Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Anh - Hạ Vũ Điềm

Đường Bắc Xuyên đè cô vào cánh cửa, vừa vào nhà anh đã tới tấp hôn cô.

Cô bị ép ngửa đầu, anh cao đến nổi cho dù cô có cố gắng nhón chân thế nào cũng không với tới.

Hơi thở bọn họ nóng hổi, hoà lẫn vào nhau.

Đường Bắc Xuyên nghiêng đầu, chiếc lưỡi nóng rẫy của anh nhanh chóng chui vào khoang miệng cô.

Sống mũi anh rất cao, chạm vào một bên gò má mịn màng của cô.

Đây là nụ hôn thứ hai của bọn họ, buổi chiều khi ra khỏi trường, anh liền đưa cô về nhà mình.

Sau khi cánh cửa đóng lại, anh không nói lời nào vội vã hôn cô.

Hạ Vũ Điềm hít thở, trong cổ họng toàn là mùi vị của anh.

Có mùi bạc hà và cả mùi thuốc lá.

Lưng cô dán vào cánh cửa, cả người bị anh ghì chặt trong lòng.

Một tay anh giữ lấy gáy cô, tay còn lại sờ lên cặp mông nhẵn nhụi, cảm giác trong lòng bàn tay miêu tả, hiện tại cô chính là của anh.

Đường Bắc Xuyên ngẩng đầu, đập vào mắt anh là một gương mặt với đôi môi đỏ mọng, hai má cô ửng hồng, từ vành tai đến ngực, chỗ nào cũng đẹp.

Anh cúi đầu kề sát đôi môi cô, hơi thở anh nặng nề, ở phía dưới đang kêu gào thảm thiết.

"Hạ Vũ Điềm, em nói đi, tại sao em lại muốn rời xa anh?"

Hơi thở ấm áp của anh phải vào vành môi cô, thì ra anh đang tức giận vì chuyện này.

Hạ Vũ Điềm cúi đầu, ngập ngừng một chút rồi cô khẽ nói.

"Em không thể tiếp tục ở lại đây được nữa."

Hay nói đúng hơn là ở lại bên anh.

Bởi vì cô sợ một khi chuyện đó bị lộ ra, cô sẽ không còn dũng khí mà đối mặt với anh nữa.

Hai tay Đường Bắc Xuyên siết chặt thân thể cô vào lòng, chân mày anh nhíu lại, tức giận hít vào một hơi.

Đột nhiên anh khom người, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, cô bị anh cởi đi bộ đồng phục trên người.

Áo ngực còn bị anh kéo xuống, lộ ra hai khối thịt căng tròn trước mắt anh.

Đôi môi anh bắt đầu ngậm lấy đỉnh ngực, ở trong không gian yên tĩnh, âm thanh khi anh mút vào thật sự khiến cô không chịu nổi.

Hạ Vũ Điềm cố gắng chịu đựng, cô không thể làm gì ngoài việc vòng hai tay ôm lấy cổ anh.

Hàm răng anh cố tình day cắn, kéo ra thật mạnh, cô liền nức nỡ, bắt đầu van xin anh.

"Ưm... Bắc Xuyên, nhẹ... nhẹ một chút."

Hạ Vũ Điềm nhu nhược khóc thành tiếng, đầu ngực truyền đến cảm giác đau rát, giống như có vài giọt máu đang rỉ ra.

Đường Bắc Xuyên trầm mặc, hàm răng anh trắng sáng, đang từ từ nhả ra vật mềm sưng đỏ trước ngực cô.

Đột nhiên anh đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.

Hai mắt Hạ Vũ Điềm mở lớn nhìn đến từng động tác của anh, bàn tay với những khớp xương thon dài đang từ từ cởi ra hàng cúc áo trên chiếc sơ mi anh đang mặc.

Thân hình anh rất đẹp, màu da khá trắng, vòm ngực vạm vỡ và một vùng bụng sáu múi săn chắc rõ rệt.

Thân thể cô run rẫy, khi anh nằm đè lên người cô lần nữa, cô chỉ cảm nhận được một vật to dài đang chạm vào hạ thể của cô.

"Bắc Xuyên, đi đừng vào, em xin anh đấy."

Hạ Vũ Điềm run run cầu xin anh.

Không phải cô sợ anh mà là cô sợ những giọt máu ấy sẽ không chảy ra, rồi khiến cho anh thất vọng.

Đường Bắc Xuyên tức giận, liền đập mạnh khớp tay xuống mặt giường, một âm thanh chẳng mấy êm ái vang lên.

Anh cúi đầu nhìn cô một lúc, cho đến khi hơi thở của anh dần ổn định trở lại, anh liền đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Hai tay anh chống lên bệ rửa mặt, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi muốn phá nát những thứ xung quanh.

Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy.

Tại sao lúc đầu cô hết lần này đến lần khác từ chối anh, hiện tại lại muốn qua lại với anh.

Nhưng cô chỉ cho anh thời gian một tháng, còn nói cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa.

Là ai ép cô rời đi, anh chưa từng làm như vậy.

Có những lúc anh si mê cô tới mức chỉ muốn giết chết cô đi, sau đó sẽ giữ cô ở lại bên người.

Cho dù đến lúc đó thân xác cô có bị thối rửa thì anh cũng không khiếp sợ và từ bỏ cô đâu.

Vậy mà hiện tại cô đã ở gần bên anh như thế thì anh lại không làm được.

Còn bị những lời van xin của cô mà không đành lòng ép buộc cô.

Đường Bắc Xuyên ngửa đầu.

Hạ Vũ Điềm, rốt cuộc thì anh phải làm sao với em đây hả?

Lúc này ở bên ngoài, Hạ Vũ Điềm đang nghiêng người nằm trên giường, cô nhẹ nhàng đưa tay kéo chăn che lại thân thể.

Quá khứ của cô vô cùng tăm tối, cũng chính vì điều này cô luôn mặc cảm, muốn trốn tránh anh.

Thế nhưng hiện tại cô lại làm không được.

Cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.

Cuối tuần, lớp của bọn họ tổ chức một buổi cắm trại.

Không bắt buộc tham gia nhưng sẽ ghi vào điểm thành tích, ai không tự nguyện đương nhiên cuối năm sẽ rất khó thông qua kỳ thi tốt nghiệp.

Lúc đi lên xe bus, Đường Bắc Xuyên đã cố tình đi sau lưng cô.

Tuy anh luôn trầm mặc nhưng không thể phủ nhận một điều anh rất để ý đến cô.

Thân hình anh cao lớn, đứng chắn ở phía sau, trong lúc những người khác còn đang bận rộn tìm chỗ ngồi thì anh đã nói nhỏ vào tai cô.

"Ngồi bên cạnh anh."

Hạ Vũ Điềm im lặng, môi cô khẽ mím lại. Cô biết đây không phải là lời đề nghị của anh mà là anh đang bắt buộc cô làm như vậy.

Thế nhưng khi cô định ngồi xuống, từ phía sau liền truyền đến giọng nói.

"Vũ Điềm, mình có thể ngồi bên cạnh Bắc Xuyên được không? Mình bị say xe, chỉ còn mỗi chỗ này là gần cửa sổ."

Hạ Vũ Điềm xoay đầu, người vừa lên tiếng là Bạch Tư Thần.

Đúng là xung quanh chỉ còn mỗi chỗ này là cạnh cửa sổ.

Đường Bắc Xuyên nhìn thẳng vào gương mặt cô, anh không nói gì, giống như là anh đang chờ câu trả lời từ cô.

Nếu cô dám gật đầu, chắc chắn anh sẽ rất tức giận. Không chừng sau đó còn kéo cô xuống xe, tìm một nơi nào đó để giày vò thân thể cô từ trên xuống dưới cho hả giận.

Thế nhưng cô lại nói.

"Rất xin lỗi, mình cũng bị say xe."

Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đầy chất xúc tác.

Bạch Tư Thần bị từ chối đương nhiên cảm thấy có chút mất mặt, có điều cô ta lại giả vờ bày ra một bộ mặt tự nhiên, thấu hiểu gật đầu.

Đường Bắc Xuyên để cô ngồi cạnh cửa sổ, lúc nãy nghe cô nói vậy gương mặt anh liền giãn ra.

Đêm qua sau khi đưa cô về nhà, nhìn cô một lúc cuối cùng anh khẽ nói.

'Lần sau không cần em xin anh, anh sẽ không vào trong em nếu em chưa đồng ý.'

Lúc đó cô chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Bọn họ đứng cạnh nhau một lúc, cho đến khi cô vào nhà, rất lâu sau đó anh mới rời đi.

Vì trên xe có khá đông người cho nên tốc độ đi hơi chậm.

Địa điểm cắm trại là núi Thanh Sơn, ước tính tốc độ thế này chắc còn khoảng hơn một giờ đồng hồ nữa bọn họ mới đến nơi.

Trên đường đi, ai mấy đều mỏi mệt, chỉ có Lý Bân và Lục Triết là luôn pha trò cùng vài đồng học nữa cười giỡn với nhau.

Ở đằng này, Lâm Hạo luôn dõi mắt đến bọn họ.

Là thầy chủ nhiệm, đương nhiên Lâm Hạo trọng trách gánh nặng trên vai, đâu thể lơ là.

Bạch Tư Thần ngẩng đầu, trong đôi mắt cô ta là hình ảnh Đường Bắc Xuyên một tay vòng qua người Hạ Vũ Điềm, còn ôm cô vào lòng.

Gương mặt Bạch Tư Thần lộ vẻ ghen tị, vậy mà lúc nãy cô ta còn nghĩ bản thân sẽ dễ dàng được ngồi bên cạnh anh chứ.

Chiếc xe bị lắc lư vài cái, Hạ Vũ Điềm khẽ nhíu mày, cảm giác khó chịu ở cổ khiến cô buộc phải mở mắt.

Hạ Vũ Điềm đưa một tay che miệng, lúc nãy cô không có nói dối, cô cũng bị say xe rất nặng.

Đường Bắc Xuyên nghiêng đầu, nhíu mày nhìn qua cô.

"Có cần uống thêm thuốc hay không?"

Lúc nãy khi bọn họ ngồi xuống, anh đã hỏi thầy chủ nhiệm xin vài viên thuốc chống say xe.

Cái này là chuẩn bị khi cần thiết, vậy mà cô đã uống vào không ít.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận