"Tiểu Điềm, có bất ngờ không?"
Khi cô ngẩng đầu, Bạch Nhất Hàn đã đứng trước mặt.
Hạ Vũ Điềm đương nhiên bất ngờ, còn bất ngờ đến mức không nói được lời nào.
Hắn họ Bạch, là người của Bạch gia, đối với cô, hắn chính là một người xa lạ.
Thế nhưng Bạch Nhất Hàn từ trước đến nay lại không nghĩ vậy, hắn rất thích cô còn thích tới nổi, khi vừa gặp lại hắn đã đến tìm cô.
"Sao anh lại vào được đây?"
Hạ Vũ Điềm nhìn người con trai trước mặt, hắn hơn cô vài tuổi, là người đã trưởng thành.
Năm đó có vài lần cô gặp được hắn, cho đến bây giờ đã trải qua lâu như vậy, hắn vẫn còn nhìn cô bằng ánh mắt này sao.
"Em không biết lúc trước anh từng là sinh viên ở đây sao?"
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, làm sao cô biết được mà cho dù có biết cô cũng chẳng muốn quan tâm.
Cô chậm rãi gấp lại quyển sách, cầm lấy trên tay, từ từ đứng dậy.
"Làm phiền tránh ra một chút."
Giọng điệu cô lạnh lùng nhưng Bạch Nhất Hàn lại có vẻ thờ ơ, hắn đứng trước mặt cô, bất động.
"Vũ Điềm, dù sao anh và em cũng có cùng huyết thống, em không thể nói chuyện đàng hoàng với anh được sao?"
Câu nói của hắn khiến cô chau mày, vậy là lúc sáng người lái xe đưa Bạch Tư Thần đến đây chính là hắn.
Cô cũng không buồn quan tâm, nếu hắn không tránh ra thì cô sẽ chủ động đi đường khác.
Còn có...
"Làm ơn sau này đừng nhắc đến bốn chữ 'có cùng huyết thống' trước mặt tôi, không phải Bạch gia các người luôn xem thường chuyện đó hay sao."
Nói xong cô liền nhích người, đẩy chiếc bàn đi sang hướng khác.
Cũng bỏ qua ánh mắt của Bạch Nhất Hàn đang nhìn mình.
"Hạ Vũ Điềm, anh chưa bao giờ xem thường em."
Lúc cô đi ra tới cửa, phía sau là giọng nói của Bạch Nhất Hàn.
Cô cũng không có dừng bước, đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Cho dù hắn không xem thường cô thì sao chứ, cô không quan tâm.
Bạch Nhất Hàn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt hắn thẫm lại.
Năm đó cha nói cho hắn biết ngoài Tư Thần hắn còn có một người em gái.
Hắn liền háo hức đến nổi ngay lập tức thúc giục cha mình nói ra chỗ ở của cô.
Hắn tìm đến gặp, không ngờ đứng trước mặt hắn là một cô gái rất đổi xinh đẹp lại có vẻ ngoài lạnh lùng.
Từ đó trong đầu hắn luôn có một ý nghĩ, phải chi cô không phải là em gái của hắn thì tốt biết mấy.
Hạ Vũ Điềm một mình đi lên sân thượng, bởi vì lúc nãy ở phòng học lý thuyết bị làm phiền, cô liền cảm thấy không được thoải mái.
Ở trên đây gió thổi lồng lộng lại không bị ai quấy rầy, đúng là một không gian tốt.
Cô đi đến ban công, nhìn ra bên ngoài.
Trên đầu là bầu trời rộng lớn, phía dưới là vực cao thăm thẳm.
Hạ Vũ Điềm đứng ở đó không được bao lâu, ở phía sau liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Lúc này cô còn cho rằng người đến là Bạch Nhất Hàn.
Thế nhưng khi cô xoay người, người đứng đối diện với cô lại là một người khác.
Đường Bắc Xuyên hai tay bỏ vào túi quần, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Sao lại là anh?"
Cô không khỏi ngạc nhiên, mở miệng hỏi.
Vậy mà cô còn cho rằng Bạch Nhất Hàn vẫn chưa bỏ qua cô, đi theo phía sau làm phiền cô chứ.
Không ngờ người đó lại là anh, người mà cô không bao giờ nghĩ tới.
Đường Bắc Xuyên nhìn cô, mày anh khẽ nhíu lại, từ từ chậm rãi đi về phía cô.
"Vậy em nghĩ là ai? Người lúc nãy nói chuyện với em à?"
Thấy anh mỗi lúc đi lại gần mình, Hạ Vũ Điềm bất giác cũng lùi về phía sau, cho đến khi lưng cô chạm vào thành ban công, lúc này cô mới nhìn anh hỏi.
"Anh đi theo em?"
Đường Bắc Xuyên không vội trả lời, anh dừng lại trước mặt cô, cách nhau một khoảng rất gần, gần đến nổi buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
"Hắn ta cùng em có quan hệ gì?"
Anh lạnh lùng mở miệng, Hạ Vũ Điềm còn cho rằng thái độ của anh chẳng khác nào cảnh sát đang tra hỏi tội phạm.
Cô liền xoay đầu, có chút khó chịu đáp lại.
"Không liên quan đến anh."
Bây giờ Đường Bắc Xuyên mới có cảm giác tức giận thật sự.
Anh lẳng lặng nhìn cô, âm trầm mở miệng.
"Em nói lại một lần nữa xem."
Lúc này cô lại ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, từ đôi môi đến ánh mắt, xinh đẹp đến nổi không có loại ngôn từ nào có thể diễn tả.
Cô không khỏi tức giận nói với anh.
"Em nói không đúng sao? Đường Bắc Xuyên, chẳng lẽ anh cho rằng... Ưm..."
Không đợi cô nói hết, anh đã cúi đầu phủ xuống đôi môi cô.
Đôi môi anh lành lạnh đang nặng nề ngậm lấy hai cánh môi cô.
Hai tay Hạ Vũ Điềm lập tức chạm vào người anh, ý định muốn đẩy ra nhưng thật tiếc động tác của anh đã nhanh hơn một bước.
Một tay anh giữ lại hai tay cô, đặt lên lồng ngực của mình. Tay còn lại vòng qua ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng, bắt đầu hôn sâu hơn nữa.
"Ưm... Đường Bắc Xuyên...anh buông..."
Lời nói của cô bị anh nuốt trọn, đầu lưỡi của anh nhanh chóng chui vào khoang miệng cô, bắt đầu tìm kiếm lục lọi từng ngõ ngách bên trong.
Hạ Vũ Điềm ngửa đầu, tức tưởi rơi nước mắt.
Cô thật lòng không hiểu, bây giờ anh đã có vị hôn thê bên cạnh, sao có thể làm ra những loại chuyện này với cô.
Đôi môi cô bị anh day cắn đến mức không còn cảm giác, nước mắt rơi đầm đìa, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Một lúc sau đó anh mới từ từ thả lỏng, chậm chạp nhả ra hai cánh môi sưng đỏ.
Nước bọt bọn họ hoà quyện với nhau, bị anh nuốt vào không ít.
Lúc này đôi tay cô đã bị anh nắm chặt, môi cô mím lại, tức giận nhìn anh.
Cô đúng là ngốc nên mới cho rằng anh vẫn còn tình cảm với cô, anh đứng trước mặt cô thế này chỉ khiến cô càng cảm thấy bản thân không còn chút giá trị.
Có lẽ cho dù hiện tại hay năm đó anh biết được quá khứ của cô, chưa chắc gì anh đã để tâm đến.
Bởi vì ngay từ đầu, anh đối với cô hoàn toàn không có chút thật lòng.
Đã lừa gạt cô như vậy, đúng là không có lương tâm.
Hạ Vũ Điềm càng nghĩ càng rơi nhiều nước mắt hơn nữa, ở trước mặt anh cô chẳng khác nào một con mèo nhỏ, bị anh giày vò đến thế này, không còn chút mặt mũi.
Cô lập tức giãy giụa, cố gắng dùng sức đẩy người anh một cái.
"Đường Bắc Xuyên, buông em ra..."
Đường Bắc Xuyên nhìn thấy cô khóc như vậy đương nhiên liền không chịu nổi.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng đó yên lặng nhìn cô xoay người chạy đi.
Lúc bàn tay cô chạm vào nắm cửa, ở phía sau đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của anh.
Giọng nói ấy trầm ấm như trong một bộ phim tình cảm thế nhưng vào lúc bọn họ hạnh phúc nhất, lại buộc phải nói lời chia tay.
"Vũ Điềm à, thật ra anh chưa bao giờ quên được em."
Hạ Vũ Điềm cúi đầu nhìn bàn tay mình đang chạm vào nắm cửa, cô không do dự mở ra.
Nhưng trước khi rời khỏi, giọng cô nghẹn ngào nói với anh.
"Đường Bắc Xuyên, chúng ta đã kết thúc rồi. Từ lúc biết anh đã có vị hôn thê, em và anh đã không còn gì nữa."
Đứng ở lại, Đường Bắc Xuyên chỉ khẽ nở nụ cười.
Cô đúng là người duy nhất có thể khiến anh trở nên điên dại.
Năm đó khi cô đẩy anh về bên cô gái khác, sao cô không nghĩ rằng sẽ lâm vào hoàn cảnh như hiện tại.
Nhưng anh vẫn chưa muốn buông tha cho cô đâu, có lẽ là cả đời, cả đời cô đều phải ở cạnh bên anh.
Bị anh trêu đùa, bị anh giữ lấy.
Còn bị anh huỷ hoại, đến hơi thở cũng phải thuộc về anh.
Chiều hôm đó sau khi ra khỏi cổng trường, lúc cô đang đứng chờ xe buýt thì gặp Thẩm Quân Hạo.
Cậu ấy chủ động đi lại chỗ cô, còn nở nụ cười.
"Trùng hợp thật, lại gặp cậu nữa rồi."
Lần này Hạ Vũ Điềm chỉ gật đầu, bởi vì hiện tại cô không có tâm trạng nói chuyện với bất kỳ ai.
Chuyện lúc trưa cô vẫn không thể nào quên được.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chấp nhận vô cùng.
Thẩm Quân Hạo nhìn thấy cô như vậy đương nhiên cũng hiểu ra bản thân không nên phiền cô nữa.
Sau đó bọn họ cùng đứng chờ xe buýt, cho đến khi cả hai đều đi lên xe.
Ở đằng này Đường Bắc Xuyên cũng lạnh lùng xoay người bước đi.
Anh đã nhìn thấy tất cả, đúng là không khỏi khó chịu trong lòng.
Ngày cuối tuần, trường của bọn họ tổ chức một buổi lễ chào đón tân sinh viên.
Vài gian hàng đã được bố trí sẵn, chưa kể còn có vài tiết mục nhạc kịch, trò chơi vô cùng thú vị.
Từ Anh nắm lấy tay Hạ Vũ Điềm chen lấn vào chỗ đám đông, bọn họ đứng trước một gian hàng đồ ăn, mùi thơm sộc vào mũi.
"Vũ Điềm, hay là chúng ta mua một ít đi, trông ngon quá."
Hôm qua Từ Anh chủ động đến tìm cô, nói là muốn cùng cô tham gia vào buổi lễ này. Ai ngờ cô ấy càng chơi càng hăng say.
Lúc nãy đã đi qua mấy gian hàng, bây giờ lại còn muốn ăn thêm.
"Mình không ăn đâu, lúc nãy đã ăn nhiều như vậy, cẩn thận sẽ khó tiêu đấy."
Thế nhưng Hạ Vũ Điềm chỉ chậm rãi đáp lại, còn rất quan tâm đến Từ Anh.
Lúc này từ đằng xa có vài người đi lại, cô nhanh chóng cúi đầu, đưa mắt nhìn về hướng khác.
"Từ Anh, cậu đến rồi à?"
Người vừa lên tiếng là Lục Triết, đi bên cạn còn có Lý Bân, Bùi Hoài Sơn, Ôn Hinh và cả người đó.
Từ Anh nhanh chóng gật đầu, vui vẻ mỉm cười tít mắt.
"Ừm, mình và Vũ Điềm đã đến lâu rồi, các cậu sao lại chậm như vậy?"
Lục Triết gãi đầu, lúc này mới nhìn về chỗ Đường Bắc Xuyên, thành thật giải thích.
"À bởi vì chúng mình phải chờ Bắc Xuyên và Ôn Hinh cùng đi, lúc nãy bọn họ có việc bận."
Ôn Hinh lúc này khẽ mỉm cười, hai bàn tay níu chặt vào một cánh tay Đường Bắc Xuyên, nhỏ giọng nói.
"Thật xin lỗi, là do lúc nãy Bắc Xuyên cùng mình đến thăm ông nội của anh ấy, cho nên đến muộn. Các cậu không để trong lòng chứ?"
Lúc này Hạ Vũ Điềm chợt có cảm giác hai người bọn họ đúng là một cặp, nhìn sao cũng rất thích hợp.
"Bạn học Hạ, cậu sao vậy? Sao lại không nói gì?"
Lý Bân thường ngày rất thích xen vào chuyện người khác, bây giờ thấy cô chỉ đứng đó yên lặng, cậu liền không bỏ qua, quan tâm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!