“Thế là anh ta không chỉ từ chối cậu, lại còn chê cậu phiền rồi trực tiếp dọn đi…..” Dư Tư Nghiên nhìn Giang Điềm mềm nhũn nằm ghé lên bàn, “Sau đó cậu vẫn thích anh ta?”
Giang Điềm uống say khướt, một mực gật đầu liên tục.
Dư Tư Nghiên nói trúng tim đen, “Hai người đều có lỗi.”
Giang Điềm quơ chai rượu, “Không phải… Anh ấy không thích kiểu người như tớ.” Cô chớp chớp mắt, lại lắc đầu, “Là vấn đề của tớ, người ta không sai.”
Dư Tư Nghiên nhìn cô trợn tròn mắt, “Vậy tại sao cậu thích anh ta?”
Suy nghĩ vài giây, Giang Điềm chẹp miệng, “Chắc vì vẻ ngoài đẹp, dáng người cũng không tồi.”
Dư Tư Nghiên: “…..” Xem cái tiền đồ của cậu kìa!
Đôi tay Giang Điềm đỡ gò má, lông mi uể oải rủ xuống, lẩm bẩm: “Anh ấy ôm tớ, hôn tớ, còn ngủ cùng nhau…..”
Dư Tư Nghiên sốc không thôi, “Mẹ kiếp! Các người ngủ rồi?”
Đầu Giang Điềm choáng váng, cô nặng nề gật gật đầu, “Ngủ rất nhiều lần.”
Dư Tư Nghiên đột nhiên đẩy ghế dựa, dịch đến bên cạnh Giang Điềm, cô nàng oán giận, “Thằng cha này rút điếu không thương tiếc? Thoải mái xong liền chạy mất?!” Cô nàng nói xong, tức giận sắn tay áo sơ mi lên, “Bà đây đi đánh chết hắn!”
Giang Điềm mềm nhũn liếc nhìn cô nàng một cái, không biết làm sao lại nhặt được trọng điểm, “Không được, cậu đánh anh ấy tớ sẽ đau lòng.” Cô giơ đầu về phía Dư Tư Nghiên, khẽ thở dài: “Cậu đánh tớ là được rồi, anh ấy sẽ không phải đau lòng.”
“…..”
Dư Tư Nghiên nhất thời không nói nên lời, hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Giang Điềm, hung hăng gõ lên trán cô, Giang Điềm kêu đau, vội vàng che đầu lại, khuỷu tay đụng phải chai rượu, đổ ra đầy bàn.
Dư Tư Nghiên thở dài.
Một lúc sau, Trình Tuế trở về từ nhà vệ sinh, đi đến trước quầy tính tiền, rồi quay mình trở lại trước mặt hai người.
Dư Tư Nghiên lấy balo trên lưng ghế, “Cậu đưa Tiểu Điềm về đi, tớ còn có chút việc.” Cô nàng nói xong, trực tiếp đẩy ghế ra đứng dậy.
Trình Tuế nâng Giang Điềm dậy, đầu Giang Điềm choáng váng, dựa vào vai cậu, Trình Tuế nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, cậu không quay về sao?”
Dư Tư Nghiên rút một tờ giấy, đưa đến bên miệng Giang Điềm rồi nói: “Tìm người, Tiểu Điềm uống nhiều quá, cậu chờ tí nữa ra hiệu thuốc mua một tí thuốc giải rượu, lúc về thì dùng nước ấm nửa mặt cho cậu ấy.”
Trình Tuế gật gật đầu, Dư Tư Nghiên trực tiếp gọi taxi rời đi, Trình Tuế nửa ôm Giang Điềm ra bãi đỗ xe, Giang Điềm chưa đi được mấy bước, cô đã mềm giọng nói, “Tuế Tuế à… tớ thất tình.”
Trình Tuế còn xem thường hơn so với Dư Tư Nghiên, cậu tức giận nói: “Cậu đã nói rồi.”
“Tớ nói rồi sao? Tớ quên mất.” Giang Điềm chỉ chỉ chính mình, nhàn nhạt nói lời xin lỗi, một lúc sau, lại nhẹ nhàng hô lên, “Tuế Tuế à ——”
Trình Tuế nhẫn nại tính tình: “Làm sao?”
Giang Điềm ấm a ấm ức: “Tớ thất tình.”
Trình Tuế: “…..” u®i’mi©ª§a
Trong quãng đường đi tầm bảy tám phút, Giang Điềm lặp đi lặp lại một câu như vậy, tính tình Trình Tuế dù có tốt đến mấy cũng phải chật vật, cậu mở cửa phụ lái rồi trực tiếp nhét Giang Điềm vào trong xe.
Thùng xe chật chội, Giang Điềm giống như si ngốc, Trình Tuế lái xe, cô liền một chút lại một chút móc lưng ghế dựa, phát ra âm thanh “tí tách” vô cùng có tiết tấu.
Trình Tuế nghe được da đầu tê dại, khóe mắt ngó nhìn Giang Điềm, cảnh cáo: “Đây là xe tớ mới mua! Da thật! Cậu mẹ nó còn móc nữa tớ trực tiếp ném cậu xuống xe!”
“…..”
Giang Điềm không dám động nữa, Trình Tuế cho rằng Giang Điềm rốt cuộc thành thật, ai ngờ cô nhóc này bỗng nhiên tiến sát đến bên đầu cậu, nhìn cậu chớp mắt một hồi, Trình Tuế nuốt nước bọt.
Giang Điềm xòe tay về phía cậu, vô tội nói: “Nó tự rơi vào tay tớ…..”
Trình Tuế nhìn thấy trong lòng bàn tay Giang Điềm có một mảng da to ước chừng bằng một đồng xu, trong nháy mắt cậu xù lông, “Mẹ kiếp! Giang Điềm cậu có bệnh à! Tại sao cậu lại móc da của tớ!”
Giang Điềm liều chết bao biện: “Không phải tớ làm, đừng nói bừa!” Nói xong, cô liền nhắm hai mắt trực tiếp giả chết.
Trình Tuế: “…..”
Lục Minh Chu đúng không?
Ông đây về sau thấy lần nào đánh lần đấy.
Hai mươi phút sau, Trình Tuế dừng xe ở một bên, cậu cởi dây đai an toàn rồi nói: “Tớ xuống xe mua ít đồ, cậu thành thành thật thật ngồi đây đi.”
Lông mi Giang Điềm run rẩy, hai mắt vẫn nhắm như cũ, Trình Tuế biết cô nghe thấy được, liền kéo cửa xuống xe.
Trình Tuế vừa đi, Giang Điềm mở mắt ra, cô hạ cửa kính xe xuống, gió đêm cuốn vào, thổi tan cảm giác say đi một chút, tay phải cô lại sờ soạng trong túi một hồi lâu, lấy điện thoại ra.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Dư Tư Nghiên cầm điện thoại cô xóa đi số điện thoại của Lục Minh Chu, cũng bắt cô thề về sau sẽ không bao giờ liên lạc với người ta nữa, Giang Điềm cũng đồng ý rồi.
Từ khi Lục Minh Chu dọn đi hai ngày trước, bọn họ cũng không từng liên lạc, giờ phút này, chỉ còn mình cô, Giang Điềm nằm bò trên cửa sổ xe, thực sự không nhịn được, nhanh chóng nhấn một dãy số.
Ba tiếng “Tút tút tút” vang lên, Giang Điềm không kìm được mà nín thở, cô nôn nóng chờ, không lâu sau, ống nghe truyền đến một loạt âm thanh bận, điện thoại bị ngắt.
“…..”
Cô không từ bỏ ý định, mơ mơ màng màng mở to mắt, gọi lại lần nữa, lúc này càng trực tiếp, mới vang lên hai lần đã bị tắt mất.
Tim Giang Điềm bị hung hăng nắm lấy, cô ỷ lại cảm giác say đang quát tháo, lại gọi lần nữa.
“Tút tút tút” tiếng kêu vang lên vài lần, ban đầu Giang Điềm không ôm hy vọng, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vô cùng đơn giản “Ê”, giọng nói hơi khàn khàn, nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
Thấy không ai nói chuyện, Lục Minh Chu lại khẽ gọi, “Giang Điềm?”
Anh làm động tác tạm dừng, đứng dậy đi ra cửa, bỏ lại mấy quản lý chi nhánh ngồi nhìn nhau.
Cổ họng Giang Điềm nghẹn đắng, cô mấp máy môi, chột dạ đổi giọng: “Em… Em bấm nhầm số.”
Lục Minh Chu lại không vạch trần, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Giang Điềm cũng không biết nói gì, ngón tay nhỏ cầm di động trở nên trắng bệch, gương mặt ửng đỏ một mảng, cô không tìm được gì để nói: “… Anh còn nợ em 50 tệ.”
Lục Minh Chu đầu bên kia cười một chút.
Bên tai Giang Điềm nóng lên, run giọng hỏi: “Anh cười cái gì?”
Giọng nói Lục Minh Chu êm êm, “Em còn nợ tôi một nghìn.”
Giang Điềm chớp mắt mấy cái, nhớ ra, “À… Tiền anh bán thân.” Cô thở dài một tiếng, “Thật đắt.”
Lục Minh Chu: “…..” u®i’mi©ªsa
Tay trái Giang Điềm lại lo lắng xoa xoa ống quần, đầu cô nặng trĩu, cơn gió đêm thổi trúng đến không mở được mắt, ý thức Giang Điềm hoảng hốt: “Lục Minh Chu, em nợ tiền anh à…..” Cô tạm dừng, không hề khí thế uy hiếp: “Anh phải tốt với em hơn, nếu không em sẽ không trả tiền.”
Lục Minh Chu xuyên qua lớp cửa kính phòng hội nghị, lại cúi đầu nhìn thời gian, bất đắc dĩ bật cười, anh nói: “Được.”
Ngón trỏ Giang Điềm hung hăng nhéo lòng bàn tay, ép chính mình giữ vững tinh thần, nói ra hết tất cả suy nghĩ lặp đi lặp lại mấy ngày nay, “Em chỉ là không cam lòng, nếu em có thể gặp anh muộn hơn vài năm, có lẽ khi đó em sẽ là dạng người mà anh thích, sau đấy em lại nghĩ, vẫn là thôi đi, đừng gặp, tóm lại thì anh là cái người phiền phức, trốn tránh đi là tốt nhất.”
Cô cười một cái, “Hai ngày trước tuy em mắng anh, nhưng thật ra anh không sai, anh chỉ không thích em, có cái gì sai đâu… Cho nên… Về sau, chúng ta đường ai nấy đi.”
Lục Minh Chu nhất thời cứng họng, đầu lưỡi đỡ quai hàm, tâm tình đắng chát.
Giang Điềm hít một hơi thật sâu, nói xong hai chữ cuối cùng, cô đang muốn tắt điện thoại, Trình Tuế đột nhiên ghé đầu vào từ cửa sổ ghế lái phụ, cười xấu xa: “Này, cô bé từ đâu đến vậy, có cần anh đây làm ấm giường cho em không?”
Cậu nói xong, còn khoa trương duỗi tay tới, nâng cằm Giang Điềm lên, “Uống say sao? Thật đáng yêu! Anh thương một chút?”
“…..” Người nào đó diễn đến nghiện rồi.
Giang Điềm bị sợ không nhẹ, trực tiếp tắt điện thoại, giương nanh vuốt lên đánh người, Trình Tuế bị cô cào xước cánh tay, vội vàng thu lại vẻ mặt, vòng qua ngồi vào ghế lái.
Giang Điềm bị men rượu xộc lên, vừa rồi lại dùng sức, cô nằm ngả xuống ghế ngủ mơ màng, Trình Tuế ăn ý không quấy rầy, Giang Điềm ngủ suốt cả quãng đường.
Mười lăm phút sau, ô tô tiến vào ngõ nhỏ.
Trình Tuế gọi Giang Điềm một tiếng, Giang Điềm không phản ứng.
Cậu mở cửa xuống xe, đi vòng đến ghế phụ, khom lưng cúi người cởi bỏ đai an toàn, trực tiếp bế người lên, khuỷu tay cậu đụng vào cửa kính xe, tiếng vang lên hơi lớn.
Giang Điềm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô giãy giụa muốn xuống đất, Trình Tuế chậc chậc, nói thân nhau từ lúc còn mặc tã rồi đừng làm kiêu.
Giang Điềm nghĩ cũng đúng, dứt khoát nằm im.
Ai ngờ Trình Tuế lại lắc đâu, vô tình nói: “Nên giảm béo thôi.”
Giang Điềm tức khắc nổi giận, nhảy xuống từ trong ngực Trình Tuế, cô vừa định mắng vài câu, Trình Tuế đột nhiên gầm nhẹ, Giang Điềm còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, cổ tay cô đã đột nhiên bị người túm, lôi cô lùi liên tục về phía sau mấy bước.
Giang Điềm cuống quít ngước mắt lên, liền thấy Lục Minh Chu đứng cách hai bước chân, cô hơi sửng sốt, quá mức ngoài ý muốn.
Lục Minh Chu buông tay cô ra, thấp giọng dặn dò, “Trốn xa ra một chút.”
Giang Điềm không hiểu lí do, cô vừa định hỏi vì sao phải trốn, Lục Minh Chu đã bước nhanh về phía trước, Giang Điềm kinh hô thành tiếng, “Lục Minh Chu anh làm gì vậy!”
Trình Tuế vừa nghe được đối phương là ai, càng nổi giận, cậu vừa mới không hiểu tại sao đã bị ăn một cú đấm, vốn dĩ đã bực bội, Giang Điềm lại gọi như vậy, vô tình đổ thêm dầu vào lửa, hai người đàn ông cao lớn nháy mắt đã đánh đấm nhau thành một khối.
Giang Điềm bước lên, nôn nóng nói: “Đừng đánh! Có gì nói chuyện đã!”
Cô hét lên một câu, không ai quan tâm đến cô, Giang Điềm quýnh lên, trực tiếp túm cánh tay Trình Tuế kéo cậu về sau, Trình Tuế bị Giang Điềm lôi kéo không thể đánh được nữa, lại sợ làm cô bị thương, vội vàng thu quyền, ai ngờ Lục Minh Chu thừa thắng xông lên, Trình Tuế không kịp phòng bị đã bị ăn một cú đấm mạnh, khóe miệng lập tức chảy máu.
Giang Điềm nóng nảy, chắn bảo vệ trước mặt Trình Tuế, Lục Minh Chu thu tay lại, mắt đen sâu thẳm, thấp giọng mắng răn dạy: “Giang Điềm!” Cánh tay dài duỗi ta kéo người về bên người chính mình, “Em uống bao nhiêu mà ngốc đến mức tùy tiện dẫn người về nhà như vậy?!”
Giang Điềm căn bản không hiểu anh đang nói bừa cái gì, giờ phút này, cô đang bất bình cho Trình Tuế, một cái là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, một cái là người đàn ông thối tha từ chối mình, nói thế nào thì người vế trước cũng quan trọng hơn.
Cô hất tay Lục Minh Chu ra, lại lần nữa chạy đến bên người Trình Tuế, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Trình Tuế vừa định lắc đầu, ai ngờ Lục Minh Chu lại phun ra một câu: “Tôi cũng bị thương!”
Trình Tuế lập tức nhăn mày, thống khổ rên lên: “Rất đau…..” Cậu ấn khóe miệng, thấp giọng kêu đau.
Giang Điềm đỡ nửa người cậu, nhăn khuôn mặt, “Cần đi bệnh viện không?” Cô hỏi xong, xoay người trừng mắt nhìn Lục Minh Chu, “Anh là chó sao? Thấy người liền cắn!”
Lục Minh Chu cũng bực, giữa lông mày tăng lên vài phần khói mù, ngữ khí không tốt: “Một cô gái như em tại sao ai cũng dám mang về nhà vậy! Không sợ người ta là biến thái sao? Uống nhiều quá thì ngoan ngoãn lên giường ngủ đi.”
Giang Điềm cũng tức giận, “Có gì biến thái hơn anh không?” Cô cao giọng, “Cậu ấy là bạn của em, còn anh là cái gì!”
Lục Minh Chu nghẹn gần chết.
Trong lòng Trình Tuế mừng thầm, cậu ho khan hai tiếng, “Chúng ta đi lên trước.”
Giang Điềm gật gật đầu, đỡ cậu đi về phía hành lang, Lục Minh Chu nhíu mày, Giang Điềm trừng mắt liếc anh một cái.
Hai người lên cầu thang.u®i’mi©a§a
Lục Minh Chu hoàn toàn phát hỏa, anh nhấc chân hung hăng đạp cửa xe, “Bang” một tiếng lớn.
Đoạn đối thoại không rõ ràng trong điện thoại vừa rồi, hại anh cho rằng xảy ra chuyện gì, vô cùng lo lắng chạy tới, lại thấy một màn vừa rồi, anh tưởng đối phương có mưu đồ gây rối, kết quả lại là chính mình xen vào việc của người khác.
Lục Minh Chu cười tự giễu, châm điếu thuốc, ngậm lấy đầu lọc, lại bỏ ra, không kiên nhẫn mà phun nửa vòng khói.
Điếu thuốc lá đốt một nửa, anh ngước mắt nhìn lên trên, Giang Điềm không biết đã đứng trên rìa sân thượng từ lúc nào, lộ ra nửa thân mình.
Lục Minh Chu nhướng mày, tâm tình không hiểu sao lại tốt hơn, anh búng ngón trỏ, rũ bỏ đống tàn thuốc.
Giang Điềm cất giọng: “Sao anh còn chưa đi?” Cô xua tay, “Nhanh đi đi!” Nói xong, cô xoay người rời đi, bóng dáng tiêu sái.
“…..”
Lục Minh Chu đột nhiên bị sặc khói, ho không ngừng, anh thầm mắng, dập tắt điếu thuốc vào cạnh cửa, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ, tiếng chuông di động bất chợt vang lên.
Lục Minh Chu nhìn tên trên màn hình, không kiên nhẫn mà tiếp nghe điện thoại, đối phương gấp không thể chờ.
“Lục tổng, đã tìm được người!”