Kiều Tâm nghe xong thì đầu óc vô cùng choáng váng, cô không hề biết những chuyện đó, cô sẽ không nghĩ là khi mình rời đi anh sẽ đau khổ như vậy.
Với tính cách kiêu ngạo của anh cho dù có đau lòng như thế nào thì cô nghĩ sẽ không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra ngoài mà anh sẽ cẩn thận dấu nó vào trong lòng, một mình chịu đựng nó, anh rất ít khi chia sẻ nó với ai, kể cả cô.
Cô lắp bắp trả lời lại Chu Noãn: "Tôi...tôi không hê biết, không hê ngờ tới anh ấy sẽ..."
Chu Noãn đáp trả: "Sẽ như vậy đúng không, ngay cả chính tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ có phản ứng như vậy cơ mà, tôi luôn tự tin mình là người hiểu anh ấy nhất, là người thân thiết với anh ấy nhất.
Nhưng từ khi có sự xuất hiện của chị, thì tôi mới nhận thấy vị trí của tôi trong lòng anh ấy là do tôi tự ảo tưởng mà thôi, thì ra tôi không hề quan trọng trong lòng của anh ấy.
Chị thấy đó, trong suốt bao nhiêu năm qua người anh ấy đợi vẫn luôn là chị, nếu chị không quay lại thì tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ ở vậy đến cuối đời luôn mất."
Cô nghe những gì Chu Noãn nói xong, cô không biết phải nói như nào nữa, dù gì thì bây giờ tất cả mọi người đêu hướng vào phía cô và đều cho cô là sai, nhưng cô cũng đành chấp nhận, nếu mọi chuyện vỡ lở ra thì người đau lòng nhất lại là anh mà thôi.
Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, Chu Noãn lại tiếp tục nói: "Bây giờ chị về rồi, tôi gửi gắm anh Dực lại cho chị đó, tôi thua rồi, suốt bao nhiêu năm qua dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì anh ấy cũng không hê lay động một chút nào.
Nhưng tôi không thua chị, tôi là chỉ thua trước tình cảm mà anh ấy dành cho chị mà thôi."
Kiều Tâm nói: "Dù bây giờ cô có nói gì đi nữa thì giữa chúng tôi không thể nào quay về bên nhau được nữa, cô cũng đừng hỏi vì sao, chỉ là không thể quay lại được như trước thôi."
Chu Noãn: "Chả nhẽ chị có người khác rồi, tôi là con gái nên tôi chỉ cần nhìn ánh mắt chị nhìn anh ấy là tôi nhận ra chị vẫn còn yêu anh ấy đúng không."
Kiều Tâm cười một cách đau khổ: "Đâu phải cứ yêu là sẽ được ở bên nhau đau và cũng có đây người đến với nhau mà không có tình yêu, nhưng họ vẫn sống tốt đấy thôi."
Chu Noãn khó hiểu, cô có thể thấy được sự từng trải trên gương mặt của Kiều Tâm, cô cũng có thể lờ mờ đoán ra khoảng thời gian mà Kiều Tâm ở bên nước ngoài cũng không phải vui vẻ sung sướng gì cho cam.
Ngày trước nụ cười của cô ấy lúc nào cũng tươi rói, cô cũng biết đó cũng chính là một phần khiến Trần Lăng Dực rung động, nụ cười ấy khiến cô chói mắt, khiến cô ghen tị, nụ cười ấy như ánh sáng mặt trời luôn mang lại năng lượng tích cực cho người khác.
Nếu không phải do hồi đó cô thích Trần Lăng Dực thì đương nhiên cô sẽ coi Kiều Tâm là một người bạn tốt, chứ không phải tình địch.
Cô đáp lại Kiều Tâm: "Dù gì đi nữa thì tôi vẫn mong hai người quay trở về bên nhau, dù bất cứ lý do gì đi nữa thì chị hãy cho anh ấy một cơ hội nữa, chả nhẽ chị nhẫn tâm nhìn anh ấy cứ như vậy cả đời sao."
Kiều Tâm: "Phải là người trong cuộc thì cô mới hiểu được, dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn cô vì đã nói với tôi những điều này."
Chu Noãn: "Không sao, tôi cũng biết chị năm đó khi rời đi cũng không vui vẻ gì cho cam, rời xa người mình yêu mà, ai có thể chịu được cơ chứ.
Cũng may hiện giờ tôi cũng đã tìm được cho mình khoảng trời bình yên riêng."
Sau đó Chu Noãn rút trong túi ra một tấm thiệp mời đám cưới đưa cho cô, rồi nói tiếp: "Đây là thiệp cưới của chúng tôi, thời gian thì tận cuối năm cơ nhưng sau hôm nay không biết khi nào gặp lại được nữa nên tôi đưa chị trước, chị nhớ tới đó, lúc đó tôi mong người mà chị sẽ đi cùng sẽ là anh Dực."
Kiều Tâm gượng cười cầm lấy tấm thiệp, nói: "Tôi nhất định sẽ tới còn điêu cô mong muốn chắc khó có thể thành sự thật được.
Mà cô nói vậy tức là cô định đi đâu sao."
Chu Noãn: "Tôi phải về thành phố B, chồng sắp cưới của tôi đang ở đấy, nói là cuối năm cưới nhưng hiện tại chúng tôi đã sống cùng nhau rồi, chả là do công việc của anh ấy bận quá nên phải dời đến tận cuối năm thôi."
Kiều Tâm: "Vậy có ổn không, cô yêu anh ta được bao lâu rồi, nghe cô nói thì cô có vẻ không hào hứng với cuộc hôn nhân này lắm."
Chu Noãn cười: "Nhìn tôi có vẻ bất mãn lắm hả, tôi và anh ấy quen nhau qua anh Dực, là bạn khá thân thiết của anh Dực, tính tình cũng tốt, tôi và anh ấy nói chuyện khá hợp và anh ấy cũng thích tôi nữa, tôi thì cũng có thiện cảm với anh ấy.
Tính ra thời gian quen nhau đến lúc xác định cưới cũng được một năm rồi, không nhanh nhưng cũng chả châm, tôi thấy anh ấy là người rất thích hợp."
Kiều Tâm: "Vậy cô có yêu anh ấy không?"
Chu Noãn: "Cũng như cô nói đấy bây giờ đâu cần yêu nhau thì mới cưới đúng không, chỉ cần thích hợp là được."
Kiều Tâm: "Nhưng cậu ta yêu cô mà, nếu cậu ta biết được tôi dám chắc cậu ấy sẽ rất thất vọng đó."
Chu Noãn: "Tôi tin chỉ cần đủ tiếp xúc lâu thì tôi sẽ rung động, chả qua bây giờ tôi vẫn cảm thấy tiếc thanh xuân của mình vì đã điên cuồng theo đuổi một người mà biết trước là không có kết quả, tôi thật sự ngu ngốc khi có thể nghĩ, mình có thể thay thế được chị."
Kiều Tâm đáp lại: "Không có gì là ngu ngốc cả, cô và tôi đều giống nhau thanh xuân đều đã dũng cảm theo đuổi người khác, nhưng chỉ là cô chưa tìm được đúng người mà thôi."
Chu Noãn cười: "Cô nói vậy cũng đúng, nhưng cô cứ thử trải qua cảm giác theo đuổi mà không có kết quả đi, nó đáng sợ lắm, cứ hi vọng thật nhiều rồi lại thất vọng càng nhiều."
Kiều Tâm đáp lại: "Tôi cũng hiểu chứ, lúc theo đuổi Trần Lăng Dực tôi cũng đã rất sợ, sợ anh ấy không thích tôi, anh ấy chán ghét tôi, mà hôi ấy tôi theo đuổi anh ấy có để lại được chút liêm sỉ nào cho mình đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!