Giang Điềm là thực sự hồ đồ, ngược lại Lục Minh Chu á khẩu không trả lời được, Giang Điềm nhìn anh chớp chớp mắt, như cũ đắm chìm ở trong vấn đề, cô hơi ngửa đầu, mũi đỏ thành một mảng, trong mắt lại chứa đầy sự tò mò.
Lục Minh Chu lười thảo luận với cô, cup C hay cup D, dù sao cô cũng chỉ có cup B.
Giang Điềm nhẹ nhàng bấm một cái vào cánh tay Lục Minh Chu, ngập ngừng nói: “Rốt cuộc là cái gì…..”
Cô mới nói được phần đầu, Lục Minh Chu đã giật mấy tờ giấy ăn ấn lung tung trên mũi Giang Điềm, giả vờ giúp cô lau máu mũi, không để cho Giang Điềm nói hết câu.
Giang Điềm bị động tác thô bạo của anh làm khó chịu, đầu nóng lên, nắm tay không chút lưu tình mà nện lên ngực trái Lục Minh Chu, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một tiếng kêu rên.
Cú đấm này tàn nhẫn, động tác trên tay phải Lục Minh dừng lại, ném giấy ăn trong tay đi, không thể hiểu nổi mà nhìn cô.
Giang Điềm cũng hơi sửng sốt, cô chột dạ nhảy ra sau một bước, thần sắc ngượng ngùng khoa chân múa tay trong không khí, ngạo nghễ nói: “Có một con muỗi rất to, nó muốn hút khô huyết tinh (1) của anh, tôi giúp anh đập chết nó.” Cô hào khí vung tay lên: “Không cần cảm ơn!”
Lục Minh Chu nhịn xuống cơn đau ở ngực, nhướng mày, nhạy bén mà nắm được mấu chốt: “Huyết… Tinh?” Mỗi chữ anh lại cố ý nhấn giọng, lời nói cuối câu còn lên giọng.
Giang Điềm xấu hổ cười hai tiếng: “… Ý tứ trên mặt chữ.” Cô rõ ràng nói rất đàng hoàng nghiêm túc, như thế nào lại đọc ra mấy phần kiều diễm.
Lục Minh Chu nhíu nhíu mày, chân trái Giang Điềm chạm đất, dẫn theo chân phải, lay động giật giật trái phải, Lục Minh Chu vòng qua cô đi về phía phòng ngủ, Giang Điềm nhớ ra chính sự, thừa dịp trước khi anh rời đi, muốn bắt lại gấp hỏi hai câu.
Cô đưa tay ra ngăn anh, quanh thân Lục Minh Chu chỉ quấn có cái khăn tắm quanh hông, tay cô không biết túm chỗ nào, do dự tới do dự lui, liền bắt lấy một góc khăn tắm.
Động tác của Giang Điềm quá nhẹ, Lục Minh Chu không để ý, anh vẫn nhanh chân đi về phía trước, hai lực một trước một sau tổng hợp lại, trong nháy mắt, Giang Điềm liền phát hiện trên tay mình nhiều ra một cái khăn tắm, Lục Minh Chu chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, phía sau lưng bỗng nhiên ớn lạnh…..
Bầu không khí một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Lục Minh Chu sống ba mươi năm trong cuộc đời, trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như này, bị cùng một người con gái xem hết đằng trước ra đến đằng sau…..
Tay phải Giang Điềm cầm khăn lông, uể oải rủ xuống, khác với lần đầu tiên kinh sợ, ngược lại cô bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không bịt mắt lại, cô sáng suốt lựa chọn dùng ngón trỏ cùng ngón cái bóp chặt hai sườn cánh mũi, phòng ngừa nhỡ gan quá nóng trở lại…..
Thành thật mà nói…..
Có ai còn chưa vụng trộm xem qua phiến (porn) đâu, ở tuổi cô, đam mỹ hay truyện Tiểu Hoàng cũng thức đêm đọc không ít, dáng người của Lục Minh Chu thật sự tốt, mông vểnh mê người, vẻ đẹp tiêu chuẩn của người đẹp…..
Giang Điềm không tiếng động nuốt nước bọt, cô nhảy lên phía trước một bước, đem khăn tắm nhét trở lại tay Lục Minh Chu, thì thầm nói: “Trả lại cho anh… Tôi đi đây…..”
Thấy Lục Minh Chu không có phản ứng gì, Giang Điềm liếm liếm má, định đẩy cửa ra ngoài.
Sau khi Lục Minh Chu tiếp nhận khăn tắm, nhanh chóng vây quanh eo, Giang Điềm còn chưa nhảy được vài bước, Lục Minh Chu đã cúi người, trực tiếp đem người vác trên vai, thân mình Giang Điềm treo giữa không trung, nửa người trên vắt sau lưng Lục Minh Chu, đầu trúc xuống dưới, cô kinh hô ra tiếng: “A a a anh làm gì vậy?”
Lục Minh Chu khiêng cô xoay mũi chân chuyển hướng.
Bàn tay Giang Điềm nắm chặt đập vào sau lưng Lục Minh Chu, miệng không ngừng ồn ào: “Tôi không cố ý! Thực sự không phải là cố ý!”
Tính tình Giang Điềm thực sự hấp tấp, đặc biệt là khi bị ép tới nóng nẩy, cũng liền mấy bước công phu, phía sau lưng Lục Minh Chu đã bị cô cào đau rát, lực trên tay anh đột nhiên vung về phía trước, Giang Điềm trực tiếp bị ném lên sô pha, lực đạo quá lớn, thân mình cô lắc lư kịch liệt hai cái, mắt cá chân va phải bàn trà, đau đến thiếu chút nữa cô ứa ra nước mắt.
Lục Minh Chu trở người, lui về sau một bước, trực tiếp ngồi trên bàn trà, cúi đầu nhìn cô.
Ngực Giang Điềm phập phồng kịch liệt, cô chống đỡ lưng ghế sô pha ngồi dậy.
Ở chung với nhau nhiều như vậy, tính tình Lục Minh Chu cô hiểu rõ, thế nhưng rất kỳ quái, mỗi lần cô muốn hòa đồng với anh, cố tình cô lại nhiều lần làm trò cười, sau đó một lần lại một lần xem Lục Minh Chu đen mặt.
Lần duy nhất hai người ăn ý, có lẽ chính là đối với chuyện ngoài ý muốn mấy ngày trước mà nói năng thận trọng, Lục Minh Chu chưa bao giờ đề cập đến chuyện ngày đó, Giang Điềm cũng không dám hỏi nhiều, sợ không cẩn thận lại động chạm đến vết sẹo của người ta.
Lục Minh Chu cũng không vào phòng thay quần áo, bên hông buộc khăn tắm lỏng lẻo, cứ như vậy liền ngồi xuống, cánh tay anh chống trên bàn trà, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Điềm sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh.
Giang Điềm quy quy củ củ ngồi đối diện anh, đôi tay đặt trên đùi, dịu dàng nói: “Tôi chỉ muốn muốn hỏi… Đàn ông các người thích phụ nữ tặng quà gì…..”
Lục Minh Chu nâng mí mắt nhìn cô, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần nghiền ngẫm, nửa ngày sau, anh đường đường chính chính phun ra một câu: “Tùy quan hệ.”
Giang Điềm cái hiểu cái không hỏi: “Nếu là quan hệ bạn trai bạn gái thì sao?”
Lục Minh Chu bình tĩnh trả lời: “Chính mình.”
Giang Điềm không nghe rõ: “… Hả?”
Lục Minh Chu nhướng mày, lặp lại lần nữa.
Giang Điềm lúc này đã hiểu, cô đỏ mặt, chớp lông mi.
Đàn ông… Đều là mẹ nó khốn nạn.
Lục Minh Chu thay đổi tư thế, hai tay khoanh trước ngực, anh nhớ tới cuộc trò chuyện lúc sáng, không chút để ý hỏi: “Thế nào… Cô tìm được bạn trai rồi à?”
Giang Điềm nâng mí mắt lên, trộm liếc nhìn anh một cái, biểu cảm trên mặt Lục Minh Chu cười như không cười, cô cũng không biết nghĩ như thế nào, khô khan nói một câu: “Cuối tuần tôi đi xem mắt, muốn xem chỗ.”
Cô giả vờ trấn định mà nói xong, khóe mắt quan sát biểu cảm của Lục Minh Chu, muốn nhìn ra cái gì, nhưng cố tình là Lục Minh Chu vẫn cái bộ dáng không sao cả kia, đáy lòng Giang Điềm chua xót, cảm xúc không thể hiểu nổi, không bao lâu sau, đáy mắt cũng nổi lên chua xót.
Lục Minh Chu lơ đãng túm lại góc khăn, cưỡng chế ý cười khóe miệng, anh dường như không có việc gì mà nói: “Lần đầu gặp mặt, tặng quà không thích hợp, dù sao cũng là muốn ở bên nhau…..”
Anh cố tình dừng một chút, môi mỏng khẽ mở: “Về sau còn có rất nhiều cơ hội, không vội.”
Giang Điềm lơ đãng gật gật đầu, nghĩ nghĩ, cố gắng quét sạch những cảm xúc cuốn quanh như dây leo không thể lí giải được, cô đề ra câu chuyện vui vẻ, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh ấy bảo tôi… Anh ấy bị hói, lúc đầu tôi còn nghĩ định tặng anh ấy mấy thùng dầu gội đầu Bá Vương(2).”
Khóe mắt Lục Minh Chu hung hăng giật: “…..”
Mấy thùng… Dầu gội đầu Bá Vương.
Lục Minh Chu phát hiện Giang Điềm tặng quà thật đặc biệt, hết Thận Bảo(3) lại đến Não Bạch Kim (4), mà hiện tại còn là dầu gội…..
Lục Minh Chu ho khan, anh cố bình tĩnh nói: “Cô thích người hói à?” Anh dừng lại một chút, cố tình hạ giọng: “Không phải con gái các người đều thích những người như tôi sao?”
Giang Điềm không cao hứng lắm, cô nhàn nhạt “À”, miệng dối lòng nói: “Khẩu vị của tôi tương đối nặng.”
Lục Minh Chu lại bị một nghẹn.
Giang Điềm ngước mắt nhìn thẳng anh, tầm mắt cùng cô tiếp xúc, đáy lòng cô nhảy dựng một phen, lại nói: “Chàng trai tôi thích, đừng nói là hói đầu, anh ấy có ẻo lả bụng bia tôi cũng đều thích.”
Cô không nhanh không chậm nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cô nhanh chóng bổ sung: “Nếu anh ta liệt 、、dương(5), kia vẫn cứ là tính.”
“…..”
Lục Minh Chu ngơ ngẩn nhìn cô vài giây, mày kiếm hơi hơi siết chặt lại nới lỏng, từ từ, anh thở ra, nhàn nhạt nói: “Khá tốt, nghe có vẻ đối tượng xem mắt của cô rất không tồi.”
Hốc mắt Giang Điềm nóng lên, trầm ngâm một lát, cô gật gật đầu, “Rất tốt, hơn nửa đêm bị tôi đánh thức, anh ấy cũng sẽ không tức giận.”
Trán Lục Minh Chu nhảy thình thịch, mấy mạt ý cười nổi lên khóe miệng, anh nắm tay ho khụ khụ, che dấu cảm xúc.
Tâm tình Giang Điềm phức tạp, cũng không biết nghĩ như nào, cô không được tự nhiên mà trộm đánh giá Lục Minh Chu, trên mặt anh trừ bỏ ý cười, một chút cảm xúc khác cũng đều không có, chua xót tích góp đáy lòng cô càng ngày càng nhiều.
Cô bất chấp những thứ khác, bắt đầu bố trí lung tung nói bừa cũng không biết để kích thích ai, “Anh ấy thực sự rất tốt, mỗi ngày đều cùng tôi nói chúc ngủ ngon, cũng sẽ cùng tôi nói chào buổi sáng, ngẫu nhiên còn sẽ gọi tôi tiểu bảo bối.”
“…..”
Gặp quỷ đi.
“Trời mưa sẽ nhắc nhở tôi mang ô, buổi tối sẽ bảo tôi đừng thức đêm, còn dạy tôi…..”
“Khụ khụ khụ ——”
Lục Minh Chu ho khan một trận dữ dội, nửa khuôn mặt đều đỏ lên, anh miễn cưỡng khắc chế cảm xúc.
Giang Điềm dừng một chút, quan tâm mà nhìn về phía anh, “Anh không sao chứ?”
Lục Minh Chu lắc đầu, cầm chén trà lên nhấp miệng.
Ánh mắt Giang Điềm từ trên mặt anh thu lại, khóe mắt liếc về tư thái nam nhân mỹ lệ, cô lại xuống quít dịch chuyển ánh mắt đi, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Lục Minh Chu cho là cô đã nói xong, vừa định tổng kết một câu, ai ngờ Giang Điềm lại thốt ra: “Tôi với anh ấy nói chuyện với nhau lâu như vậy, anh đều không hỏi ảnh chụp của tôi.”
Giang Điềm dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Nếu là người đàn ông không đứng đắn, đã sớm hỏi cô gái đòi ảnh chụp.”
Khóe miệng Lục Minh Chu lại giật một cái, ngón tay phải nắm cốc nước bởi vì dùng nhiều lực quá mà hiện ra tím xanh nhàn nhạt.
Anh giống như bị mắng một vòng… Người này bị mất trí nhớ sao?
Giang Điềm nhìn anh, thần sắc Lục Minh Chu nhàn nhạt, nhìn không ra manh mối nào khác, giọng cô nhỏ dần, lẩm bẩm trong miệng: “Hỏi ảnh chụp vẫn là khách khí, bạn học của tôi còn nhận được yêu cầu vô lý qua mạng.”
Lục Minh Chu liếm liếm má, chợt chậm rãi “Ừ”, ra hiệu cô tiếp tục.
Ánh mắt Giang Điềm vụng trộm hướng lên nhìn ngó, dừng ở góc khăn tắm của Lục Minh Chu, “Nhấp vào hình đại diện mở trò chuyện luo(6) kích tình.” Cô đỏ mặt nói xong, “Bạn học của tôi sợ tới mức trực tiếp đem người nọ kéo sổ đen.”
“…..”
“Cũng từ đấy mới thấy Tiểu Chu Chu của tôi thực sự đáng tin cậy.”
Lục Minh Chu hỏi lại: “Tiểu Chu Chu của cô?”
Giang Điềm nhanh chóng giải thích, “Là tên WeChat của anh ấy, tôi không biết tên thật của anh ấy gọi là gì.”
Khóe miệng Lục Minh Chu càng ngày độ cong càng rõ ràng, tay trái anh che đậy bên môi hỗ trợ, phụ họa một câu: “Biệt danh thật đặc biệt.”
Giang Điềm liên tục gật đầu không ngừng: “Đến biệt danh cũng đáng yêu như thế, người thật khẳng định càng đáng yêu hơn!”
“Phụt ——”
Lục Minh Chu thực sự không nhịn được, trước ngực phập phồng kịch liệt, chợt cười ra thành tiếng.
Không thể nào…..
Trước kia tại sao anh không phát hiện ra, Ớt cay nhỏ cũng có khả năng biến thành Ớt ngọt nhỏ kia chứ?
Tại sao trêu lại vui như vậy.
Thấy thế, Giang Điềm bỗng dưng ngẩng đầu, đối đầu với Lục Minh Chu bị ý cười tràn vào con ngươi, khóe mắt người đàn ông tươi cười mà cuộn tròn, đôi mắt cong thành vòng trăng non, mắt Giang Điềm sáng rực lên, tim bỗng đập lỡ một nhịp, cô rất ít khi thấy Lục Minh Chu không hề kìm lại mà cười với cô như này, ngày thường đa số là trêu chọc không đứng đắn, hoặc lại là gặp cô bị trò mèo ác thú vị chế giễu, hơn phân nửa là không thật lòng.
Cô mỉm cười bởi vì nụ cười rạng rỡ của Lục Minh Chu, trong tâm trí nở rộ pháo hoa lấp lánh, nhưng dư vị lại đây, nhớ tới lí do anh cười, lại nếm được mấy phần hụt hẫng, pháo hoa từng đoàn từng đoàn tắt đi, ánh sáng lướt qua vài giây, trái tim Giang Điềm như bị người hung hăng bóp nghẹt.
Giang Điềm bị những cảm xúc rối loạn quấy đến khó chịu, rốt cuộc không còn chuyện muốn nói nữa, nhìn Lục Minh Chu cũng nhiều phần mất tự nhiên.
Cô từ trên sô pha đứng dậy, khách khách khí khí nói: “Tôi chính là muốn đến hỏi một chút nên đưa quà tặng là cái gì….. Anh nói có lý, lần đầu gặp mắt không vội tặng đồ.”
Lục Minh Chu thu lại nụ cười, đem cốc nước thả lại trên bàn trà.
Giang Điềm lách qua chân anh, đi ra ngoài một bước, mắt cá chân lại xoắn lại, cô khẽ cắn môi, chợt hướng Lục Minh Chu cười xin lỗi, “Ngại quá, quấy rầy anh rồi.”
Nói xong, cô vặn xoay người đi ra cửa,
Lục Minh Chu theo sát đứng lên, kéo cổ tay Giang Điềm, thấp giọng hỏi: “Chân cô bị sao vậy?”
Giang Điềm nhìn chằm chằm mặt đất, không có cảm xúc trả lời: “Trật một chút.”
Lục Minh Chu truy vấn: “Không đau sao?”
Giang Điềm gật gật đầu: “Không đau.” Cô tạm dừng, lại khách khách khí khí nói một câu: “Cảm ơn anh quan tâm.”
Lục Minh Chu hơi không vui nhíu mày, đáy mắt lóe lên vài sợi cảm xúc không tên gần như không thể phát hiện, anh không chắc chắn về trạng thái của Giang Điềm, một giây trước người còn cao hứng phấn chấn, sau nháy mắt, như thế nào liền tức khắc ra đi lặng lẽ.
Giang Điềm hất tay Lục Minh Chu ra, đi ra ngoài, Lục Minh Chu không hề nghĩ ngợi, hơi hơi khom eo trực tiếp đem Giang Điềm ôm ngang lên, thân mình Giang Điềm bỗng nhiên treo trên không, cô theo phản xạ có điều kiện mà hướng cánh tay vòng qua cổ Lục Minh Chu, vẫn chưa hết sợ hãi, Giang Điềm giãy giụa muốn xuống, “Anh làm gì đấy! Nam nữ thụ thụ bất thân, anh thả tôi xuống.”
Đuôi mày Lục Minh Chu hơi nhấc lên, “Thật ư?”
Giang Điềm bối rối trừng mắt nhìn chân, hy vọng đáy lòng trống rỗng, lại biến thành tức giận, “Lục Minh Chu anh thật quá phận, hai ta cũng không thân, anh động một tí là lại khiêng vác tôi, tôi cũng không phải bao gạo Đông Bắc?!”
Lục Minh Chu đi thẳng ra ngoài, bình tĩnh nói: “Gạo không nói nhảm nhiều như cô.”
Giang Điềm buông cánh tay đang quàng ở cổ Lục Minh Chu ra, hốc mắt nóng lên, cô lại giãy giụa muốn nhảy ra ngoài, ngoài miệng không ngừng mắng chửi: “Con người anh thật kỳ quái! Tôi có thể tự mình đi, tôi cũng không phải bạn gái anh?!”
Bước chân Lục Minh Chu dừng lại, nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái: “Đừng nhúc nhích.”
Giang Điềm liều mạng phản đối, động tác lăn lộn càng lúc càng lớn.
Lục Minh Chu khẽ nghiến răng, thấp giọng quát lên: “Còn động nữa khăn tắm của tôi sẽ lại rơi xuống!”
“…..”
Nháy mắt Giang Điềm tứ chi cứng đờ, bất động.
Lục Minh Chu đưa ra một bàn tay mở cửa, tay phải dừng ở trên then chốt cửa, anh lại nghĩ đến cái gì, động tác trên tay dừng lại, không lập tức đẩy cửa đi ra.
Yên tĩnh vài giây, anh hỏi: “Tôi cũng không phải lần đầu tiên ôm cô, cô phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Giang Điềm thu đủ dũng khí đối diện với tầm mắt của anh, cậy mạnh nói: “Tôi sẽ sớm có bạn trai, trước kia không giống nhau.”
Lục Minh Chu mím môi dưới, không nghe ra được cảm xúc gì trong giọng nói: “Cô cứ như vậy liền thích Tiểu Chu Chu?”
Giang Điềm lung tung buột miệng thốt ra: “Rất thích! Có người đàn ông mình thích rồi không phải là nên giữ khoảng cách với người đàn ông khác sao?!”
Lục Minh Chu thuận theo cô lên tiếng: “Cô muốn giữ khoảng cách với tôi?”
Giang Điềm liên thanh trả lời: “Đúng đúng đúng.”
Lục Minh Chu hỏi lại: “Hôm nay là cô chủ động tới tìm tôi ——” anh dừng một chút, cúi người tiến sát bên tai cô, thở ra: “Cũng là cô chiếm tiện nghi của tôi, tôi bị cô nhìn thấy hết rồi, tìm ai phụ trách bây giờ?”
Giang Điềm một nghẹn, cánh tay không được tự nhiên run lên một chút, sượt qua ngực đàn ông ấm áp, da thịt cô nóng lên, giọng nói vừa thẹn vừa bực: “Tôi làm cái gì! Chính anh không mặc quần áo tôi làm gì có cách nào!”
Lục Minh Chu cười nhẹ một tiếng, anh dùng sức chiến đấu: “Để công bằng, cô có muốn hay không cũng cho tôi ——”
Giang Điềm kinh hãi, nâng cổ tay che lại miệng Lục Minh Chu, lập tức cảnh giác, “Tôi bồi thường cho anh, năm trăm tệ đã đủ chưa?”
Lục Minh Chu: “…..”
Anh gạt tay Giang Điềm ra, giữa mày chau xoắn lại, lời nói ra nhiều hơn mấy phần không đứng đắn: “Không đủ, đằng trước năm trăm, đằng sau năm trăm, chí ít cũng phải một nghìn.”
Giang Điềm đau khổ vì tiền, cô không phục: “Tôi cũng không phải cố ý! Nhiều nhất tám trăm!”
Lục Minh Chu nhướng mày, “Một nghìn rưởi.”
“Tám trăm.”
“Hai nghìn.”
Giang Điềm lập tức sửa miệng: “Một nghìn thì một nghìn!”
Lục Minh Chu gật đầu: “Có thể dùng một lần trả nợ không?”
Giang Điềm lắc đầu, tiền sinh hoạt của cô đều là tiền cô đi làm thêm kiếm được, đoạn thời gian trước trả tiền thuê nhà, tiền lương ở Xuân Thụ Cảnh cũng chưa nhận, nếu cô trả luôn một lần, nửa tháng tiếp theo cô sẽ phải uống gió Tây Bắc mất.
Lục Minh Chu thông cảm: “Không sao, trước tiên cho cô nợ.”
Giang Điềm có chút cảm động, đang muốn nói vài câu vuốt mông ngựa nịnh nọt, ai ngờ Lục Minh Chu nhàn nhạt bổ sung: “Hiện tại tôi với cô là mối quan hệ nợ nần, dù là cô có bạn trai, cũng không được duy trì khoảng cách với tôi, vì giữ gìn lợi ích của bản thân, trước khi cô trả hết nợ cho tôi, cô phải cùng tôi bảo trì liên lạc để đảm bảo quyền lợi của mình có thể chiếm về.”
Giang Điềm cẩn thận nghiền ngẫm những gì anh nói, đứng đắn cũng có lý, cô không phản bác được chỗ nào, sửng sốt một lát, cô gật gật đầu.
Đáy mắt Lục Minh Chu hiện lên một tia giảo hoạt, anh không cầm được cong cong khóe miệng, tay phải một lần nữa trở xuống tay cánh cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Giang Điềm hút hút mũi, trong giây lát cô cảm thấy như mình bị hố…..
Cửa phòng Giang Điềm rộng mở, ánh sáng rực rỡ của phòng khách phân tán rộng ra ngoài, chiếu sáng một nửa tầng thượng.
Lục Minh Chu nhíu mày, anh khẽ hỏi: “Cô ra ngoài đều không đóng cửa sao?”
Giang Điềm cũng nhíu mày, cô chép chép miệng, nghi hoặc nói: “Không đúng, tôi ra khỏi có khép cửa rồi…..”
Lục Minh Chu gật gật đầu, ôm Giang Điềm đi vào trong, hững hờ nói: “Trong nhà có thuốc không?”
Giang Điềm lắc đầu, “Không sao, tôi dùng đá chườm là được.”
Thấy cô nói vậy, Lục Minh Chu cũng không lại lắm miệng, anh ôm Giang Điềm đi vào trong phòng, chân dài vừa mới rảo bước tiến đến cánh cửa.
Phòng khách truyền đến tiếng “lạch cạch”, tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Phía sau lưng Giang Điềm chợt cứng đờ, sợ hãi, cô nhìn lại theo tiếng động, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Trong phòng khách, Đường Mật ngồi nghiêm chỉnh, vẫn một thân sườn xám xanh biếc viền cổ hẹp như cũ, trước ngực được xếp thành hàng tôn lên da cổ màu kem, hai gò má bà trắng như tuyết, giữa lông mày nhuộm bệnh tình nhàn nhạt, lại che đậy không được khóe mắt mê hoặc, thấy Giang Điềm bước vào, cánh tay Đường Mật vẫn luôn bĩnh tĩnh đột nhiên run lên, cốc nước trong tay đập thẳng xuống đất, nước bắn tung tóe, chiếc sườn xám ngay lập tức ướt một mảng lớn.
Giang Ninh Minh nghe thấy tiếng động, vội vàng tháo tạp dề chạy ra, ông nhìn Đường Mật, thoáng nhìn thấy cốc thủy tinh vỡ đầy mặt đất, ông lo lắng hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy, có bị thương không?”
Đường Mật không nói, tầm mắt hướng thẳng về phía Giang Điềm, Giang Ninh Minh nhìn theo hướng Đường Mật nhìn, tự nhiên cũng thấy được Giang Điềm cùng người đàn ông xa lạ chỉ cuốn khăn tắm quanh hông đằng sau Giang Điềm, đêm hôm khuya khoắt, là một người bố, nhìn thấy con gái nhà mình bị người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực, chuyện gì xảy ra tiếp theo chắc không cần nói cũng biết…..
Giang Ninh Minh rất ít khi phát cáu, nhưng quả thực là ông, gặp tình cảnh trước mắt, cũng suýt nữa không khống chế được cảm xúc của chính mình.
Đường Mật từ đầu tới đuôi nhìn Lục Minh Chu, thấy Gianh Ninh Minh khiếp sợ mà không nói nên lời, tầm mắt Đường Mật hướng nhìn Giang Điềm, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Điềm.”
Bà chỉ gọi một câu như vậy, nội tâm Giang Điềm đã hoảng loạn, vội vàng nhảy xuống thoát khỏi cái ôm của Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu giờ phút này cũng là sững sờ, dưới tình cảnh xấu hổ, Giang Điềm thừa dịp Lục Minh Chu thất thần liền quay người từ trong ngực anh nhảy xuống, mắt cá chân của cô trước đó bị thương, cái nhảy này, hai chân bỗng nhiên nhận lực, mắt cá chân Giang Điềm truyền đến một trận đau đớn thấu tim, cô thẳng tắp ngã hướng bàn trà.
Lục Minh Chu đột nhiên đề cao âm lượng.
“Cẩn thận!”
_______
(1) Huyết tinh: là trạng thái bệnh lý để chỉ tinh dịch khi bài xuất ra có chứa hồng cầu với hai mức độ khác nhau: tinh dịch có màu đỏ hoặc màu, hồng mắt thường có thể nhìn thấy được và tinh dịch có màu sắc bình thường nhưng khi quan sát dưới kính hiển vi thì thấy các tế bào hồng cầu dày đặc vi trùng.
(2) Bá Vương: là thương hiệu dầu gội đầu dành cho những ai bị rụng tóc, hói đầu.
(3) Thận Bảo: tên một dòng thuốc bổ thận bên TQ
(4) Não Bạch Kim: tên một loại thuốc bổ dành cho người già.
(5) Liệt dương: xảy ra khi một người đàn ông không thể cương cứng hoặc duy trì dương v*t đủ cứng để giao hợp.
(6) Trò chuyện luo: trò chuyện, chat khỏa thân trực tuyến (chắc giống kiểu chat s3x ý mn)
_______
Phan: Chị Ngọt ơi vừa vừa thôi đã chiếm tiện nghi người ta lại còn… (`▽´) Thương anh Chu ghê cơ =))) Gặp phụ huynh không đúng hoàn cảnh!