Bọn họ đi đến một nhà hàng lẩu, buổi chiều ở đây có vẻ đông đúc.
Người phục vụ vừa thấy sáu người bọn họ đã nhiệt tình tiếp đãi.
Sau khi sắp xếp, trùng hợp thế nào cô lại ngồi bên cạnh anh.
Đường Bắc Xuyên có vẻ khá hài lòng, bởi vì bọn họ ngồi băng ghế dài, cánh tay anh lúc này đã đưa ra phía sau, giống như choàng qua vai cô.
Ôn Hinh ngồi đối diện, ánh mắt không khỏi ghen tị.
Sao anh lại có thái độ thân mật như vậy với một cô gái khác trước mặt vị hôn thê của mình chứ.
Trong lòng Ôn Hinh thầm nghĩ, cũng khó chịu đến cực điểm.
Lúc này Từ Anh đang cầm lấy thực đơn đưa cho Lục Triết, còn hỏi cậu muốn ăn gì.
Hôm nay không có Lý Bân, chỉ có Bùi Hoài Sơn, bởi vì cậu ta phải quay về Lý gia dự sinh nhật của em gái.
Không khí lúc này có vẻ khá ngột ngạt, Hạ Vũ Điềm từ đầu đếu cuối chỉ im lặng không nói nửa lời.
Lúc Bùi Hoài Sơn tốt bụng đưa thực đơn cho cô, ánh mắt Đường Bắc Xuyên đã lạnh lùng liếc cậu một cái.
Bùi Hoài Sơn lập tức thu lại quyển thực đơn trên tay, đảo mắt nhìn về hướng khác.
Xem ra muốn đốt nhà người khác còn dễ hơn ngồi ở chỗ này, trong lòng cậu ta thầm nghĩ.
Thế là sau khi gọi món, một lúc sau thì tất cả đồ ăn đều được dọn hết lên bàn.
Nước lẩu trong nồi bốc hơi nghi ngút, còn sộc vào mũi vị cay khiến người khác khó lòng chịu nổi.
Hạ Vũ Điềm thật sự không biết hôm nay bọn họ sẽ ăn lẩu Tứ Xuyên, trong lòng cô có chút khổ sở.
Lúc ăn vào một miếng, vị cay lan toả trong khoang miệng, cô cố gắng hít vào một hơi, sau đó liền mím môi lại.
Đường Bắc Xuyên là người rất tinh ý, vừa thấy cô như vậy anh đã cầm lấy ly nước đưa cho cô.
Hạ Vũ Điềm không nghĩ nhiều, vội vàng nhận lấy ly nước, uống vào một ngụm.
"Vũ Điềm, cậu không ăn cay được à?"
Từ Anh lo lắng hỏi cô, gương mặt còn lộ vẻ áy náy.
Vì sao à? Bởi vì lúc nãy chính cô ấy là người đã đề xướng đến đây ăn, lúc đó lại không nghe ai phản đối, vậy là liền cho rằng mọi người đều tán thành chứ.
Ai ngờ...
"Mình... mình không sao."
Vừa nói cô vừa uống thêm một ngụm nước, lúc này mới xoay qua nhìn anh.
Bấy giờ khi cô vừa định nói cảm ơn thì chợt nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn cô bỗng có chút khác lạ, giống như anh đang chăm chú nhìn một điểm nào đó trên gương mặt cô.
Hạ Vũ Điềm vội vã cúi đầu, cũng quên luôn những gì bản thân đang định nói, lại không biết sao anh nhìn cô bằng ánh mắt này.
Lúc Đường Bắc Xuyên đi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, anh liền liên tưởng đến đôi môi đỏ mọng ướt át của cô khi nãy.
Anh khẽ ngửa đầu, nếu lúc nãy chỉ có mỗi anh và cô ở đó, anh nhất định sẽ cắn vào môi cô một cái, không cần phải chịu đựng đau đớn thế này.
Thậm chí anh còn cho rằng đó là biện pháp để giải cay nhanh nhất, chỉ cần tìm đúng đối tượng, liền có thể thực hiện một cách hiệu quả.
Lúc bọn họ rời khỏi quán lẩu, Ôn Hinh có ý muốn anh đưa về, cô ấy đứng bên cạnh anh, có chút ngại ngùng mở miệng.
"Bắc Xuyên, anh có thể đưa em về hay không? Bởi vì lúc nãy em đã nói tài xế Trương quay về mất rồi."
Thế nhưng ngoài sự mong đợi của Ôn Hinh, anh chỉ lạnh lùng đáp lại.
"Hoài Sơn, cậu đưa cô ấy về được không?"
Bùi Hoài Sơn đương nhiên không dám từ chối, bất đắc dĩ gật đầu, nhận lại chính là ánh mắt vô cùng thất vọng của Ôn Hinh đang đứng đối diện.
Còn cô, cho dù không nói cũng bị anh ép buộc đưa về.
Cô nhìn về chỗ Ôn Hinh, còn nhìn đến ánh mắt của những người còn lại, vội vã lắc đầu.
"Không cần đâu, em tự về được."
Cô làm sao dám để anh đưa về, bởi vì ai biết được anh sẽ đưa cô về đâu, hay là cô lại bị ép buộc về nhà anh.
Cô đúng là không khỏi sợ hãi.
Vậy nhưng anh lại bỏ qua sự phản đối của cô, thản nhiên cầm lấy nón bảo hiểm đội vào cho cô, còn nói.
"Ngoan một chút, anh sẽ không làm gì em."
Câu nói đó anh chỉ nói vừa đủ nghe, khiến cô không thể nói gì thêm, yên lặng nhìn anh.
Sau đó Từ Anh và Lục Triết đi về một hướng, còn Bùi Hoài Sơn thì có trách nhiệm đưa Ôn Hinh về.
Dọc đường đi, Ôn Hinh luôn tỏ ra khó chịu.
Bùi Hoài Sơn là người không thích con gái mặt nặng mày nhẹ, vậy nên rất lịch sự nói.
"Ôn Hinh à, hay là tôi gọi một chiếc xe khác đưa cậu đến chỗ Bắc Xuyên nhé?"
Ôn Hinh vừa nghe nói vậy liền xoay mặt nhìn qua, nói giọng hằn hộc.
"Lúc nãy tại sao cậu lại không từ chối, bây giờ lại tỏ ra tốt bụng làm gì?"
Bùi Hoài Sơn cười khổ, cậu có cơ hội từ chối sao.
Ai không biết Ôn Hinh là vị hôn thê của Đường Bắc Xuyên, Bùi Hoài Sơn cậu cũng đâu muốn rước thêm phiền phức, chỉ là bạn bè tốt thì phải giúp đỡ nhau.
Huống hồ lúc nãy có ai không nhìn thấy ánh mắt của anh đối với Hạ Vũ Điềm, si mê như vậy, làm gì còn thuốc chữa mà ở đó Ôn Hinh còn muốn xen vào.
Ngồi ở phía sau, hai bàn tay của cô bị anh nắm chặt, buộc cô tựa sát vào người anh.
Anh lái xe bằng một tay, trên con đường rộng lớn, tốc độ của anh không hẳn nhanh nhưng cũng không cho là chậm.
"Sao lại sợ anh?"
Giọng nói trầm ấm của anh lúc này lẫn vào làn gió, lọt vào tai cô.
Hạ Vũ Điềm nhất thời không biết câu trả lời, cho đến khi chiếc xe dừng lại bên vệ đường, anh lại hỏi cô lần nữa.
"Có phải bởi vì mẹ anh, cho nên em mới muốn rời xa anh lần nữa?"
Hạ Vũ Điềm im lặng, bàn tay cô bị anh nắm chặt, hơi ấm truyền qua, hồi lâu cô chỉ rầu rĩ hỏi lại anh.
"Nếu chúng ta là anh em, anh có dừng lại không?"
Đường Bắc Xuyên nghiêng đầu, nhìn về phía cô.
Mới đầu anh còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm, cho đến khi nhìn thấy biểu cảm khổ sở trên gương mặt cô, anh liền xoay đầu, buông tay cô ra.
Trong túi áo, anh lấy ra một gói thuốc lá, lại cầm thêm bật lửa.
Thật ra hai thứ này lúc nào anh cũng mang theo bên người, chỉ là anh cố kìm lại, không đụng đến mà thôi.
Bây giờ nghe cô nói vậy, anh liền không thể khống chế, đốt lấy điếu thuốc hít vào một hơi.
Sau đó mới bình thản đáp lại.
"Chuyện đó quan trọng lắm sao?"
Hạ Vũ Điềm sửng sờ, cô biết con người anh trước nay luôn bất cần, lại có chút ngông cuồng và lạnh nhạt.
Thế nhưng cho dù có như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ đến cả chuyện này anh cũng không quan tâm.
Ngồi sau lưng anh, cô thật sự không biết phải nói gì. Ở tư thế này cô nhìn thấy được sự cô đơn cùng tẻ nhạt của anh.
Đó là mảng tối trong con người anh mà cô chưa từng được thấy.
Hay có lẽ vì anh che đậy quá tốt, cho nên cô đã không nhìn ra.
Sau đó giống như những gì anh nói, anh không làm gì cô.
Anh đứng trước cửa nhà, nhìn cô đi vào bên trong.
Đêm đó, gần khuya cô nhận được tin nhắn của anh.
Anh nói.
'Cho dù chúng ta có là anh em, sống chung một nhà thì sớm muộn gì giữa anh và em cũng nảy sinh quan hệ...
Em biết tại sao không?
Bởi vì trong đầu óc của anh không có gì khác ngoài thân thể trần trụi của em.
Có thể hiện tại em rất kinh tởm anh nhưng anh hy vọng em sẽ hiểu, đó là dục vọng của anh đối với em, không gì thay đổi được...
Điềm Điềm, em hiểu hay không?'
Hạ Vũ Điềm nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu, cho đến khi ánh sáng trước mắt không còn nữa, cô khẽ thở dài một hơi.
Cố chấp có lẽ là bản tính có chút xấu xa của con người và Đường Bắc Xuyên anh biết anh cố chấp lắm hay không...
Ba giờ sáng, trong giấc ngủ mơ màng, chiếc điện thoại của cô không ngừng đổ chuông liên tục.
Hạ Vũ Điềm mệt mỏi mở mắt, vừa nhìn vào dãy số hiển thị trên màn hình, cô không kìm được đã đưa tay nhận máy.
Đầu dây bên kia, giọng anh vô cùng khàn đặc vang lên, cũng nói trúng tim đen của cô.
"Em không ngủ được là bởi vì đang chờ điện thoại của anh sao?"
Hạ Vũ Điềm không gấp gáp trả lời, cô cúi đầu im lặng, áp màn hình điện thoại vào tai mình, lắng nghe tiếng hít thở nặng nề của anh.
Cô không biết anh đang làm gì, càng không biết tại sao anh lại gọi cho cô vào lúc này.
Trong lòng cô chỉ biết một điều, cô muốn nghe giọng nói của anh, vài câu thôi cũng được.
Nhưng ngoài mong đợi của cô, tiếng hít thở của anh ngày càng nặng nhọc, bên tai cũng đầy rẫy những lời nói ái muội của anh.
Thì ra anh đang tự mình giải quyết nhu cầu của bản thân, anh còn biến thái tới nổi gọi cho cô.
Hạ Vũ Điềm muốn mở miệng thì lại nghe anh nói.
"Sao vậy em? Điềm Điềm, em sợ anh lắm à? Có phải em đang kinh tởm anh lắm đúng không? Đáng lẽ lúc nãy anh không nên để em về mà phải nhốt em lại, nhốt em ở bên cạnh anh, cả đời đều không thoát ra được..."
Nói đến đó, anh khẽ ngửa đầu.
Vẻ mặt anh thoả mãn, càng nghĩ càng muốn làm chết cô.
Đường Bắc Xuyên anh điên cuồng thật rồi, lúc nãy khi nghe cô nói vậy, trong đầu anh không những không có ý nghĩ dừng lại mà thậm chí còn có mấy phần si dại, cố chấp muốn ở bên cạnh cô.
Người con gái anh yêu lại trở thành em gái của anh, đúng là nực cười.
Mà cho dù có là như vậy thì cũng mặc kệ đi, tội lỗi là thứ gì anh đâu cần biết tới.
Anh chỉ biết một điều, từ đầu đến chân của cô đều phải thuộc về anh.
Cho dù cô có khóc lóc, có cầu xin anh bỏ qua cho cô thì anh cũng không bao giờ đồng ý.
Trừ khi anh chết, còn không đời này cô đừng mong thoát khỏi anh.
"Bắc Xuyên, anh dừng lại đi. Có phải anh muốn em khổ sở đến chết thì anh mới hài lòng hay không?"
Ở trong điện thoại, cô khóc lóc với anh.
Anh đương nhiên cảm thấy đau lòng nhưng lại đâu thể dễ dàng bỏ qua cho cô, liền trầm giọng nói.
"Làm sao anh lại nỡ để em chết bây giờ, em còn chưa sinh cho anh đứa con nào mà. Điềm Điềm, có đúng không em, đúng không hả em?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!