Đường Bắc Xuyên mở cửa đi vào, căn phòng đầy rẫy mùi vị của cô.
Anh ngồi trên giường, đưa tay mở hộc tủ.
Trên bức tranh mà anh đã vẽ, gương mặt cô chẳng khác nào thiên thần, đôi mắt, sống mũi... tất cả đều in sâu vào tâm trí của anh.
Bàn tay anh chạm khẽ vào tấm thân nuột nà, đó là hình vẽ, không phải con người bằng xương bằng thịt của cô.
Nó không êm ái và mềm mại như vậy.
Anh khẽ nhíu mày, cầm lấy mũi dao rọc vào trước ngực.
Không có máu.
Lại rọc thêm nhát nữa, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của anh.
Suy nghĩ ấy cứ lập đi lập lại, đến khi anh mệt mỏi, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Không có cô, anh chẳng khác nào một xác chết.
Khi anh tỉnh lại, chỉ thấy bóng lưng của một cô gái, hình như cô ấy đang tìm thứ gì đó trong hộc tủ.
Ở trên trán có một cái khăn, là khăn ấm.
Đầu anh bây giờ đau như búa bổ, cổ họng đau rát, liền ho khan vài tiếng.
Cô ấy xoay người lại.
Đường Bắc Xuyên nhíu mày, lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo.
"Mình đến tìm băng cá nhân."
Giống như hiểu được suy nghĩ của anh, Hạ Vũ Điềm giải thích.
Anh không nói gì, nhìn xuống ngón tay cô, đúng là có chút máu.
Anh bước xuống giường, cầm lấy chiếc khăn trên đầu đặt lên mặt bàn bên cạnh.
Hạ Vũ Điềm mím môi, nhìn anh đi đến trước mặt mình.
Đường Bắc Xuyên đưa tay kéo hộc tủ thứ hai, bên trong có một hộp băng cá nhân đã được mở sẵn.
Anh cầm lấy một miếng, nhìn cô.
"Đưa tay đây."
Anh cao hơn cô một cái đầu, Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt của anh, trong mắt là thứ ánh sáng đẹp đẽ nhất.
Giống như bị thôi miên, cô xoè bàn tay trước mặt anh, để anh chạm vào tay mình.
"Lúc nãy là cậu dùng khăn ấm chườm cho tôi?"
Hạ Vũ Điềm gật đầu.
Anh lại hỏi.
"Tại sao?"
Hạ Vũ Điềm im lặng, cô không nói gì.
Cho đến khi cô đi ra ngoài, trước khi cánh cửa đóng lại, cô chợt xoay đầu.
"Cậu ngủ thêm một chút đi."
Đường Bắc Xuyên nằm xuống, đó là lần đầu có người quan tâm đến anh.
Người đó còn là một cô gái.
Từ hôm đó, gương mặt và hình dáng của cô đã khắc sâu vào tâm trí của anh.
Giấc mơ ấy cứ lập đi lập lại, chập chờn và ám ảnh.
Buổi sáng, mặt đường ẩm ướt.
Đường Bắc Xuyên cầm ô, vừa thấy cô mở cửa anh đã đi lại.
"Muốn ăn gì?"
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, anh không thường xuyên ân cần với con gái nhưng cô là ngoại lệ.
Giọng anh trầm ấm, bàn tay cô bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng kéo lên môi hôn một cái.
Hạ Vũ Điềm rụt tay lại, cô nhìn anh một lúc, sau đó chỉ cúi đầu.
Anh mặc sơ mi trắng rất đẹp, những đường nét tao nhã, lịch thiệp khiến người ta không thể rời mắt.
"Gì cũng được."
Bọn họ đi đến một nhà hàng điểm sấm, bên trong khá đông đúc, còn có vài người khách nước ngoài.
Cô và anh tìm một nơi thích hợp ngồi xuống, cô gọi hai phần sủi cảo, ít cháo nóng và một đĩa bánh ngọt.
Bàn tay anh chạm vào ly trà, cẩn thận xem qua nhiệt độ rồi đưa cho cô.
"Em uống đi."
Hạ Vũ Điềm gật đầu nhận lấy ly trà trong tay anh, do dự một chút cô khẽ nói.
"Em sẽ đến Bắc Kinh."
Đường Bắc Xuyên trầm mặc, động tác cầm đũa cũng ngưng lại.
Anh nhìn cô. Chỉ gật đầu.
Ở thư viện, không gian rất yên tĩnh.
Có người đến đây để đọc sách, người còn lại cũng là đọc sách.
Đường Bắc Xuyên không thường đến đây, anh thích thể thao, nhất là bóng rổ.
Nhưng hôm nay anh đột nhiên thay đổi sở thích, buổi trưa lại cùng cô đến thư viện.
"Ưm... Bắc Xuyên, đừng mà..."
Anh thích hôn cô, nhất là hôn vào đôi môi của cô.
Lúc nãy khi cô đi đến dãy cuối, vừa đặt quyển sách lên kệ thì liền bị anh ôm lấy, cúi đầu phủ xuống hai cánh môi cô.
Hạ Vũ Điềm nghiêng mặt, cố gắng tránh đi nụ hôn của anh.
Không phải cô không thích anh hôn cô, chỉ là nơi này là thư viện, nếu để người khác nhìn thấy thật sự có chút khó xử.
"Đừng như vậy..."
Anh cúi đầu nhìn xuống, bên tai chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của mình, một bên gương mặt cô trắng nõn, thật sự thu hút tầm nhìn của anh.
Anh lại cúi thấp đầu, chạm khẽ môi mình vào làn da mềm mại kia, hít lấy một hơi, giống như người nghiện ngập.
"Vũ Điềm à, em có biết không? Cho dù em có đi đâu anh đều sẽ đi theo đến đó, Bắc Kinh là gì chứ, dù em chạy đến nơi nào, cả đời cũng không thoát khỏi anh đâu."
Anh vừa nói vừa hôn hôn cắn cắn vào một bên gò má của cô, để lại dấu vết, khiến cô phải rùng mình.
Cô không biết anh là con người như thế nào, cho đến khi anh đặt miếng băng dán chạm vào ngón tay cô, Hạ Vũ Điềm đã nghĩ.
Vọng tưởng là thứ người ta có thể chạm tới.
Hạ Vũ Điềm mở cửa đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương là một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Lúc trước tuy cô luôn trầm lặng nhưng không đến nổi như bây giờ.
Vì sợ Bạch Tư Thần sẽ nói ra chuyện ấy, đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng.
Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào môi mình, nơi đây vẫn còn hơi ấm, có nói thế nào cô cũng không muốn buông tay.
Buổi tối hôm đó là sinh nhật Lý Bân, con người này suốt ngày chỉ thích ăn chơi liêu lỏng, ngày quan trọng như vậy đương nhiên không thể thiếu vài tiết mục do cậu ta tự nghĩ ra.
Lý Bân là cậu cả nhà họ Lý, ông nội cậu từng là quân nhân, bố còn là chủ tịch tập đoàn Vạn Đức.
Nói chung về gia cảnh, Lý Bân, Lục Triết và Đường Bắc Xuyên chính là ngang hàng.
Quán bar Lam Vũ không phải người nào cũng có thể vào, đêm nay lại càng đặc biệt, cậu cả Lý thị tuy chưa đủ tuổi nhưng đã có đủ khả năng bao hết cả quán, chỉ tiếp đón bạn bè.
Hơn ba mươi con người tập trung vào một không gian ồn ào, náo nhiệt.
Tiếng nhạc xập xềnh, ánh đèn mờ ảo, nhìn kiểu nào cũng thật ái muội.
Từ khi học cùng một lớp với Lý Bân, đây là lần đầu Hạ Vũ Điềm tham gia vào những buổi tiệc thế này.
Những năm trước cô đều từ chối, chẳng qua năm nay còn có cả anh đi cùng, cô liền miễn cưỡng gật đầu.
Anh uống rất nhiều rượu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm lấy cô.
"Sao cậu không ra chơi?"
Từ Anh đi đến bên cạnh, cô ấy chỉ uống nước trái cây, còn tốt bụng đưa cho cô một ly, quan tâm hỏi.
"Mình không biết nhảy."
Cô thành thật trả lời. Từ Anh mỉm cười gật đầu.
"Ừ, mình cũng vậy."
Nói xong Từ Anh liền nghiêng đầu, nhìn những con người đang nhún nhảy trên sàn.
Ánh đèn chập chờn đủ màu sắc, nếu nói bọn họ chưa đủ tuổi, thì ai tin đây.
Ở bên ngoài có người đi vào, cô ấy ăn mặc rất đẹp, váy ngắn củn cỡ, đầu tóc uốn cong, khuôn mặt còn trang điểm tỉ mỉ.
Ngữ Ái Tâm đêm nay đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật Lý Bân, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị một cái bánh ga tô thật lớn.
Cô ta cho người đặt cái bánh vào vị trí trung tâm, sau đó liền đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Đường Bắc Xuyên ngày thường rất nổi bật, bây giờ trong mắt cô ta anh lại càng thêm sáng ngời.
Ngữ Ái Tâm đi lại chỗ anh, bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, nhìn anh mở miệng.
"Bắc Xuyên, mình ngồi đây với cậu được không?"
Bạch Tư Thần ngồi cách đó không xa, hàng chân mày xinh đẹp của cô ta liền nhíu lại.
Thế nhưng rất nhanh ánh mắt đã hướng về chỗ Hạ Vũ Điềm, từ từ quan sát cô.
Đường Bắc Xuyên ngẩng đẩu, anh định từ chối thì Lý Bân đã đi đến bên cạnh.
"Nào nào, đều là bạn, con gái thì phải ngồi gần con gái chứ. Ái Tâm à, hay là cậu ngồi đây đi..."
Vừa nói Lý Bân vừa kéo tay Ngữ Ái Tâm ngồi kế bên Hạ Vũ Điềm, trùng hợp làm sao bọn họ đều đưa mắt nhìn đến đối phương.
Ngữ Ái Tâm ngồi xuống, trong lòng không chút vui vẻ.
Mọi năm cô ta vẫn là bạn bè thân thiết nhất, cũng không có nhiều cô gái như vậy.
Chưa kể còn có cả cô gái này.
Ngữ Ái Tâm cầm lấy ly rượu trên bàn, liếc mắt nhìn qua Hạ Vũ Điềm đang ngồi bên cạnh.
"Cậu không uống rượu à?"
Hạ Vũ Điềm lắc đầu, cũng không lên tiếng.
Lúc Bạch Tư Thần mở cửa đi vào nhà vệ sinh, bên trong chỉ có mỗi Hạ Vũ Điềm.
Cô ta đứng ở chỗ cánh cửa, ý định rất rõ ràng là muốn nói chuyện với cô.
Hạ Vũ Điềm cũng không có trốn tránh, cô đứng trước bệ trước tay, dòng nước nhỏ đang từ từ chảy xuống, không biết là nóng hay lạnh.
"Hạ Vũ Điềm, không ngờ cậu lại xem nhẹ quá khứ của mình như vậy đấy."
Bạch Tư Thần nhìn cô, cô ta rất biết cách nói chuyện.
Nhất là khi cô ta uy hiếp người khác, cảm giác đó thật khiến người ta không dễ chịu chút nào.
Cô xoay mặt nhìn đến chỗ Bạch Tư Thần, từ từ mở miệng.
"Cậu muốn thế nào?"
Bạch Tư Thần đi về phía cô, cô ta cũng mở vòi nước, dòng nước bắt đầu chảy ra, giọng nói đầy mê muội vang lên.
"Tôi cũng muốn được anh ấy hôn như vậy."
Bạch Tư Thần cúi đầu, cô ta đang nhìn vào đôi bàn tay mình, ở trong nước lạnh nhưng cảm giác của cô ta bây giờ là sự khao khát cháy bỏng mà trước nay chưa từng có được.
Buổi trưa hôm nay, khi đứng ở chỗ kệ sách Bạch Tư Thần đã bắt gặp cảnh tượng khiến cô ta không thể nào quên được.
Anh ghì chặt Hạ Vũ Điềm vào lòng, đôi môi hạ xuống, từ từ nhấm nháp hai cánh môi trước mặt.
Lúc đó trong lòng Bạch Tư Thần thật sự rất đau khổ, còn ước gì người được anh ôm vào lòng chính là cô ta.
Hạ Vũ Điềm yên lặng, thật ra cô đang kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Lúc trước cô luôn cho rằng Bạch Tư Thần quá đáng, lại không ngờ cô ta còn có thể quá đáng đến mức độ này.
Thế nhưng trước giờ cô vẫn luôn là người giỏi chịu đựng, cô đưa tay tắt vòi nước, kéo ra một tờ giấy đặt vào lòng bàn tay.
"Bắc Xuyên trước giờ luôn lạnh lùng với con gái."
Lúc cô đi lại chỗ cánh cửa, ở phía sau Bạch Tư Thần đã xoay đầu nhìn cô.
"Không phải cậu nên giúp tôi sao?"
Hạ Vũ Điềm nghiêng mặt, bàn tay đang chạm vào nắm cửa cũng đột nhiên siết chặt.
Vào giờ phút này cô thật sự rất muốn giết người, còn muốn giết chết đứa con gái đang đứng trước mặt cô đây.
Hạ Vũ Điềm hít vào một hơi, một giây sau đó cô đã mở cửa bước ra ngoài, bỏ lại mình Bạch Tư Thần đứng đó.
Cô ta nở nụ cười, nhìn mình trong gương, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Cô đi ra ngoài, ngồi lại chỗ cũ, vài người xung quanh đã đi đến xem thổi bánh và hát mừng sinh nhật.
Kể cả Ngữ Ái Tâm cũng đứng dậy rời đi.
Từ Anh ngồi bên cạnh, lúc này liền nhìn qua cô.
"Vũ Điềm, cậu có muốn cùng mình ra xem thổi bánh hay không?"
Hạ Vũ Điềm liếc mắt nhìn đến chỗ anh, thấy anh vẫn còn ngồi ở đó, hơn nữa ánh mắt trước sau cũng chưa từng rời khỏi cô.
Mới đầu Hạ Vũ Điềm định mở miệng từ chối thế nhưng bất chợt cô nhìn thấy Bạch Tư Thần đang đi lại, đôi môi cô ta còn lộ ra nụ cười.
Ác mộng sớm sẽ thành sự thật.
Trong lòng cô nhất thời trở nên do dự, không biết phải làm thế nào.
Cô bất giác gật đầu, không tự chủ cùng Từ Anh đứng dậy.
Từ Anh đương nhiên tốt bụng rủ cả Bạch Tư Thần nhưng cô ta sớm đã quyết định từ chối.
Hạ Vũ Điềm đứng yên một lúc, sau đó cô liền xoay đầu, ánh mắt của anh vẫn còn dán chặt trên thân thể cô.
Môi cô khẽ mím lại, có lẽ cảm giác đau khổ chỉ đến mức này thôi.
Từ Anh và cô đi ra chỗ sàn nhảy, tiếng nhạc xập xềnh đinh tay nhức óc đã không còn nữa mà thay vào đó là tiếng cười đùa và bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
Ngồi ở lại, chỉ còn mỗi anh và Bạch Tư Thần.
Anh đưa tay cầm lấy ly rượu, thứ chất lỏng màu tím nhạt vội vàng chảy xuống cổ họng, không hẳn là ngọt ngào, thậm chí có phần đắng chát thế nhưng từ nãy giờ anh đã uống vào không ít.
Đường Bắc Xuyên nhìn ra chỗ tụ tập đông người, vậy mà lúc nãy anh còn nghĩ cô sẽ từ chối chứ, không ngờ cô cũng là người ham vui vậy sao.
Lúc này Bạch Tư Thần cũng uống vào một ly rượu, giống như muốn lấy can đảm để thổ lộ với anh.
Cô ta từ từ tiến lại phía anh, cầm ly rượu trong tay, giọng nói quyến rũ cố tình dụ dỗ anh.
"Bắc Xuyên, mình có thể uống với cậu một ly được không?"
Anh xoay đầu nhìn đến chỗ Bạch Tư Thần đang ngồi, anh không thích ngồi gần con gái, đặc biệt là những cô gái không biết mình đang làm gì.
Anh chậm rãi đặt ly rượu xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Nếu cậu đã say rồi thì tôi có thể nhờ người đưa cậu về."
Bạch Tư Thần lắc đầu, cô ta lập tức giả vờ giống như đã uống rất nhiều, ánh mắt quyến rũ nhìn anh.
"Mình không có say, mình chính là thích cậu. Hơn nữa là do Vũ Điềm đã chính miệng nói với mình... cậu và cậu ấy hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào, sao cậu lại lừa mình, nói cậu ấy là bạn gái của cậu..."
Lời nói của Bạch Tư Thần vừa dứt, hai hàng chân mày của anh đã nhíu lại thật chặt, có chút nghi ngờ hỏi lại.
"Cô ấy nói với cậu như vậy?"
Bạch Tư Thần giả vờ thành thật gật đầu, bộ dạng còn vô cùng đáng thương.
"Đúng vậy, hơn nữa cậu ấy còn tạo cơ hội để mình được ở riêng với cậu, cậu không nhìn thấy sao?"
Lúc này lòng bàn tay anh đã nắm lại thật chặt, anh cố kìm nén lại cơn tức giận muốn giết người kia.
Bạch Tư Thần nhìn thấy anh như vậy, đương nhiên trong lòng vô cùng sảng khoái, cô ta khẽ nở nụ cười, một giây sau đó đã bất chấp tất cả mà nhào vào lòng anh.
"Bắc Xuyên, cậu đừng quan tâm đến Hạ Vũ Điềm nữa có được không? Mình thích cậu, thật sự rất thích cậu..."
Vừa nói Bạch Tư Thần vừa choàng tay ôm lấy cổ anh, còn đang định đặt môi mình lên môi anh thế nhưng Đường Bắc Xuyên đã nhanh chóng tránh được, lập tức nghiêng đầu, đẩy người Bạch Tư Thần ra xa.
Anh liền đứng dậy, ánh mắt có phần khinh bỉ nhìn cô gái đang ngã ngồi trên sô pha.
Đường Bắc Xuyên không buồn mở miệng, anh xoay người đi lại chỗ đám đông.
Hạ Vũ Điềm đứng ở đó từ lâu đã không thể rời mắt khỏi bọn họ.
Lúc thấy Bạch Tư Thần chồm người ôm lấy anh, lòng bàn tay cô lạnh ngắt, hơi thở bắt đầu chậm dần.
Cho đến khi anh đã đứng trước mặt, cô chỉ biết ngẩng đầu nhìn anh.
"Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào sao?"
Anh lạnh lùng hỏi cô, Hạ Vũ Điềm lúc này có thể tưởng tượng về những gì mà Bạch Tư Thần vừa nói với anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!