Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Ép Anh Động Tâm - Giang Điềm

Giang Điềm bị ánh mắt của Lục Minh Chu chặn lại mà không thể nói một lời phản bác, rõ ràng bình thường là người chững chạc nghiêm túc như vậy, khi nói đến chuyện tình cảm tại sao lại lúng túng kỳ quái không nói ra được.

Giang Điềm nghẹn một lúc lâu, cô không nhịn được bật cười, “Lục Minh Chu anh nghiêm túc đấy à? Em ghét bỏ vì anh là người tàn phế? Em là phụ nữ xấu xa?” Cô hơi nhướng mày, đầu hơi ngửa ra sau, “Anh dám nói lại lần nữa thử xem?”

Lục Minh Chu hơi cụp mắt nhìn cô, “Anh sao mà không dám nói! Nói bao lần anh cũng dám!”

Lục Minh Chu nói rất trôi chảy, Giang Điềm trong lòng không thèm để ý chút nào, nhưng lúc này bỗng nhiên nổi lòng trêu đùa, cô không nể mặt, chọc hai cái vào lưng Lục Minh Chu, hơi nghiêm túc nói: “Anh nói đi, có giỏi thì anh lặp lại lần nữa đi!”

Lục Minh Chu: “…..”

Lục Minh Chu thấy mặt Giang Điềm nhất thời biến sắc, còn tưởng rằng cô gái nhỏ đang tức giận, trong nhất thời anh cảm thấy lạc lõng, đường quai hàm căng thẳng không nói một lời.

Đón lấy ánh mắt hơi bực bội của Giang Điềm, Lục Minh Chu lấy khí thế hơi trừng mắt nhìn cô, Giang Điềm mặt không đổi sắc, Lục Minh Chu hơi bối rối, anh là thật sự tức giận, nhưng lại không muốn chọc Giang Điềm cũng không vui, nhưng chút tính khí nhỏ trong lòng một phần không muốn chiều theo ý Giang Điềm, cô nhóc không chịu nhận anh, làm tổn thương lòng tự trọng cũng như tổn thương tấm lòng của anh.

Rối rắm một hồi, Lục Minh Chu lần nữa quay đi không nhìn Giang Điềm, mặt vô cảm nói, “Không nói, anh còn đang dỗi đấy.”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu rõ ràng không dễ dụ, lại còn khó chịu, Giang Điềm nhìn anh cười rồi hôn lên, Lục Minh Chu lại vẫn giữ vẻ mặt kiên quyết, lẩm bẩm dịch đầu ra xa hơn, ra vẻ giống như không có chuyện gì.

Giang Điềm bị bộ dáng khó ở của anh làm cho dở khóc dở cười, suy nghĩ vài giây, Giang Điềm giống như hết giận véo nhẹ một cái trên eo Lục Minh Chu, khóe mắt Lục Minh Chu chững lại, anh giả vờ không thèm để ý, vẫn không nói lời nào, cánh tay Giang Điềm vòng trên thắt lưng Lục Minh Chu nhẹ nhàng buông lòng, cô dần thu tay về, lui từ trong ngực Lục Minh Chu ra.

Sau lưng Lục Minh Chu cứng đờ, không thể tin nổi nhìn về phía Giang Điềm, ánh mắt dò xét, trên trán phóng ra làn đạn cực kỳ bất mãn: Đệch nó! Thế mà em không ôm anh? Thế mà em không dỗ anh? Em không yêu anh nữa có phải không?

Giang Điềm nhìn bộ dạng si ngốc của Lục Minh Chu, mi mắt cô cười cong cong, má lúm đồng tiền lấp ló, trái tim Lục Minh Chu gợn sóng, trong lòng một lần nữa giơ tay đầu hàng không hề đắn đo.

Cổ tay mảnh khảnh của cô gái vừa mới rời vòng eo gầy mà chắc của chàng trai, Giang Điềm còn chưa kịp sửa sang lại làn váy hơi xộc xệch, Lục Minh Chu đã lập tức nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cổ tay Giang Điềm, anh hơi tiếc nuối hỏi, “Không ôm thêm một lát sao?”

Giang Điềm không trả lời, Lục Minh Chu hơi nhướng mày, anh ủ rũ nói: “Cứ như vậy? Em không dỗ anh à? Thế mà em không dỗ anh?”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu vẫn nhìn Giang Điềm không nhúc nhích, đáy mắt một mảnh đen nháy, anh hơi cụp mi mắt xuống, tủi thân nói: “Ớt Nhỏ, anh rất khổ sở, anh tức giận cả ngày, thế mà em cũng không chịu dỗ dành anh nhiều hơn một chút, em không còn yêu anh nữa đúng không.”

Giang Điềm mỉm cười, lại có phần bất đắc dĩ nói: “Mới vừa rồi không phải em đang dỗ anh đấy sao?”

Lục Minh Chu túm cổ tay Giang Điềm khẽ lay lay, anh ép chính mình làm mặt lạnh, “Không đủ! Em quá qua loa, tùy tiện dỗ anh hai câu đã muốn đuổi anh đi rồi…..” Anh ngưng lời nói lại, “Đừng có mơ!”

Giang Điềm: “…..”

Đây là lần đầu Giang Điềm cảm thấy Lục Minh Chu thật đáng yêu, rõ ràng ngày thường là người mạnh mẽ tự chủ như vậy, trước mắt cô lại thấy mới dễ thương làm sao, tuy rằng hơi phiền.

Giang Điềm dùng tay khác nhẹ vỗ vỗ cánh tay phải Lục Minh Chu, cô dịu dàng nói: “Vào nhà trước, rồi lại dỗ anh, được không?” Nói xong, cô hơi nhón chân chạm vào vết đo đỏ trên cằm Lục Minh Chu, “Bên ngoài nhiều muỗi, anh nhìn anh đi, chỗ này sưng lên thành cục to như vậy rồi, có ngứa không?”

Lục Minh Chu người này là điển hình đã được tiện nghi còn khoe mẽ, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, ngoài miệng lại không mặn không nhạt nói một câu: “Được thôi, anh cho em thêm cơ hội nữa.”

Giang Điềm thực sự không nhịn được nữa, cô nhón chân lên, hai tay ôm lấy má Lục Minh Chu, hung hăng xoa nắn mặt anh, cười nói: “Ái chà, bạn trai em sao lại đáng yêu như này hả! Vừa đẹp trai vừa dễ thương lại còn rất nổi bật!”

Lục Minh Chu hừ một tiếng, “Bây giờ em mới biết à! Ớt ngu ngốc!”

“…..”

Giang Điềm không thèm so đo cùng người nào đó, cô lon ton chạy trở lại, nhặt ba lô trên mặt đất, lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn phòng khách, cô đặt ba lô lên giá, lại vội vàng cong người kéo Lục Minh Chu bên ngoài vào.

Lục Minh Chu tùy ý để Giang Điềm đẩy về phía trước, Giang Điềm đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt hai người chạm nhau thoáng qua, Giang Điềm thấy rõ sự không vui trong mắt Lục Minh Chu.

Trong lòng Giang Điềm nổi tàn nhẫn, cô hơi giạng chân ra, đỏ mặt ngồi lên đùi Lục Minh Chu, sau phút chốc do dự, hai tay Giang Điềm choàng lên cổ người đàn ông, hai người gần như ngang bằng nhau, Giang Điềm dịch về phía trước, hai người càng dán gần lại, tư thế mập mờ, gương mặt Giang Điềm đỏ bừng, tim Lục Minh Chu cũng đập lỡ một nhịp vì hành động chủ động thân mật này của Giang Điềm.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, không ai nói lời nào. 

Vẫn là Giang Điềm thua cuộc trước, cô có hơi khó chịu, ghé môi về phía trước, tiến đến hôn lên môi Lục Minh Chu, rốt cuộc thì Giang Điềm vẫn ngượng ngùng, đến hôn cũng kiềm chế, cánh môi chỉ chạm chạm đơn giản, hơn nữa tư thế thật sự mập mờ, thùy tai Giang Điềm cũng đã đỏ ửng lên một cách bất thường.

Hôn xong, cô cụng trán Lục Minh Chu, “Anh đừng tức giận, có vấn đề gì anh bảo em, em sẽ giải thích cho anh nghe, chuyện hôm nay là em sai, em xin lỗi, Lục Minh Chu, em không muốn cãi nhau với anh, không muốn chút nào, em thật sự rất quý trọng mỗi một ngày được ở bên cạnh anh.” Giang Điềm nói mà hốc mắt nóng lên, đây là những lời từ đáy lòng cô, bởi vì không biết được ngày nào đó sẽ chia tay, cho nên cực kỳ trân quý những giây phút ở bên anh.

Trong lòng Lục Minh Chu đã sớm bị Giang Điềm ngâm đến mền nhũn, lúc này, dù là trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng lửa giận trong bụng lúc sáng đã bị cơn gió nhẹ thổi tung từ lúc nhìn thấy Giang Điềm tối nay.

Anh nhìn cô gái trong lòng, thấp giọng hỏi thử: “Cái kia… Trần Mộ Dương thật sự không tốt bằng anh sao?”

Giang Điềm không nghĩ tới vấn đề đầu tiên của Lục Minh Chu thế mà vẫn là đi ăn dấm lung tung, cô vừa bực vừa buồn cười giải thích, “Anh ấy rất rất tốt, chỉ là trong mắt em anh còn tốt hơn, bởi vì em với anh ấy là bạn tri kỷ, còn anh là bạn trai em, em thích anh khác với em thích anh ấy.”

Lục Minh Chu không biết làm sao lại nghe ra được điểm: “Tại sao em cũng thích cậu ta?”

Giang Điềm lại bật cười lần nữa, “Đã nói là cái thích không giống nhau, sao anh lại chú ý đến chuyện vụn vặt vậy?”

Lục Minh Chu hừ một tiếng, “Bạn gái thích chàng trai khác tất nhiên là anh không vui.”

Giang Điềm dựa vào anh, “Biết rồi biết rồi, em đổi là được chứ gì?”

Lục Minh Chu nhếch môi cười cười, hài lòng nói: “Thế mới được chứ.”

Giang Điềm duỗi tay phải về phía trước, nhéo mũi Lục Minh Chu, cô cười bất đắc dĩ, “Sao trước kia em không phát hiện ra lòng dạ anh hẹp hòi như vậy nhỉ?”

Lục Minh Chu không để bụng, “Lòng dạ hẹp hòi thì làm sao?” Anh nói hợp tình hợp lý xong, tay phải vòng lại eo Giang Điềm, bàn tay cẩn thận vuốt ve dọc sau lưng cô gái, “Giang Điềm em là người của Lục Minh Chu anh, anh mặc kệ, em đồng ý làm bạn gái anh rồi, em chính là của anh, nên anh hẹp hòi.”

Tuy rằng lời này ngang ngược vô lý, nhưng nghe xong trong lòng cô lại thấy thoải mái, Giang Điềm không nhịn được tiến lại gần hôn hôn chóp mũi Lục Minh Chu, cô học theo bộ dáng Lục Minh Chu hôn cô lúc trước, cẩn thận liếm, cắn nhẹ.

Trong mắt Lục Minh Chu lóe lên một tia sáng, tay phải ôm Giang Điềm không khỏi siết chặt hơn chút, ngay cả nhiệt đột lòng bàn tay cũng tiện tăng lên vài độ.

Anh miễn cưỡng ổn định lại hô hấp, nói với Giang Điềm, “Chuyện ký hợp đồng với Thành Niệm là từ khi nào mà tại sao không nói cho anh?”

Động tác nhỏ của Giang Điềm không ngừng lại, Lục Minh Chu lại hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, “Quan trọng nhất, tại sao lại phải giả vờ không quen biết anh?”

Lục Minh Chu hỏi như vậy, Giang Điềm hơi kéo xa khoảng cách về phía sau, cô cụp mắt xuống, nhìn Lục Minh Chu hơi mím đôi môi mỏng, cô một năm một mười nói: “Không định giấu anh, hôm qua chị Mạc tìm em, buổi sáng hôm nay ký hợp đồng, nếu không phải ngoài ý muốn đụng phải anh ở công ty hôm nay, em cũng sẽ không giấu anh.”

Giang Điềm cực nghiêm túc nói: “Còn vì cái gì giả vờ không quen biết, em không muốn… Lục Minh Chu em không muốn làm cho người khác hiểu nhầm em, chúng ta khác nhau, em sợ… Em sợ anh biết không?” Giọng Giang Điềm ngày càng bé đi, “Chúng ta thực sự không quá hợp nhau, em không đủ tự tin, không phải em cảm thấy anh làm em mất mặt, thật ra là ngược lại, là em cảm thấy mình không xứng với anh. Có lẽ anh sẽ thấy suy nghĩ của em cổ hủ, nhưng đây là sự thật bẽ bàng, em chỉ là một người sinh viên, gia đình bình thường thậm chí còn phải đi làm thêm tự kiếm tiền tiêu vặt, em không giống anh, từ nhỏ đã khác rồi. Không nói đến anh, ngay cả Trình Tuế lớn lên cùng em, nhưng đôi khi em còn cảm thấy tự ti khi đối mặt với Trình Tuế hiện tại, huống chi là anh, anh là Tiểu Lục tổng của Thành Niệm trong miệng mọi người, còn em thì sao, em chẳng là gì cả, Lục Minh Chu em sợ, em muốn nỗ lực, muốn cố gắng vươn cao một chút, gần anh thêm một chút…..”

Giang Điềm nói những gì trong lòng, lòng Lục Minh Chu chua xót, anh kéo Giang Điềm vào trong ngực, tay phải vỗ nhẹ nhàng lên bả vai gầy của cô gái, Lục Minh Chu khẽ thở dài, “Ớt Nhỏ, từ trước đến nay anh đều không muốn tạo áp lực cho em.”

Anh dịu dàng dỗ dành, “Anh thích em, muốn cho người khác biết chúng ta ở bên nhau, muốn được chúc phúc, đây là niềm vinh hạnh và hơn cả là niềm tự hào của anh, thay vì trốn tránh lén lút như này, anh sẽ không vui, nhưng anh càng sợ em phải chịu ấm ức, em có hiểu không?”

Giang Điềm bị Lục Minh Chu ôm, cô dựa sát vào lồng ngực anh, vùi mặt vào vai anh, cô lẩm bẩm rất khẽ: “Không, chỉ là em sợ, Lục Minh Chu anh thật sự thích em sao? Anh có thể thích em được bao lâu? Trước kia anh từng nói, em hoàn toàn không phải mẫu người anh thích, anh bảo em thích khóc thích làm trò, nói em không trưởng thành không tự tin không đủ độc lập, em sợ, Lục Minh Chu em thực sự rất sợ, em không biết phải làm như nào, em muốn mình trở nên tốt hơn, muốn trở thành mẫu người anh thích, em muốn làm anh thích, thích em lâu một chút, nhưng em không biết phải làm sao bây giờ, em không thể với tới anh, anh có thể chờ em được không, chờ em một chút được không…..”

Nói xong lời cuối cùng, giọng Giang Điềm nhỏ đến như tiếng muỗi vo ve yếu ớt, đến Lục Minh Chu gần ngay sát cũng không nghe thấy rõ, nhưng đây là lần đầu tiên anh có thể cảm nhận sâu sắc sự bất lực cùng yếu đuối của Giang Điềm như vậy, trước nay không nghĩ tới vài lý do anh từ chối Giang Điềm ngày trước sẽ ảnh hưởng đến cô lớn như thế, lòng Lục Minh Chu chợt thắt lại, anh tự trách bản thân nhưng anh lại không thể thay đổi quá khứ, Lục Minh Chu đành ôm Giang Điềm thật chặt, hai người kín kẽ, anh lại quay đầu hôn lên tóc Giang Điềm, hôn rồi lại hôn, bất đắc dĩ mà đau lòng nói, “Cô nhóc ngốc nghếch, sau em lại ngốc như vậy chứ, ngu ngốc chết mất…..”

Giang Điềm cũng không biết bị làm sao, tự nhiên rất tủi thân, cô ôm cổ Lục Minh Chu, cọ cọ khuôn mặt ở giữa cổ anh, “Lục Minh Chu… Anh cho em chút thời gian được không, em biết anh không vui, nhưng anh nhường em một chút đi mà, em không muốn để người khác biết được mối quan hệ của chúng ta, không phải em không tôn trọng anh, càng không phải vì không thích anh, em muốn dựa vào chính mình mà đi, đi được đến đâu em cũng không thẹn với lương tâm, anh coi như không biết gì, làm như không biết được không? Cũng đừng nhúng tay vào chuyện của em, dù tốt hay xấu em cũng có thể chấp nhận…..”

Nghe Giang Điềm nói xong, Lục Minh Chu rơi vào trầm tư, suy nghĩ thật nhất trong lòng anh là phản đối việc Giang Điềm ký hợp đồng với Thành Niệm, vùng nước này quá sâu, anh không thích, đây cũng là lý do trước kia anh làm trái ý Lục Viễn Hoài mà chạy đi học kiến trúc, cùng Kỷ Thịnh gian nan thành lập Bác Ân.

Nhưng nếu người này là Giang Điềm, Lục Minh Chu do dự, quen biết Giang Điềm lâu như vậy, anh hiểu rõ hơn ai hết, Giang Điềm thích ca hát nhường nào, anh không thể ích kỷ mà ngăn cản.

Người con gái anh yêu, anh đương nhiên muốn dâng mọi điều tốt đẹp nhất cho cô, chỉ cần anh có khả năng, nhưng Giang Điềm lại từng câu từng chữ ngăn cản mọi thứ anh có thể làm cho cô…..

Lục Minh Chu còn đang suy tư, mắt đen sâu thẳm của anh cũng không biết đang suy tính điều gì.

Giang Điềm ngẩng đầu khỏi vai anh, cô nhìn về phía Lục Minh Chu, nước mắt lưng tròng, cô khẽ gọi, “Lục Minh Chu… Anh đồng ý với em được không?”

Trong một khoảnh khắc, Lục Minh Chu cảm thấy mình toi đời rồi, Giang Điềm uyển chuyển gọi một câu, anh lại không thể cưỡng lại sự mềm lòng, loại cảm giác không tự chủ này đã hoàn toàn đánh gục mọi giác quan trong suốt hai bảy năm qua của anh.

Anh đối diện với đôi mắt đẫm nước của cô gái, Giang Điềm cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh như vậy, hay mắt đẫm lệ, sau một hồi im lặng, Lục Minh Chu từ bỏ kháng cự. “Được… Anh đồng ý, Giang Điềm… Anh hứa với em.”

Giang Điềm nhận được câu trả lời của anh, chớp mắt một cái, nước mắt liền ào ào lăn xuống, cô hít hít mũi, vì khẽ khóc nức nở, dẫn theo lồng ngực hơi phập phồng.

Lục Minh Chu thở dài một tiếng trong lòng, anh đau lòng hôn lên khuôn mặt đọng nước mắt của Giang Điềm, giọng điệu nặng nề mà dịu dàng, “Đừng khóc, anh đồng ý với em là được, khóc cái gì?”

Giang Điềm nghẹn ngào trả lời, “Em vui mà, em còn tưởng rằng anh sẽ không nghe em.”

Giang Điềm quá hiểu Lục Minh Chu, có chút tư tưởng gia trưởng, đứa con cưng từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, từ trước đến nay làm việc cũng tự do tự tại, bây giờ lại chịu nghe lời cô, tất nhiên là cô vui rồi.

Lục Minh Chu không biết suy nghĩ của Giang Điềm lúc này, anh dùng ngón tay lau khóe mắt Giang Điềm một cách trìu mến, thay cô lau đi nước mắt, “Ớt Nhỏ, anh cũng có một yêu cầu.”

Lông mi Giang Điềm chậm rãi chớp, nhìn Lục Minh Chu, “Gì cơ?”

Lục Minh Chu chạm bên môi Giang Điềm, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Chuyển tới sống cùng anh, được không?”

Giang Điềm hơi sững sờ.

Lục Minh Chu lại không nhanh không chậm nói tiếp, sắc mặt nghiêm túc, “Anh muốn chăm sóc em… Nhưng mà hiện tại chúng ta yêu đương cũng phải lén lút, làm sao anh chăm sóc cho em được, sống ở đây anh thực sự không yên tâm, dọn tới sống cùng anh được không?”

Giang Điềm không khỏi hơi lui về sau, cô hơi kéo xa khoảng cách giữa mình cùng Lục Minh Chu, “Liệu có nhanh quá không… Lục Minh Chu em…..” Vì căng thẳng, trong nhất thời Giang Điềm nói chuyện cũng hơi nói lắp.

Lục Minh Chu biết Giang Điềm lo lắng điều gì, Giang Điềm ngồi giạng chân trên đùi anh, Lục Minh Chu ga-lăng sửa lại làn váy hộ cô, chợt cầm lấy bàn tay Giang Điềm đưa lên miệng khẽ hôn, anh cười nhẹ, lại nói rất chân thành, “Ớt Nhỏ, em yên tâm, trừ phi em nguyện ý, anh sẽ không lộn xộn.”

Giang Điềm tuy còn nhỏ tuổi, nhưng không thể không hiểu được ý tứ lời nói của Lục Minh Chu, da mặt cô mỏng, Lục Minh Chu lại nhìn cô, khuôn mặt Giang Điềm tức khắc nóng ran một mảnh, cô định xuống khỏi người Lục Minh Chu, Lục Minh Chu lại kéo tay cô không nhúc nhích, Giang Điềm buồn bực lại xấu hổ, “Lục Minh Chu! Anh phiền chết mất! Đồ lưu manh!”

Lục Minh Chu bị Giang Điềm chọc cười, “Ái chà, Ớt Nhỏ ngượng ngùng.”

Giang Điềm thấy xấu hổ muốn chết, “Cả ngày anh cứ suy nghĩ cái gì vậy! Không đứng đắn!”

Lục Minh Chu thẳng tưng, không khí giữa hai người cũng vì câu nói đùa mà dịu đi rất nhiều, Lục Minh Chu cố ý trêu cô, “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, anh đã sẵn sàng rồi, chừng nào em mới đồng ý hả?”

“Lục Minh Chu!”

“Đùa em thôi.”

“Anh phiền muốn chết!”

“Dọn tới đi mà…..”

“Không muốn!”

“Vậy anh đến đây ở cũng được, chỉ là nhà anh có rất nhiều phòng, còn nơi này của em thì, chỉ có mỗi một cái giường, đến lúc đó anh chỉ có thể miễn cưỡng ngủ cùng em, mà giường lại bé, chùng ta chen chúc, không cẩn thận một chút…..”

Hai gò má Giang Điềm đỏ bừng, cô không để Lục Minh Chu nói hết lời, đã hung dữ giả vờ bóp cổ anh, “Lục Minh Chu rốt cuộc anh có biết xấu hổ hay không hả! Anh không biết ngượng sao?”

“Anh không biết xấu hổ như vậy mà em vẫn thích anh.” Lục Minh Chu làm bộ làm tịch thở dài, “Ớt Nhỏ, khẩu vị của em thật nặng.”

Giang Điềm: “…..”
Nhấn Mở Bình Luận