Bảy giờ sáng, Giang Điềm kéo túi hành lý ngồi xổm bên lề đường gió lạnh, ra khỏi nhà Lục Minh Chu cô mới phát hiện ra mình không còn nơi nào để đi, Đường Mật không cho cô về nhà, cô cũng không có cách nào quay về còn phòng trọ bên Thành Nam, Giang Điềm lại sợ qua đó, hiện tại cô với Lục Minh Chu ầm ĩ như vậy, theo bản năng cô từ chối tất cả những gì liên quan đến anh.
Ngày hôm qua được nghỉ bởi vì Lục Minh Chu xin hộ cô, hôm nay có công việc đã sắp xếp.
Ca khúc chủ đề của 《Chuyến đi đêm dài》, 《Trở về》, đã xác định cô hợp tác cùng Trần Mộ Dương từ trước, mười giờ phải vào thu, cô cũng không có thời gian lại đi tìm phòng trọ lần nữa.
Thành Niệm là một trong các nhà đầu tư của 《Chuyến đi đêm dài》, tuy rằng phiên bản của Kiều Huyên trước đó đã bị đánh trượt, 《Trở về》 vẫn do Tân Gia phụ trách thu âm cùng hậu kỳ, Mạc An không biết trước kia cô đã làm thực tập sinh ở Tân Gia, giữa trưa hôm qua đã gửi trước địa chỉ đến điện thoại cho cô.
Khu nhà xa hoa của Lục Minh Chu cùng với Tân Gia đúng hai hướng ngược nhau, Giang Điềm đành ngồi tàu điện ngầm đến Tân Gia.
….
.
Lúc Giang Điềm đến Tân Gia, giống như lần trước, có rất nhiều fan vây ngoài cửa, lần trước là Kiều Huyên cùng Trần Mộ Dương, lúc đó hành trình của Trần Mộ Dương bảo mật, ngoài cửa phần lớn là fan của Kiều Huyên, lần này toàn bộ đổi thành fan của Trần Mộ Dương.
Giang Điềm thật vất vả chen qua đám đông, mới phát hiện ra Mạc An đã đứng dưới tầng một đợi cô, thấy Giang Điềm kéo theo hành lý, Mạc An không khỏi tò mò, bà tháo kính râm xuống, hất cằm ý hỏi cô.
Giang Điềm không biết giải thích như nào, chỉ có thể nói hàm hồ: “Đến hạn tiền thuê nhà, vẫn chưa tìm được nơi ở ngay.
”
Khóe miệng Mạc An có ý cười rõ ràng, “Tiểu Lục cũng không quan tâm sao?” Bà nhìn Giang Điềm, nói trêu: “Người bạn trai này cũng quá không xứng chức rồi?”
Giang Điếm sợ nhất là việc này, lần trước Lục Minh Chu đến Thành Niệm ầm ĩ một trận, Mạc An đã biết hết, Giang Điềm muốn giấu cũng không được, nhưng trước mắt, cô chỉ muốn phủi sạch quan hệ với Lục Minh Chu, vì thế cô lắc đầu nói: “Chị Mạc, em không có quan hệ gì với Lục tổng cả.
”
Mạc An kinh ngạc: “Chia tay rồi?”
Giang Điềm nghĩ nghĩ, cô cúi đầu: “Không khác biệt lắm.
” Tuy rằng cô với Lục Minh Chu đúng ra mà nói là tách ra một thời gian, cho nhau khoảng thời gian bình tĩnh lại, nhưng loại lời nói này đôi khi chỉ là cách nói uyển chuyển của chia tay hoặc là tự lừa mình dối người.
Giang Điềm nói như vậy, Mạc An không tin nhướng mày, ngày đó Lục Minh Chu lo lắng cho Giang Điềm như nào chính mắt bà nhìn thấy, nhưng dù sao bà cũng là người từng trải, Giang Điềm đã nói như vậy, bà cũng không muốn hỏi nhiều, “Chúng ta lên trước đi.
” Nói xong, bà quay người đi về phía thang máy, “Trần Mộ Dương vẫn chưa tới, chúng ta lên trước chuẩn bị.
”
Mạc An không tiếp tục truy hỏi chuyện Lục Minh Chu, Giang Điềm thở phào một hơi, cô vội vàng đuổi theo bước chân của Mạc An, “Hai ngày nay em vẫn không liên lạc được với Trần Mộ Dương.
”
Mạc An: “Em liên lạc với cậu ta?”
Giang Điềm: “Hôm qua gọi cho anh ta vài cuộc, đều tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
”
Mạc An nhấn số tầng, lại lấy điện thoại ra xem tin tức, “Thành Bân cũng vậy, hôm trước tin tức nổ ra, cũng không liên lạc được với Trần Mộ Dương, cho nên chỉ có phòng làm việc thanh minh, cũng may Tiểu Lục…” Bà tạm dừng, quan sát sắc mặt Giang Điềm, “Hẳn là em biết chứ?”
Ánh mắt Giang Điềm hơi lóe lên, sau đó khẽ gật đầu: “Anh ấy có nói với em.
”
Mạc An đương nhiên nói tiếp: “Thành Niệm ra mặt bác bỏ tin đồn, Tiểu Lục lại mời đội quan hệ công chúng tốt nhất, ngay cả luật sư cũng bỏ qua các công việc pháp lý của Thành Niệm, trực tiếp tìm văn phòng lệ hành, có thể làm được những việc này, ảnh hướng xấu đã được giảm đến thấp nhất.
” Bà thấy ánh mắt Giang Điềm né tránh rõ ràng, Mạc An thuận miệng nói: “Một người mới chứ đừng nói đến thực tập sinh, cho dù có ký với chính tôi, cũng không tranh thủ được tài nguyên như này, các người có ở bên nhau hay không tôi không có quyền can thiệp, nhưng nói cho cùng em cũng cần cảm ơn cậu ấy.
”
Lời Mạc An nói đều là thật, trước đó Lục Minh Chu cũng nói qua, ngay từ đầu Giang Điềm đã không thích Lục Minh Chu can thiệp vào chuyện của cô, nhưng Lục Minh Chu không thể mặc kệ không làm gì vì một phần việc cũng do anh, hai người cùng nhượng bộ, sau đó với có một loạt hành động của Lục Minh Chu.
Rốt cuộc Lục Minh Chu vẫn giúp cô rất nhiều, chỉ là sau một buổi sáng náo loạn, Giang Điềm nghe được lời này của Mạc An thì trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Cô không muốn nói nhiều về Lục Minh Chu, đành khô khan đổi chủ đề, “Hôm nay Trần Mộ Dương có đến không?”
Mạc An giải thích: “Thành Bân nói, Trần Mộ Dương ra mắt nhiều năm như vậy, chưa một lần đi làm trễ, chắc cũng không có vấn đề gì.
” Bà cười bổ sung: “Người sản xuất nhạc lần này chính là Lý Nhiên mà lần trước tôi đưa em đi gặp, em trò chuyện với cậu ta đi.
”
Giang Điềm vội gật đầu không ngừng, gần đây quá nhiều chuyện loạn cả lên, lần cuối cô gặp Trần Mộ Dương là lần đó ở Tây Sơn, Trần Mộ Dương nói với cô chuyện An Tĩnh xong, trực tiếp vứt cô ở vùng ngoại thành Tây Sơn, sau cũng không biết làm sao lộn trở lại đưa cô về nội thành, sau đó liền không gặp nhau nữa, cho dù ở giữa xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, hai người cũng không liên lạc, đến Mạc An cũng chỉ bàn bạc với người đại diện Thành Bân.
Giang Điềm có rất nhiều nghi vấn với Trần Mộ Dương, đặc biệt là lời nói của anh ta ở Tây Sơn lần trước.
“An Tĩnh bị mưu sát chết.
”
“Đêm mưa ngày 23 tháng 8 năm 2003, An Tĩnh rời nhà lúc nửa đêm cuối cùng không trở về nữa.
”
“Cô biết vì sao nửa đêm mà con bé lại rời nhà không?”
Trần Mộ Dương cực kỳ không tốt bụng, ném cho cô một đống câu hỏi, sau đó liền như bốc hơi khỏi nhân gian không biết tung tích.
Giang Điềm còn đang suy nghĩ, Mạc An đã đứng bên ngoài thang máy gọi cô, Giang Điềm đành vội hồi hồn lại, đi đến bên Mạc An, Mạc An vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi không có thời gian để ở đây đợi, đến lúc em vào phòng thu tôi sẽ về Thành Niệm trước, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại,”
Giang Điềm: “Vâng.
”
Mạc An khẽ liếc Giang Điềm, nghiêm giọng hỏi: “Em có làm luyện tập không đấy? Anh Lý yêu cầu cao, cũng rất thích em, đừng để tuột xích.
”
Giang Điềm tuyệt đối luôn nghiêm túc đối với công việc, lúc ấy truyền xuống tin cô hợp tác với Trần Mộ Dương, cô liền bắt đầu chuẩn bị, tuy rằng mấy ngày nay cô không có biện pháp phân thân ra, nhưng dù sao cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cho dùng tâm trạng cô sáng nay không tốt vẫn có thể điều chỉnh lại, cô nhìn Mạc An trả lời tự tin: “Không thành vấn đề ạ.
”
Ca khúc 《Trở về》 này không khó, 《Chuyến đi đêm dài》 vốn là một bộ phim võ hiệp cổ trang, tuy rằng do Lý Nhiên soạn nhạc, nhưng giai điệu bài hát vẫn thiên về phong cách cổ xưa, ngắn gọn, trước kia Giang Điềm từng xem qua bản MV đầu tiên, cơ bản là cắt đoạn tình cảm của nam nữ chính, duy trì nghệ thuật cao đẹp của bài hát, cũng ít sử dụng các kỹ thuật, nói tóm lại, độ khó mức trung bình.
Mạc An thấy Giang Điềm đáp lại chắc nịch, cũng không nói gì nữa.
,,,,,
Giờ hẹn là mười giờ sáng, chín giờ bốn lăm rồi, Trần Mộ Dương vẫn chưa xuất hiện, Giang Điềm đi theo một kỹ sư thu âm làm quen với phòng điều khiển cùng buồng thu, Lý Nhiên với Mạc An có quen biết, hai người ngồi trò chuyện, trước đố công việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi Trần Mộ Dương, Giang Điềm không có việc gì làm, buồn ngủ ập đến, đành đứng dậy đi vệ sinh.
Đêm qua gần như không nghỉ ngơi chút nào, quầng thâm mắt lại nhiều hơn một vòng, Giang Điềm vốc nước lạnh vỗ lên mặt, miễn cương tỉnh táo vài phần, điện thoại trong túi hơi rung, lòng Giang Điềm cũng run rẩy theo, cô lau khô tay vào vạt áo, lấy di động trong túi ra xem.
Là Giang Ninh Minh chuyển tiền cho cô, còn hỏi khi nào cô rảnh, muốn đến tìm cô.
Giang Điềm không biết trả lời như nào, cô ầm ĩ với Đường Mật như vậy, Giang Ninh Minh đứng giữa thật ra cũng khó xử, cô rời khỏi màn hình trò chuyện, thoáng nhìn khung tin nhắn, trong lòng lại nổi chưa xót.
Cuộc trò chuyện còn ngừng ở đêm qua, Lục Minh Chu nói câu vợ yêu tốt thật, cô nhắn trả icon thẹn thùng, chỉ là không ngờ tới sự việc buổi tối sẽ biến thành như này.
Lục Minh Chu chấm dứt mọi chuyện, cô cũng nói kết thúc.
Giờ phút này, so với lúc sáng ở nhà Lục Minh Chu, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng dù có bình tĩnh đến đâu, cũng không thể quên đi tất cả những điều Lục Minh Chu làm với cô, thậm chí mỗi câu nói mỗi giọng điệu đều thành cái gai cắm rễ thật sâu trong lòng cô, nếu là người không liên quan nói những lời đó, Giang Điềm sẽ không phản ứng hay giữ trong lòng, nhưng đổi lại là Lục Minh Chu, Giang Điềm không chịu nổi, đó là người cô yêu mà, sao lại có thể dùng những lời khó nghe như vậy nhục nhã cô?”
Còn có tối hôm qua, nếu Lục Minh Chu thật sự thương cô, cho dù chỉ là một chút, cũng sẽ không thô bạo với cô như vậy.
Không thể nói là cởi mở, nhưng vì là Lục Minh Chu, cô sẵn sàng, nhưng vào trong mắt Lục Minh Chu thế nhưng lại thành hư hỏng.
Mặc kệ lời anh nói có phải thật lòng hay không, hay chỉ là lời nói ra khi tức giận, anh cũng đã nói rồi, đây là sự thật.
Cô cũng nói, có lẽ cô và Lục Minh Chu thật sự không hợp nhau, chênh lệch giữa hai người nằm tại đó, không phải nói ai nỗ lực cũng liền có thể, giống như cô còn đang lo lắng xem tối nay ở đâu, có lẽ cả đời này Lục Minh Chu cũng không có loại băn khoăn này.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, cái gọi là thích nhau đó, cũng sẽ bị hao mòn từng ngày, cho đến khi hai người đều thay đổi.
Nếu Giang Điềm được chọn, cô thà rằng hiện tại quay về vạch xuất phát, cũng không muốn hai người đi đến kết cục méo mó, thậm chí là đáng sợ.
Giang Điềm hít sâu một hơi, không cần thiết hủy bạn tốt, nằm trong danh sách bạn tốt cũng coi như một loại kỷ niệm, vì thế Giang Điềm chỉ sửa lại ghi chú, thuận tay bỏ ghim trên đầu.
“Lục Minh Chu ——” Bỗng nhiên đằng sau truyền đến một giọng nữ, “Tiểu Lục tổng của chúng ta sao? Tiểu Điềm, cậu thế mà quen biết Tiểu Lục tổng!”
Giang Điềm giật mình, bị dọa suýt ném điện thoại đi, cô vội vàng ổn định lại tinh thần rồi nghiêng người, liền thấy Tiểu Nhã đứng bên tay phải của cô tò mò nhòm ngó, Giang Điềm nhanh chóng cất điện thoại đi, miễn cưỡng cười giải thích: “Trùng tên, không phải Lục tổng Thành Niệm chúng ta.
”
Tiểu Nhã nghiến răng thất vọng, chợt vừa rửa tay vừa chế nhạo nói: “Thảo nào, sao cậu có thể quen biết được chứ.
”
Giang Điềm trước tiên vội cười làm lành, sau đó hàn huyên hỏi: “Cậu vẫn đang thực tập à? Mấy ngày nữa là khai giảng rồi.
” Lúc trước, cô, Tiểu Nhã cùng Lâm Mị cùng nhau phỏng vấn xin thực tập, chẳng qua cô từ chức giữa chừng.
Tiểu Nhã rút tờ giấy lau tay, gật đầu, “Năm bốn không có lớp, bên này làm cũng đang vui, liền ở lại lâu.
” Cô nàng vo giấy ướt thành một cục, đánh giá Giang Điềm trên dưới, từ đầu đến chân cộng lại chưa được năm trăm khối, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi xã giao: “Cậu thì sao, sao lại tới Tân Gia?”
Giang Điềm không nói nhiều với Tiểu Nhã về chuyện của mình, chỉ trả lời đơn giản: “Có chút việc thôi.
”
“Cậu có thể có việc gì được chứ?” Tiểu Nhã đùa, nói xong liền đi ra ngoài.
Giang Điềm cười cười, cũng không nói gì, cô cúi đầu nhìn đồng hồ sau đó cũng ra ngoài, Tiểu Nhã bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nhìn Giang Điềm cười nói: “Lâm Mị đến Bắc Kinh rồi.
”
Tất nhiên Giang Điềm không biết, tuy rằng cũng không có hứng thú, nhưng là lễ phép, cô vẫn tò mò hỏi.
Tiểu Nhã cũng vui vẻ giải thích: “Tham gia 《Singer》, cuộc thi cùng ghi hình đều ở Bắc Kinh.
”
Giang Điềm vừa mới nhớ tới việc này, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này, tuy rằng mức độ nổi tiếng của 《Singer》 khá lớn, nhưng cũng chỉ là một video thi tài năng trực tuyến quy mô lớn mà thôi, nên trang web video không có ở An Thành, tuy rằng năm nay hợp tác tổ chức cùng Thành Niệm, tổ chức ghi hình vẫn diễn ra ở thủ đô.
Trước kia Trần Mộ Dương khiêu khích cô, phân tích ra từng tâm tư của cô, Giang Điềm bị anh làm động lòng, tuy rằng sau đó cũng có nhân tố Lục Minh Chu, nhưng dao động ban đầu là vì Trần Mộ Dương, lý do lớn là vì Trần Mộ Dương nên mới đăng ký tham gia 《Singer》.
Ban đầu Giang Điềm định tham gia buổi thử giọng, nhưng sau đó ký hợp đồng với Thành Niệm, có công ty quản lý, cô liền trực tiếp nhảy vọt qua vòng tuyển chọn, tiêu chí đầu vào của 《Singer》 không cao, nhưng về sau số liệu hậu kỳ sẽ sàng lọc tuyển chọn các thí sinh, thông thường những người mới có quản lý hoặc thực tập sinh sẽ có ưu thế hơn, bên sản xuất sẽ cho rằng bọn họ có thực lực và điều kiện tốt hơn, nên miễn đi không ít các phân đoạn không cần thiết.
Có đến Bắc Kinh hay không, cô còn phải hỏi ý kiến Mạc An.
Giang Điềm không nói nhiều với Tiểu Nhã, vội vàng trở lại phòng thu.
….
.
Trái lại Trần Mộ Dương thật sự không đến muộn, nhưng dường như là giậm chân tại chỗ, đến phút cuối cùng mới phong trần mệt mỏi đẩy cửa tiến vào.
Một đoàn của Lý Nhiên đã hợp tác qua lại với Trần Mộ Dương nhiều lần, đều thông cảm cho nhau, tuy rằng Trần Mộ Dương không đến sớm nhưng cũng không muộn, mấy người cũng không nói thêm gì.
Chỉ là Trần Mộ Dương từ lúc bắt đầu bước vào phòng thu vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt gần như có thể đốt một lỗ trên mặt cô.
Giang Điềm bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên, cuối cùng lại có mấy phần sợ hãi, thậm chí còn có chút quen thuộc, loại ánh mắt này Giang Điềm cũng từng thấy ở Lục Minh Chu.
Bình thường sẽ là ——
Đã xảy ra chuyện.