cốt, cắt da cắt thịt.

Anh nhìn cô một lúc, giống như năm đó anh lại rút ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa.

Lúc anh ngửa đầu, khẽ hít vào một hơi.

Anh đặc biệt rất thích hút thuốc, thói quen này đúng là khó từ bỏ.

"Anh không nên hút nhiều thuốc như vậy, rất có hại cho sức khoẻ."

Lặng lẽ nhìn anh một lúc, cô đột nhiên mở miệng.

Hai ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc hạ xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ, khiến tàn thuốc rơi xuống mặt đường ẩm ướt.

Anh nhìn cô, khẽ nói.

"Chỉ có bạn gái của anh mới thể buộc anh từ bỏ được sở thích này."

Hạ Vũ Điềm liền ngẩng đầu, hồi lâu lại nói.

"Vậy cô ấy không nói gì sao?"

Đường Bắc Xuyên lắc đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô.

"Cô ấy không phải bạn gái của anh."

Câu nói này của anh đột nhiên khiến trái tim cô loạn nhịp, dường như đang đập rất nhanh.

Giống như đang kêu gào thảm thiết, cầu xin những gì cô đang suy nghĩ đều là sự thật.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến cô chết lặng, nó khiến trái tim cô giống như bị cắt làm hai mảnh, có cảm giác rất đau.

"Ôn Hinh là đối tượng kết hôn từ nhỏ của anh."

Hạ Vũ Điềm hít vào một hơi, cô nghe thấy âm thanh của còi ô tô đang vang vọng trên con đường rộng lớn.

Dường như bọn họ đang mắng chửi nhau, còn cô thì đang cảm thấy vô cùng tệ hại.

Thì ra ngay từ đầu anh đã có đối tượng kết hôn, vậy mà vẫn còn muốn trêu đùa tình cảm của cô.

Có lẽ năm đó là do cô quá ngốc nghếch, cứ nghĩ bản thân đối với anh rất quan trọng, còn dằn vặt đau khổ vì không được bên cạnh anh.

Hai bàn tay cô bất giác nắm chặt, đôi môi mím lại.

Hồi lâu cô chỉ khẽ mỉm cười.

Người ta nói tận cùng của đau thương chính là tuyệt vọng.

Nụ cười của cô bây giờ chẳng khác nào thừa nhận giữa cô và anh đã không còn gì nữa.

Lúc này cô liền nhìn thẳng vào đôi mắt anh, không có rơi nước mắt, dứt khoác nói với anh.

"Đường Bắc Xuyên, năm đó chúng ta vẫn chưa kịp nói lời chia tay. Vậy bây giờ em nói nhé... chúng ta chia tay đi."

Chỉ một câu nói đơn giản, Hạ Vũ Điềm nói xong thì liền xoay người đi vào tiệm hoa.

Lúc này từng giọt từng giọt nước mắt cô mới trực trào rơi xuống, cô đưa tay chạm lấy, không muốn mẹ mình sẽ nhìn thấy cảnh này.

Thì ra từ đầu tới cuối là do cô mê muội, cứ nghĩ rằng bản thân mình có giá trị lắm, chẳng qua đối với anh cô chẳng là gì cả.

Cô đi đến chỗ mấy bông hoa vừa nhặt lấy khi nãy, nếu đã héo tàn rồi thì nên bỏ đi, giữ lại cũng chẳng có ít gì.

Đứng ở bên ngoài, Đường Bắc Xuyên lúc này liền cầm lấy bó hoa quăng vào thùng rác.

Gương mặt anh lạnh lại, sau đó liền xoay người rời đi.

Như thường lệ Hạ Vũ Điềm mỗi ngày đều sẽ đi xe buýt đến trường, lại không ngờ cô sẽ gặp lại người con trai đã nhặt quyển sách của cô hôm ấy.

Thẩm Quân Hạo khẽ mỉm cười nhìn cô, cậu rất lịch sự lên tiếng.

"Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."

Thật ra buổi sáng nào Thẩm Quân Hạo cũng sẽ đi lên từng chuyến xe buýt khác nhau, với hy vọng chỉ muốn gặp lại cô.

Hôm nay đã gặp được, đúng là không uổng công cậu chờ đợi.

Hạ Vũ Điềm chỉ gật đầu, cô cũng không ngờ sẽ gặp lại người con trai này ở đây.

"Ừ, đúng là trùng hợp."

Nói xong cô liền lấy quyển sách lần đó đã đánh rơi, bắt đầu lật đến trang mà mình đã làm dấu.

Thẩm Quân Hạo nhìn cô, hơi do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng mở miệng.

"Mình có thể ngồi ở đây với cậu không?"

Hạ Vũ Điềm gật đầu, tuy cô chỉ vừa quen biết người con trai này nhưng nhìn vẻ bề ngoài, xem ra cũng là một người không tệ, ăn nói rất lịch thiệp.

Sau đó một lúc, cô mới biết được Thẩm Quân Hạo đang học ngành kiến trúc, cũng là sinh viên cùng trường đại học với cô.

Lúc đi xuống xe, Thẩm Quân Hạo vẫn còn đi bên cạnh.

Bọn họ nói chuyện có vẻ khá hợp, cho đến khi cô nhìn thấy ở phía xa một cô gái đang bước xuống từ một chiếc ô tô đắt tiền, ánh mắt cô liền lạnh lại.

Lúc này Bạch Tư Thần có vẻ cũng đã nhìn thấy cô, cô ta vẫn không có gì thay đổi, vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ dành cho cô.

Bạch Tư Thần rất tự tin chậm rãi đi lại phía cô, ánh mắt cũng liếc nhìn Thẩm Quân Hạo một cái.

Lại cảm thấy người con trai này hoàn toàn không thể so được với Đường Bắc Xuyên.

"Vũ Điềm, chào cậu. Lâu quá không gặp."

Năm đó khi cô quyết định rời khỏi Thịnh Giả cũng là bởi vì sự xuất hiện của Bạch Tư Thần.

Không ngờ hôm nay gặp lại, có vẻ cô ta cũng không có ý sẽ buông tha cho cô.

"Đúng là lâu thật."

Hạ Vũ Điềm chỉ lạnh lùng đáp lại.

Thật ra từ trước tới giờ cô chưa từng sợ Bạch Tư Thần, chỉ là năm đó cô sợ người kia sẽ biết được mọi chuyện, cho nên mới nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi.

Bây giờ giữa cô và người đó đã không còn gì nữa, cho dù anh có biết, cũng chẳng còn liên hệ tới cô.

"Xem ra cậu đã thay đổi không ít nhỉ, rất có khí chất của một sinh viên đại học hàng đầu đấy."

Bạch Tư Thần khinh khỉnh hỏi lại, ánh mắt còn lộ vẻ khiêu khích nhìn cô.

Thẩm Quân Hạo đứng bên cạnh, cậu chẳng biết câu chuyện đằng sau thế nào nhưng nhìn vào thái độ của cô và cô gái đối diện, cậu dư thừa đoán được, giữa bọn họ không đơn giản chỉ là quan hệ bạn bè.

"Cảm ơn cậu đã quá khen... nhưng thật tiếc là cái khí chất này không phải ai muốn là đều sẽ có được, xem ra cậu đã phải rất cố gắng rồi."

Bạch Tư Thần bị cô nói trúng tim đen, tức giận không thể nói được lời nào.

Bởi vì cô ta chính là biết được Đường Bắc Xuyên sẽ học ở ngôi trường này cho nên đã cố ý thi vào đây.

Có điều Bạch Tư Thần trước giờ không phải một nữ sinh ưu tú, ở nơi đây lại không thể dùng quan hệ hay tiền tài mà có thể vào được.

Vậy nên cô ta đã rất cố gắng, chỉ hy vọng có thể bước chân vào ngôi trường đại học danh giá này.

Nói xong Hạ Vũ Điềm còn mỉm cười một cái.

Quá khứ, cô không chấp nhặt.

Chỉ là Bạch Tư Thần luôn có thái độ chống đối với cô, cô đã nhịn đủ rồi, bây giờ không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.

Lúc này cô đã bỏ qua Bạch Tư Thần đang đứng đó, xoay người bước đi.

Thẩm Quân Hạo đi bên cạnh, cậu không muốn xen vào chuyện riêng của cô nhưng lại không kìm lòng được.

"Cậu và cô ấy từng quen biết à?"

Hạ Vũ Điềm gật đầu.

"Trong quá khứ chúng tôi có vài chuyện không mấy tốt đẹp, bây giờ gặp lại đương nhiên liền không vui."

"À."

Nghe cô nói vậy Thẩm Quân Hạo giống như đã hiểu được phần nào, cậu khẽ gật đầu, lại nghe cô nói.

"Không phải lớp học kiến trúc nên đi về hướng đó sao?"

Thẩm Quân Hạo ngượng ngùng gãi đầu, thì ra vì mãi miết đi bên cạnh cô mà bản thân đã đi vào lớp học y khoa cùng cô.

Hạ Vũ Điềm mỉm cười, sau đó bọn họ liền nói lời tạm biệt.

Cách đó không xa, Ôn Hinh đang đi bên cạnh Đường Bắc Xuyên.

Thấy anh đột nhiên đứng lại, Ôn Hinh khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

"Bắc Xuyên, anh sao vậy?"

Thế nhưng anh chỉ trầm mặc, không nói lời nào.

Tối hôm đó sau khi quay về anh đã hút rất nhiều thuốc, cả đêm đều không ngủ được.

Bây giờ nhìn thấy cô mỉm cười trước mặt một tên con trai khác, anh lại rất muốn giết người.

Lúc sau anh lại đột nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận