Đường Bắc Xuyên mở cửa, bên ngoài là một cô gái.
"Này Tiểu Xuyên, hôm nay chị có làm ít bánh ngọt, em thử đi."
Bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của anh, trên tay cô ấy cầm hộp bánh, rất tự nhiên đi vào bên trong.
Hạ Vũ Điềm có chút hồi hộp nhìn đến thế nhưng cô gái đó không phải là Ôn Hinh.
Ngay lập tức Hạ Vũ Điềm nhận ra cô gái này, đây không phải là cô gái đêm đó cô đã nhìn thấy cùng anh đi vào nhà hay sao.
Dường như cô ấy nhìn thấy cô ở chỗ này cũng rất bất ngờ, trên môi liền nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp trở nên rạng rỡ.
"Ây da, là ai đây? Đáng yêu quá."
Đường Tử Kỳ vừa nói vừa đặt hộp bánh lên bàn.
Hạ Vũ Điềm bất giác cúi đầu, lúc nãy cô ấy xưng với Đường Bắc Xuyên là chị.
Lẽ nào...
"Chào em, chị là Đường Tử Kỳ, chị gái của Bắc Xuyên."
Hạ Vũ Điềm lập tức đứng dậy.
Vậy là cô gái đêm đó cô gặp trước nhà thì ra chính là chị gái của anh.
Lúc này Hạ Vũ Điềm giống như chột dạ, lắp bắp nói.
"Chào.. chào chị, em là Hạ Vũ Điềm, bạn..."
"Bạn gái của em."
Chỉ vừa nói tới đó, Đường Bắc Xuyên đã cắt ngang lời cô.
Đường Tử Kỳ lập tức lộ ra một vẻ mặt hứng thú, quay qua nhìn em trai mình.
"Wow, hai người họ mà biết chuyện này chắc Đường gia sẽ dậy sóng cho xem. Em trai à, em làm tốt lắm..."
Đường Bắc Xuyên đứng dựa lưng vào quầy bar, ánh mắt lúc này mới liếc nhìn về chỗ chị gái mình.
Bàn tay anh nâng ly rượu, chầm chậm nói.
"Vậy bây giờ chị về được chưa? Em còn có chuyện phải làm."
Đường Tử Kỳ không thường xuyên đến đây, chỉ những lúc cảm thấy buồn chị ấy mới đến quấy phá anh vài lần.
Làm phiền như vậy là đủ rồi, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Thế nhưng lúc Đường Tử Kỳ còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Vũ Điềm đã đi lại phía cô ấy, ánh mắt giống như cầu xin.
"Chị có thể giúp em không?"
Đường Bắc Xuyên khẽ liếc nhìn bọn họ một cái.
Đường Tử Kỳ không cần suy nghĩ liền gật đầu.
"Được chứ."
Hạ Vũ Điềm không dám nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt đó thật sự có chút đáng sợ.
Cô giống như con mèo nhỏ, rất muốn chạy trốn.
"Em muốn rời khỏi đây."
Đường Tử Kỳ lại gật đầu, liền nắm tay cô.
Cô thật sự không muốn em trai mình trở thành một tên tội phạm cưỡng dâm, liền nói.
"À, vậy Tiểu Xuyên, chị đi trước đây, không phiền em nữa."
Nói xong, Đường Tử Kỳ đã dắt tay cô đi ra đến cửa.
Thế nhưng chưa kịp chạm tay vào nắm cửa, một bàn tay Hạ Vũ Điềm đã bị anh giữ lại.
"Chị thì được, còn cô ấy phải ở lại."
Hạ Vũ Điềm xoay đầu, thấy nước rượu tím nhạt trong chiếc ly trên tay anh đong đưa qua lại.
Anh lại ngửa đầu, uống vào một hơi.
"Ở lại làm gì? Để em ăn sạch con người ta à? Phí lời, mau buông ra."
Nói xong Đường Tử Kỳ đã chạm vào tay em trai mình, ý định muốn gỡ bàn tay ác ma kia ra.
Đường Bắc Xuyên cũng đâu phải là người dễ lay động, tay anh nắm chặt tay cô, cho dù Đường Tử Kỳ có làm như thế nào cũng không gỡ ra được.
"Giờ em muốn thế nào?"
"Chị đi đi, để cô ấy lại cho em."
Anh rất dứt khoác đáp lại.
Bởi vì đây là chị gái của mình cho nên anh đã rất nhẫn nhịn, nếu là người khác, chắc chắn đã không xong với anh rồi.
"Lúc nãy em không nghe thấy sao? Là con bé muốn rời khỏi đây đấy."
Hạ Vũ Điềm từ đầu đến cuối vẫn luôn mím môi im lặng.
Không phải cô sợ anh, chỉ là bây giờ anh đã có vị hôn thê.
Những lời lúc nãy anh nói với cô vô cùng phi thực tế.
Cô không muốn chen chân vào chuyện của người khác, tiếp tục dây dưa với anh nữa.
"Bắc Xuyên, anh thả em ra đi, nếu không... nếu không sẽ gọi cảnh sát tới đấy."
Hết cách cô đành nói như vậy với anh.
Ai ngờ anh không những không sợ còn nở một nụ cười nham hiểm.
"Gọi đi, hay là bây giờ anh gọi giúp em. Để bọn họ tới đây, chứng kiến được cảnh chúng ta đang làm chuyện đó với nhau."
"Anh..."
Hạ Vũ Điềm không thể tin nổi, mắt mở lớn nhìn anh.
Bên cạnh, Đường Tử Kỳ tức muốn hộc máu.
Ai ngờ em trai cô ngày thường luôn luôn lạnh nhạt, bây giờ lại cầm thú đến mức này.
Hết cách, Đường Tử Kỳ cố dùng sức đẩy người Đường Bắc Xuyên một cái, thuận lợi chắn ngang, cũng buộc anh phải buông bàn tay đang nắm chặt ra.
"Chị..."
"Vũ Điềm, chạy đi."
Hạ Vũ Điềm giống như đã có được đường thoát, lập tức mở cửa, chạy ra bên ngoài.
Ở bên trong, Đường Bắc Xuyên tức giận quăng mạnh ly rượu xuống sàn, tạo thành một thứ âm thanh vỡ vụn.
Ánh mắt tức giận nhìn chị gái mình.
"Em đánh đi, có ngon thì đánh chị này, đồ thối tha nhà em, định cưỡng bức con người ta à? Nếu không có chị, chắc chắn em sẽ phải vào tù bốc lịch rồi đấy."
Vừa nói Đường Tử Kỳ vừa bày ra một bộ dáng giận dữ đi ra ngoài.
Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, cô liền thở phào một hơi.
Ai ngờ em trai cô bây giờ lại đáng sợ như vậy, nếu lúc nãy cô không giả vờ tức giận chạy lẹ, không chừng đã bị băm ra thành trăm mảnh mất rồi.
Đường Tử Kỳ đi nhanh tới thang máy, đúng là Hạ Vũ Điềm vẫn còn đứng chờ cô.
"Chị Tử Kỳ, cảm ơn chị."
Đường Tử Kỳ lắc đầu.
"Không có gì, sao này nhớ phải tránh xa nó một chút, kẻo bị nó tóm được, lại khổ."
Sau đó Đường Tử Kỳ còn đưa tốt bụng đưa cô về tận nhà, chị ấy nói với cô rất nhiều chuyện.
Kể cả chuyện năm đó có một lần chị ấy đến nhà thăm em trai mình, lúc đó anh giống như người không thiết sống, ăn chơi xa đoạ, giày vò bản thân.
Đường Tử Kỳ là người thông minh, chỉ cần nhìn vào biểu cảm trên gương mặt cô, cô ấy thừa hiểu năm xưa là do ai mà em trai trở nên như vậy.
Nhưng Đường Tử Kỳ không trách cô, em trai cô chẳng khác nào hung thần, đáng sợ như vậy, bị người ta từ chối cũng phải thôi.
Hạ Vũ Điềm quay về nhà, lúc nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, trong đầu cô đều là những câu nói khi nãy của anh.
Anh nói.
'Ngoài cô ra anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với ai khác.'
Điều đó có thật hay không?
Buổi sáng, Hạ Vũ Điềm vừa ra khỏi nhà, Đường Bắc Xuyên đã từ đâu xuất hiện.
Cô nhớ anh chưa từng đến ngôi nhà này, sao lại nhanh chóng biết được như vậy.
Nhưng theo Hạ Vũ Điềm suy đoán, Đường Bắc Xuyên là người rất thông minh lại có bản lĩnh, hễ chuyện gì anh muốn làm chắc chắn sẽ đạt được.
Đừng nói biết được nhà cô, cho dù anh muốn vào bên trong chưa chắc cô sẽ cản được.
Hạ Vũ Điềm cau mày, nhìn anh hỏi.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Anh lại châm điếu thuốc trước mặt cô, gió thổi, khiến khói thuốc sộc vào mũi, có chút khó chịu.
Cô nhăn mặt, vội quay đi.
Đường Bắc Xuyên nhìn vào gương mặt cô, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc từ từ hạ xuống.
Anh nói bằng chất giọng khàn khàn, giống như người bị cảm.
"Đêm qua anh mất ngủ cả đêm, bây giờ trong người liền cảm thấy khó chịu. Em giúp anh, được không?"
Anh nhướn mày, hỏi cô.
Câu hỏi này của anh khiến cô cảm thấy không biết làm thế nào.
Tuy có chút sợ anh nhưng cô vẫn lo lắng hỏi.
"Vậy anh có bị cảm sốt hay không?"
Thấy anh gật đầu, cô lại hỏi.
"Anh đã uống thuốc chưa?"
Lần này thì anh lắc đầu.
Hạ Vũ Điềm lo lắng, đi tới dùng một bàn tay chạm vào trán anh.
Đúng là có chút nóng, còn hơi đổ mồ hôi.
Vậy là anh không có lừa cô, anh bệnh thật rồi.
"Anh có tới trường nổi không? Đến đó, vào phòng y tế lấy thuốc uống."
Anh lại lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Hết cách, cô đành cùng anh đi vào trong nhà, cũng quên luôn chuyện vừa xảy ra tối qua.
Đường Bắc Xuyên rất lịch sự cởi giày, bởi vì mẹ cô sáng sớm đã đến tiệm hoa, trong nhà lúc này chỉ còn mỗi bọn họ.
Bấy giờ Hạ Vũ Điềm giống như mới nhớ ra điều gì, khi cô xoay lại thì đã chạm vào lồng ngực anh.
Đỉnh đầu cô đập mạnh vào cằm anh một cái, có lẽ là đau lắm, anh liền nhăn mặt.
"Em muốn giết chồng em sao?"
"Đâu... đâu có."
Theo quán tính cô liền đáp lại nhưng mà anh vừa nói gì vậy.
Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, trước mắt cô là một gương mặt đẹp trai ngời ngời nhưng dường như có gì đó không đúng.
"Anh đứng ra một chút, anh đang bị cảm đấy. Bây giờ em sẽ đi nấu ít cháo nóng, ăn xong rồi uống thuốc."
Cô đưa tay đẩy người anh ra một khoảng, sau đó đi lại chỗ bếp.
Giống như là nhớ thêm điều gì, cô lại xoay đầu.
"Còn có... không được giở trò với em, nếu không em sẽ mặc kệ anh đấy."
Đường Bắc Xuyên yên lặng nhìn cô, hai tay anh đưa ra sau chống lên mặt bàn.
Điếu thuốc khi nãy anh đã quăng ở bên ngoài, chắc là từ nay anh sẽ không hút nữa.
"Sau này về làm vợ anh, mỗi ngày đều phải nấu bữa sáng cho anh đấy."
Hạ Vũ Điềm vừa đặt chiếc nồi bên trong có ít gạo và nước lên bếp, nghe anh nói vậy động tác của cô liền ngưng lại.
Cô không xoay đầu nhưng từ đằng sau rõ ràng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình.
"Bắc Xuyên, anh đừng nói như vậy, dù sao Ôn Hinh vẫn là..."
"Mẹ em khi nào về?"
Đường Bắc Xuyên cắt ngang lời cô.
Anh rất không thích cô cứ nhắc tới cô gái khác trước mặt anh, đặc biệt là những lúc cô ở bên anh thế này.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, đột nhiên anh chuyển khác đề tài khác khiến cô cũng cảm thấy bất ngờ.
"Chắc có lẽ tối muộn, thường là sau bảy giờ mà anh hỏi để làm gì?"
Lúc này cô mới xoay lại nhìn anh, thấy anh vẫn còn đứng yên chỗ cũ, cô liền thở phào một hơi.
Thế nhưng anh lại nói.
"Thì làm chuyện mà đêm qua anh vẫn chưa làm được, chiếm đoạt lấy em."
"Đường Bắc Xuyên, anh..."
Bấy giờ cô mới hiểu thì ra anh vẫn chưa từ bỏ ý định đó.
Cái gì cảm sốt chứ, rõ ràng chỉ muốn cô thương cảm cho anh, sau đó lại tiếp tục giở trò với cô đây mà.
Hạ Vũ Điềm tức tới không nói nên lời, giơ tay cầm lấy cái giá múc canh bên cạnh đưa về phía anh.
"Bắc Xuyên, anh không được làm bậy, nếu không... nếu không đừng trách em đấy."
Cô tức tối nói rõ với anh, uổng công cô đã lo lắng như vậy thế nhưng anh chẳng khác nào tên vô lại, muốn giở trò với cô.
"Em sẽ như thế nào? Dùng cái vật này đánh anh sao? Hay là đi đến chỗ để mấy con dao đằng kia, chọn một cái thật nhọn đâm vào người anh này, như vậy mới mong thoát được."
Vừa nói anh vừa đi từng bước chậm rãi về phía cô.
Hạ Vũ Điềm có chút sợ hãi, cô liền xoay người, bất cẩn làm sao lại đụng phải cái nồi trên bếp.
"Cẩn thận..."
Lời vừa nói ra, anh vội vàng kéo cô một cái, khiến cô ngã ngồi trên mặt đất còn anh thì bị nồi nước vừa mới nóng đổ hết lên lưng.
Một cảm giác nóng rát lập tức lan toả ra da thịt, anh bị bỏng không nhẹ.
Hạ Vũ Điềm kêu lên một tiếng, liền luốn cuốn tay chân.
Cô lập tức đưa tay cởi áo anh ra, anh đang mặc sơ mi, động tác của cô vô cùng gấp gáp, đã giật đứt mấy cái cúc áo trên người anh.
"Em bình tĩnh chút đi, anh không sao."
Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi người anh, quỳ hai chân trên sàn nhà, nhìn ra phía sau.
Trên lưng anh đã có một mảng ửng đỏ, chắc là đau lắm, vậy mà anh còn nói không sao.
Cô liền đứng dậy, chạy phòng tắm lấy một chiếc khăn, mở vòi nước lạnh.
Đường Bắc Xuyên đẩy cửa đi vào, thân trên anh trần trụi, bên dưới chỉ mặc mỗi quần dài.
"Anh xoay lưng lại đi."
Thấy anh đi vào, cô liền mở miệng, buộc anh làm theo lời nói của mình.
Vào giờ phút này Đường Bắc Xuyên rất ngoan ngoãn nghe lời.
Anh xoay người, đưa lưng về phía cô.
Chiếc khăn trong tay cô rất lạnh, chạm vào da thịt anh, có cảm giác khá dễ chịu.
Có lẽ bởi vì ngày thường anh rất siêng năng chơi thể thao, da thịt lại rắn chắc, cho nên không bị bỏng quá sâu.
Nếu lúc đó anh không kéo cô ra kịp, chỉ cần nghĩ đến làn da trắng nõn kia hứng chịu vết bỏng này, anh liền không kìm được mà sợ hãi.
"Lúc nãy có trúng em không?"
Giọng điệu của anh vô cùng quan tâm hỏi cô.
Hạ Vũ Điềm đứng ở phía sau, vừa đắp khăn cho anh vừa lắc đầu.
"Không có, đều đã bị anh chịu hết, sao anh lại ngốc như vậy."
Giọng cô nghẹn ngào vang lên sau lưng anh, giống như sắp khóc.
Những ngón tay mềm mại chạm vào da thịt anh, thật sự rất dễ chịu.
Anh đột nhiên mở miệng.
"Vũ Điềm, ôm anh đi."
Hạ Vũ Điềm im lặng, đối với yêu cầu này của anh cô không nghĩ bản thân có thể thực hiện.
Bởi vì tình cảm dây dưa không dứt chắc chắn sẽ càng thêm đau khổ.
Cô chỉ cúi đầu, bất động sau lưng anh.
Hồi lâu anh lại nói.
"Em đừng nghĩ bây giờ anh bị như vậy thì không thể làm chuyện đó với em. Anh di chuyển bằng thân dưới đấy, không ảnh hưởng gì đâu."
Hạ Vũ Điềm há hốc mồm, anh đang nói gì vậy.
Đây có phải là câu nói của ngời vừa bị bỏng hay không, rõ ràng đâu phải.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!