Giang Điềm đợi một lúc lâu, Lục Minh Chu vẫn không lên tiếng, cũng không tiếp tục động tay động chân với cô, chỉ hơi cúi người lẳng lặng nhìn cô không chớp mắt.
Trong lòng Giang Điềm nghi hoặc, thấy Lục Minh Chu không động đậy gì, cô liền muốn sửa lại làn váy, tuy rằng đã tiếp xúc thân mật với Lục Minh Chu, nhưng cô vẫn không quen loại đối mặt thẳng thắn trình độ này.
Lục Minh Chu kinh ngạc nhìn cô, không nói một lời, Giang Điềm mím môi dưới, cũng hơi xúc động.
Tối nay nhìn thấy thứ trong phòng sách, cô cũng có thể đoán được vài phần, rõ ràng Lục Minh Chu có chuyện giấu cô, nếu không phải cô trở về ngoài ý muốn, ai biết Lục Minh Chu còn định giấu cô bao lâu nữa, cho dù là hiện tại, cô hỏi trực tiếp, thái độ này của Lục Minh Chu rõ là không muốn trả lời.
Nghĩ vậy, Giang Điềm liền mất kiên nhẫn đẩy anh ra, “Anh xuống đi, em muốn đi ngủ.” Nói xong, cô quay lưng muốn duỗi tay đẩy người nào đó mặt dày vô sỉ trượt chút quần áo xuống mắt cá chân.
Cánh tay mới duỗi đến một nửa, cổ tay đã bị Lục Minh Chu đột nhiên nắm lấy, Giang Điềm hơi nhíu mày, bất mãn nhìn anh.
Giang Điềm muốn thoát ra, Lục Minh Chu lại cưỡng bách cô đan năm ngón tay vào với anh, anh cúi đầu, nhìn cô gái đang bực bội dưới thân, trầm giọng nói: “Giang Điềm, em có tin anh không?”
Tay trái Giang Điềm bị Lục Minh Chu nắm, Lục Minh Chu to cao vây lấy cô, không thể động đậy trái phải, Giang Điềm đành liếc mắt nhìn anh, mơ hổ trả lời câu hỏi của anh: “Chắc vẫn tin.”
Vừa không khẳng định cũng không phủ định, tâm tư căng thẳng của Lục Minh Chu không hè giảm bớt.
Giang Điềm không nhìn anh, Lục Minh Chu liền mạnh mẽ nắm cằm Giang Điềm, ép cô nhìn về phía mình, ánh mắt hai người đan nhau, Lục Minh Chu cúi đầu tựa trên trán Giang Điềm, anh hèn mọn cầu xin: “Giang Điềm, bất kể có chuyện gì cũng đừng… Cũng đừng…”
Thấy anh ấp úng, Giang Điềm có chút bối rối, “Đừng gì?”
“Đừng rời bỏ anh.” u®i’mi©ª§a
Lục Minh Chu gian nan nói ra, “Giang Điềm, em đồng ý đi, dù xảy ra chuyện gì, em có thể đánh anh mắng anh… Chỉ cần không chia tay, như nào cũng được.”
Lục Minh Chu cầu xin, Giang Điềm đột nhiên cảnh giác hẳn lên, đủ các chuyện trước kia xẹt qua đầu cô từng cái một.
Lục Minh Chu chuyển đến thuê nhà ở Thành Nam là để tìm Tiểu Thiên, rốt cuộc Tiểu Thiên là ai? Vậy anh rời đi có nghĩa là đã tìm được Tiểu Thiên rồi hay lại xảy ra chuyện gì đó?
Lục Minh Chu mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương từ nhỏ, đặc biệt là phản ứng tại hiện trường tai nạn xe đêm mưa đó, thậm chí còn bị mất ngủ nghiêm trọng, càng đáng sợ hơn chính là anh đã từng hỏi cô có tin anh đã từng giết người năm mười hai tuổi không…
Tim Giang Điềm bất tri bất giác đập nhanh hơn, trong lòng cô càng ngày càng nhiều nghi vấn, trong khoảng thời gian này một nửa sự chú ý của cô đặt trên Thành Niệm, một nửa còn lại bị lời ngon tiếng ngọt của Lục Minh Chu bao lấy, thậm chí đã quên mất Lục Minh Chu từng nói với cô, cô vẫn luôn ngắm hoa trong sương (1), như xa như gần.
Giang Điềm không trả lười câu hỏi của Lục Minh Chu, mà trực tiếp hỏi lại: “Anh trả lời em trước, vì sao anh lại điều tra em? Tại sao lại có ảnh chụp chung của em với An Tĩnh, còn có Tiểu Thiên là ai?” Cảm xúc của Giang Điềm hiển nhiên là kích động, “Anh có chuyện giấu em, trước kia anh quen biết đúng không, tại anh lại có bức tranh vẽ em và An Tĩnh? Người vẽ tranh tên Chu Niệm… Chu Niệm…”
Giang Điềm không khỏi ngập ngừng, cái tên Chu Niệm này nghe rất quen, hình như cô nghe qua ở đâu rồi, lúc trước cô nhìn thấy con dấu phía dưới khung tranh đã cảm thấy giống như đã từng biết qua rồi.
“Là mẹ anh.” Lục Minh Chu không che giấu nữa, chọn trả lời cái vấn đề đơn giản nhất, ánh mắt vẫn khóa chặt Giang Điềm, nhắc nhở đồng thời khéo léo chuyển chủ đề: “Họa sĩ kia là mẹ của anh, trước kia em từng đến triển lãm tranh của bà, có một lần anh lái xe đi đón em, xảy ra tai nạn xe phải vào viện, còn nhớ không?”
Lục Minh Chu nói như vậy, Giang Điềm lập tức nhớ tới, ngày đó Lục Minh Chu xảy ra tai nạn ô tô, lúc ấy cô trở về từ Xuân Thụ Cảnh đúng là có vào một triển lãm tranh mở cửa miễn phí.
Chu Niệm, hình như là người họa sĩ và nhiếp ảnh gia, nếu cô nhớ không nhầm, triển lãm tranh ngay lúc đó là triển lãm kỷ niệm mười lăm năm, cũng có nghĩa là mẹ Lục Minh Chu đã qua đời khi anh còn rất nhỏ.
Giang Điềm có chút áy náy: “Thật xin lỗi, em không biết…”
“Không sao.” Lục Minh Chu trực tiếp ngắt lời cô, ánh mắt mở mịt trong chốc lát, ngón trỏ quấn lấy tóc Giang Điềm, đột nhiên nói: “Đã qua lâu rồi, sớm không còn cảm giác gì.”
Nói xong, nhìn ánh mắt quan tâm của Giang Điềm, anh lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn đợi cô mềm lòng, nên quay trở lại chủ đề, thấp giọng cầu xin cô, “Giang Điềm, đồng ý với anh ——”
Nhưng Giang Điềm vẫn lý trí, cô hơi bất đắc dĩ nói: “Đến vợ chồng cũng có thể ly hôn, chúng ta lại chỉ là người yêu… Có nhiều yếu tố không ổn định như này, tương lai dài như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, em không thể đáp ứng anh.”
Lời nói Giang Điềm ngưng lại, tay phải vòng lên cổ Lục Minh Chu, nhẹ nhàng mà chắc chắn nói: “Tương tự, anh cũng không cần hứa hẹn gì với em cả, cũng không cần tạo áp lực cho chính mình.”
Con ngươi Lục Minh Chu chợt co rụt lại, anh không ngờ Giang Điềm sẽ nói ra một câu như vậy, nhiều khi Lục Minh Chu cảm thấy Giang Điềm còn nhỏ, tính tình còn trẻ con, nhưng nhiều lúc anh lại phải thay đổi cái nhìn về cô.
Sự lý trí của Giang Điềm với chuyện tình cảm, giờ phút này nó như một viên lửa đốt cháy trái tim nóng bỏng của Lục Minh Chu.
Khi anh quá sợ hãi đến muốn móc tim đào phổi ra để có lời đảm bảo của một người, hay là hết lần này tới lần khác muốn hứa hẹn tương lại với cô, anh bị từ chối, bị từ chối một cách vô tình lần này qua lần khác.
Cô gái anh yêu, không chỉ không muốn cho anh một lời hứa, mà càng ích kỷ tước đi cơ hội hứa hẹn của anh.
Khuôn mặt Lục Minh Chu lạnh đi, tay phải anh vẫn đan chặt năm ngón tay với Giang Điềm, tay trái đột nhiên chống lên đầu gối, chợt từ trên cao nhìn xuống Giang Điềm, ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt đảo qua người cô, mái tóc cô gái hỗn độn, quần áo xộc xệch, anh liền châm chọc: “Giang Điềm, theo ý em nói, có phải là người đàn ông nào cũng có thể ở trên em đúng không?”
Giang Điềm ngẩn ra, lời Lục Minh Chu nói thật sự quá gây sát thương, cô lập tức bị đâm máu chảy đầm đìa.
Lục Minh Chu lại cười lạnh nói tiếp: “Không phải ý này sao? Không có sau này, không cần hứa hẹn, tôi làm cô bao nhiêu lần cũng là miễn phí? Hay là nói cho dù không phải Lục Minh Chu tôi, cô cũng có thể tùy tiện ngủ với đàn ông khác?”
Anh lạnh nhạt nói xong, chợt lại tự giễu lắc đầu, mỉa mai nói: “Giang Điềm, nếu không có quyết tâm muốn có tương lai với cô, căn bản tôi sẽ không chạm vào cô, thái độ hiện tại của cô tôi cũng biết, cô vốn không hiếm lạ.”
Lục Minh Chu bỗng nhiên cao giọng, giọng điệu trào phúng đến cực độ, “Cô nói xem tại sao tôi lại phải hèn mọn với cô, mẹ nó rốt cuộc cô có chỗ nào tốt đáng để tôi đào tim đào phổi chứ!” Nói xong, trên trán anh nổi đầy gân xanh.
Trước nay Giang Điềm chưa từng thấy Lục Minh Chu giận dữ bùng nổ như vậy, cô sợ đến mức người run lên, nhưng Giang Điềm lại cảm thấy mình chưa nói gì sai, Lục Minh Chu lừa gạt cô nhiều việc như vậy, thậm chí còn ngầm điều tra cô, làm cô đồng ý với anh được, loại hứa hẹn này vốn dĩ chỉ là thứ lừa mình dối người, nhưng Lục Minh Chu thì sao, sao anh lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Giang Điềm thật sự không thể chịu những lời chua ngoa của Lục Minh Chu, tay trái cô dùng sức đẩy anh, “Cút! Lục Minh Chu anh mẹ nó cút ngay cho tôi!”
Giang Điềm về nhà bị Đường Mật đánh chửi, tới nơi này của Lục Minh Chu, lại bị khiêu khích châm chọc, cảm xúc cả một ngày hôm nay của cô nổ tung hoàn toàn, “Lục tổng! Thấp hèn là tôi! Không xứng làm phụ nữ ngủ với thân phận của anh! Là Giang Điềm tối không biết lượng sức! Tôi sẽ đi ngay! Anh vừa lòng chưa?”
Lục Minh Chu trực tiếp bóp chặt cằm Giang Điềm, giữa chân mày trào ra mây mù, ánh mắt thoáng chốc sắc bén hẳn, anh gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đi đâu? Giang Điềm mẹ nó cô lại muốn làm gì? Lại muốn chia tay với tôi?”
Giang Điềm liều mạng muốn tránh khỏi sự trói buộc của Lục Minh Chu, cô cao giọng quát lớn không chút khách khí: “Đi đâu thì đi cũng không muốn ở chỗ này! Còn không chia tay…”
Cô còn chưa nói hết câu, Lục Minh Chu đã hung hăng hôn xuống, trực tiếp ngậm lấy môi Giang Điềm chặn lại nửa câu sau của cô.
Giang Điềm không phối hợp, muốn quay đầu sang một bên tránh cái hôn thô bạo của Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu lại giữ chặt gáy Giang Điềm không cho cô cơ hội trốn tránh.
Tính tình Giang Điềm cũng nổi lên, cô định nhấc chân đá người ngang ngược vô lý phía trên, Lục Minh Chu giống như đoán được trước, chân dài đè xuống không cho Giang Điềm cả cơ hội nhấc chân.
Giang Điềm vẫn đang giãy giụa làm loạn, nhưng Giang Điềm càng chống cự, Lục Minh Chu càng không khống chế được chính mình, lý trí giống như bị chuỗi hạt bị đứt, trái tim anh bị Giang Điềm bóp nghẹt đến vỡ nát, lúc này đã hoàn toàn biến hung tàn.
Lục Minh Chu vốn không cho Giang Điềm cơ hội thở dốc, hai người mau chóng đánh loạn trên giường, Lục Minh Chu chiếm ưu thế đàn ông trời sinh, trực tiếp tiến vào, Giang Điềm đau đến sắc mặt tái nhợt trong tức khắc, “Anh… Lục Minh Chu anh…”
Cô khó chịu không nói được một câu hoàn chỉnh, Lục Minh Chu lại hôn lên, gấp gáp bắt đầu động, khóe mắt Giang Điềm lập tức chảy nước mắt.
Đừng nói dịu dàng, đến dạo đầu cũng không có, Giang Điềm đau đến sắp chết đi, nhưng chính là không chống lại được sức mạnh của Lục Minh Chu, cô đành cắn chặt môi ép mình không phát ra âm thanh gì.
Một đêm dài, trong lúc người đàn ông va chạm mãnh liệt, cô liên tục nếm được mùi vị máu tanh.
…..
…..
u®i’mi©ª§a
…..
Lúc Giang Điềm tỉnh lại, toàn thân như sắp vỡ thành từng mảnh.
Nơi nào cũng đau, trong lòng càng đau hơn.
Cô xoay người nhìn thấy Lục Minh Chu nhắm mắt nằm bên gối, cô liền sợ hãi.
Giang Điềm chống giường ngồi dậy, cố nhịn vết thương trên người rồi bọc chăn xuống giường, hai chân lại không chịu khống chế mà nhũn ra, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất.
Một tiếng “Bùm bụp” vang lên, Lục Minh Chu lập tức mở mắt, thấy cả người Giang Điềm lăn trên đất, anh lập tức lo lắng, muốn xuống giường bế cô lên.
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu tỉnh dậy còn đến gần mình, nháy mắt nước mắt cô ào ra, hoảng sợ nói: “Đừng lại đây! Anh đừng tới đây!”
Giọng nói hoàn toàn chỉ có khiếp sợ, Lục Minh Chu như bị trói chặt tay chân, nhưng anh thật sự lo cho Giang Điềm, vội sốt sắng hỏi không ngừng: “Ớt Nhỏ, em ngã chỗ nào? Có bị thương không?”
Đôi tay Giang Điềm túm chặt cái chăn, cả người đều co rúm trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu tròn, cô sợ hãi nhìn Lục Minh Chu, gần như run rẩy nói: “Anh tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Đêm qua cuồng nộ cùng khắc khẩu, sau một đêm, Lục Minh Chu đã hoàn toàn tỉnh táo, anh chỉ là quá lo sợ, sợ hãi mọi chuyện sẽ được đưa ra ánh sáng, nhưng cố tình sự thật này còn gắn bó chặt chẽ với Giang Điềm…
Mười lăm năm, suốt mười lăm năm trời, thời gian chỉ làm tăng thêm nỗi sợ trong lòng, làm anh vạn kiếp bất phục.
Lục Minh Chu nhìn Giang Điềm hai mắt đẫm lệ trốn tránh anh, chỉ cảm thấy đau lòng càng đau lòng thêm, thậm chí anh muốn bóp chết chính mình, sao anh lại có thể đối xử thô bạo như vậy với cô gái chình mình nâng niu trong tim, hốc mắt anh cũng tức khắc đỏ bừng, “Thật xin lỗi… Giang Điềm… Anh xin lỗi…” Anh muốn tới gần Giang Điềm, đau khổ vừa hỏi vừa cầu xin: “Ớt Nhỏ, có phải em bị va vào đâu không? Để anh đỡ em lên trước được không?”
Giang Điềm lại bởi vì Lục Minh Chu tới gần mà liên tiếp trốn về sau, “Cút ra ngoài! Lục Minh Chu anh cút đi!” Sắc mặt cô tái nhợt, giọng điệu ác liệt ban đầu dần yếu ớt, “Tôi cầu xin anh! Lục Minh Chu tôi xin anh… Anh đừng tới đây…”
Lục Minh Chu không còn cách nào, đành phải nhanh chóng vơ quần áo ngủ trên đất mặc vào người, anh chịu thua nhượng bộ, “Được… Được… Anh lập tức cưỡi ngựa rời đi, em đừng sợ… Anh đi ngay…” Nói xong, anh nhảy xuống giường, đi nhanh về phía cửa.
Bước tới cửa rồi, Lục Minh Chu lại không yên tâm, anh đứng ở cửa cách xa Giang Điềm nói: “Anh ở chỗ này, ở chỗ này được chứ?”
Giang Điềm lắc đầu, nức nở cầu xin anh, “Lục Minh Chu xin anh đi đi… Đi đi…”
Hốc mắt Lục Minh Chu chua xót, một người đàn ông trưởng thành như anh thế nhưng lại xúc động mau rơi nước mắt, anh sợ Giang Điềm nhìn thấy bộ dáng chật vật của chính mình, đảnh vội vàng đóng cửa.
Cừa phòng ngủ đóng lại trong nháy mắt, Lục Minh Chu trực tiếp dựa vào ven tường ngồi thụp xuống đất, hàng mi anh khẽ chớp, nước mắt liền theo khóe mi trượt xuống.
Anh hận, hận sự nhát gan yếu đuối của chính mình, không dám thẳng thắn với Giang Điềm về quá khứ đen tối xấu xí của mình, anh sợ, sợ Giang Điềm ghét bỏ anh, không cần anh, bỏ anh lại.
Anh cất giấu càng lâu, nỗi sợ càng lớn, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể đánh tan anh hoàn toàn.
Nhưng những thứ này cũng không phải lý do, sao anh lại có thể nói những lời khó nghe như vậy, còn thô bạo với cô như thế…
…..
Mười lăm phút sau Giang Điềm kéo hành lý ra khỏi cửa phòng ngủ, cô thu dọn đơn giản, nhưng thoạt nhìn vẫn chật vật, sắc mặt cũng rất kém.
Lục Minh Chu vào toilet rửa mặt, che đậy đi khía cạnh mềm yếu bất lực, thấy Giang Điềm kéo theo hành lý trong tay, cả người anh lại lập tức luống cuống, giọng điệu tuyệt vọng chưa từng có, “Ớt Nhỏ, em… Em muốn đi sao?”
Anh tiến lên một bước nhỏ, Giang Điềm lại lùi lại một bước như thấy bệnh dịch, Lục Minh Chu giống như bị vả mạnh một cái, anh đành ép mình lui về phía sau, hốc mắt anh đỏ bừng, cố nén cảm xúc suy sụp, “Giang Điềm… Thật xin lỗi, anh xin lỗi… Em đừng như vậy, anh sai rồi… Anh sẽ nói cho em hết tất cả, em đừng đi, đừng đi được không?”
Giang Điềm căn bản không nhìn anh, lạnh nhạt kéo hành lý lướt qua Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu căng thẳng duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, Giang Điềm lại đột ngột rút tay lại, ghét bỏ nhìn anh: “Đừng chạm vào em!”
Lục Minh Chu đau đến phát điên rồi, anh bị cảm xúc chán ghét không hề che đậy trong mắt Giang Điềm làm cho đau chết mất, nhưng anh chỉ có thể liên tục nói xin lỗi, “Ớt Nhỏ, rất xin lỗi, em đừng như vậy… Anh…”
Giang Điềm lại quả quyết ngắt lời anh, ép mình lặp lại những lời tuyệt tình của Lục Minh Chu, “Không phải xin lỗi, tôi chính là người tùy tiện! Người đàn ông nào cũng có thể ở trên! Hiện tại tôi không muốn ngủ với anh nữa nên chắc có thể tự rời đi nhỉ!”
“Ớt Nhỏ… Đó là lời nói lúc tức giận… Em đừng tin, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng rời đi được không, anh…”
Lục Minh Chu cảm thấy giọng nói khản đi, mọi giải thích đều thừa thãi, liền thật cẩn thận định kéo tay cô, Giang Điềm lại không chút do dự hất tay ra lần nữa.
Giang Điềm lạnh lùng nhìn anh, từng câu từng chữ của Lục Minh Chu tối qua quanh quẩn trong lòng cô, ánh mắt cô lộ vẻ đau đớn, chợt vội vàng thu lại, bất lực nói: “Tôi thích anh thương anh, dù trong lòng sợ hãi… Dù sợ vẫn nguyện ý… Nguyện ý tin tưởng anh, nhưng anh thì sao, tình thương của tôi thế mà trong mắt anh lại biến thành…”
Giang Điềm không thể nói ra lời vũ nhục, cô cười tự giễu: “Thế mà anh lại cảm thấy tôi tùy tiện, với ai cũng nguyện ý… Tôi còn có thể nói gì nữa đây…”
Ngày hôm qua Lục Minh Chu quả thật quá tức giận lại quá sợ hãi, nên đã nói ra những lời như thanh kiếm đâm vào lòng người, anh không có cách nào rút lại những lời tàn nhẫn đã gây tổn thương cho Giang Điềm, anh hối hận đến phát điên, nhưng cũng chỉ có thể hối hận.
Một hồi lâu sau, Lục Minh Chu cụp mi mắt, sắc mặt thống khổ muốn giải thích: “Giang Điềm, những gì anh nói tối qua, em đừng tin, chỉ là anh sợ… Anh sợ em sẽ bỏ rơi anh giống hiện tại, cho nên mới… Mới không dám nói cho em…”
Anh gần như hèn mọn nỉ non tự trách, “Giang Điềm, anh không hề cảm thấy em tùy tiện… Là anh… Là anh ích kỷ muốn giữ em lại, anh muốn cưới em.”
Anh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt quyết tâm của Giang Điềm, cười khổ nói: “Giang Điềm… Anh muốn cưới em.”
Bình thường, Giang Điềm đối với Lục Minh Chu luôn có lòng thương vô bờ, cô thương anh bị thương, thương anh đau lòng, thương anh không yêu bản thân, thậm chí còn thương sự tủi thân cùng ẩn nhẫn của anh, tất cả những cảm xúc này trộn lẫn vào nhau, Giang Điềm hết lần này tới lần khác thay đổi vì anh, vì anh mà nhượng bộ, nhưng kết quả thì sao, Lục Minh Chu lại châm chọc mỉa mai cô trong lúc giường chiếu.
Nhớ tới đủ loại tối hôm qua, tim Giang Điềm liền bọc một lớp kén thật dày.
Lục Minh Chu đau đớn, sắc mặt Giang Điềm lạnh lùng, ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảnh khắc không nói nên lời, bầu không khí lâm vào lặng thinh.
Im ắng một hồi lâu, Giang Điềm vô cảm mở miệng nói: “Tách ra một thời gian đi.”
Toàn thân Lục Minh Chu tức khắc lạnh ngắt, anh sợ hãi gọi: “Giang Điềm, đừng như vậy…”
Giang Điềm lại lắc đầu, tránh ánh mắt bi thương của anh.
“Có lẽ chúng ta thật sự không hợp nhau, đừng gặp mặt nữa, đến lúc đã suy nghĩ kỹ, ta lại quyết định còn muốn tiếp tục hay không.”
_______
(1) Ngắm hoa trong sương: là thành ngữ của người TQ, nói về thị lực kém và mắt mờ của tuổi già, cũng như ẩn dụ cho sự nhìn thấy mọi thứ nhưng nó không có thật (theo Baike).