Động tác của Trần Minh quá đột ngột, Lục Minh Chu hiển nhiên là kinh ngạc, trên người anh bị thương không tiện vận động, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy, “Chú Trần, chú làm gì vậy?” Anh khó hiểu nhìn Lục Viễn Hoài, lại nói với Trần Minh, “Chú mau đứng lên, có chuyện gì không bình tĩnh nói được sao?”
Trần Minh lớn tuổi, bình thường phần lớn cũng điềm tĩnh, nhưng lúc này cảm xúc rõ ràng kích động, giọng nói run rẩy, “Tiểu Lục à, chú Trần rất xin lỗi.” Ông ấy làm ở Lục gia sắp hai mươi năm, thường ngày đều gọi Lục Minh Chu một tiếng Lục tổng, lúc này bỏ đi kính ngữ, liền ít đi mấy phần cảm giác xa cách, Trần Minh cúi thấp đầu, gần như nghẹn ngào nói: “Là chú… Chú xin lỗi cháu, là chú Trần hại cháu.”
Lục Minh Chu không thể hiểu được hành động bỗng nhiên của Trần Minh, anh không khuyên được Trần Minh đang quỳ, chỉ có thể đi đường vòng hỏi Lục Viễn Hoài: “Bố, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lục Viễn Hoài trước đó đã nói chuyện qua với bác sĩ chủ trị của Lục Minh Chu, lúc này thật sự nhìn thấy Lục Minh Chu mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình cùng băng gạc quấn vòng quanh, ông vẫn không khỏi nhíu mày, sau đó thở dài, rồi mới khuyên nhủ Trần Minh: “Chuyện nhiều năm rồi, không cần phải thế, đứng lên đi.”
Trần Minh không nghe, vẫn quỳ đó, nhiều tuổi rồi mà còn đỏ mắt.
Lục Viễn Hoài thấy thế, liền nhìn về phía Lục Minh Chu, thấp giọng nói: “Vừa rồi nhìn thấy Tần Lệ, chú Trần của anh nghe được…” Ông hơi dừng một chút, giải thích: “Người đánh anh chính là anh trai của cô bé đã chết năm đó…”
Ông nói một nửa, đã không thể tiếp tục nói hết, nói không đau lòng tuyệt đối là giả, ông chỉ có một đứa con trai này, lúc bình thường không hợp nhau ra sao, nói dễ nghe cũng coi như là tình thú, lúc này anh bị người đáng đánh bị thương thành như này, người làm cha như ông sao có thể không khó chịu, nhưng cố tình người này khi tỉnh lại việc đầu tiên là giải thích với mọi người, là anh sai, không suy xét thêm.
Lục Viễn Hoài không giải thích kỹ, nhưng Lục Minh Chu hiểu được ý ông nói trong chớp mắt, anh ít nhiều có vài phần bất đắc dĩ, lặng im một hồi lâu, anh nói với Trần Minh: “Chuyện năm đó, người sai là cháu, không liên quan đến chú Trần.”
Trần Minh lắc đầu nguầy nguậy, ông ấy ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lục Minh Chu, kích động nói: “Người lái xe là chú! Nếu không phải chú đưa cháu ra ngoài, thì đã không xảy ra chuyện.” Ông ấy trực tiếp giơ tay tát mình một cái, nói: “Là chú đáng chết!”
Lục Minh Chu lại hoàn toàn trái ngược với vẻ kích động của Trần Minh, trải qua chuyện mấy ngày nay, anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đối diện với ánh mắt xin lỗi tự trách của Trần Minh, Lục Minh Chu khẽ nhấp môi dưới, phản bác lại một cách rất logic: “Tuy rằng người lái xe là chú, nhưng khi đó người muốn ra ngoài là cháu, bảo chú lái nhanh lên cũng là cháu, thậm chí là cháu muốn đoạt tay lái với chú, chú chỉ là nghe theo lời cháu…” Anh bình tĩnh nói xong, tổng kết lại: “Chú Trần, chuyện này không phải chú sai, đứng lên đi, chú đừng lo lắng nữa.”
Trần Minh vẫn lắc đầu, cảm xúc ông ấy vẫn kích động, cao giọng nói: “Tiểu Lục, cũng không phải lỗi của cháu hoàn toàn, lúc ấy cô bé kia… Cô bé… Cô bé vượt đèn đỏ, làm sao tất cả là cái sai của mình cháu được…” Ông ấy kinh hãi nói, cúi đầu lẩm bẩm một mình: “Tiểu Lục, cháu không sai, là chú Trần không làm tốt việc…”
Trần Minh vào làm ở Lục gia lúc Lục Minh Chu bảy tuổi, năm năm sau Chu Niệm qua đời, ông ấy cũng coi như là nhìn Lục Minh Chu lớn lên, ít nhiều cũng hiểu tính Lục Minh Chu, mấy năm nay tuy rằng nuôi một thân tính tình thiếu gia, tụ tập cùng một chỗ với mấy người bạn tốt cũng thích làm loạn, nhưng từ đầu đến cuối đều giấu chuyện trong lòng, giống như hôm nay, ông ấy nghe thấy Tần Lệ giải thích với Lục Viễn Hoài nguyên nhân Lục Minh Chu bị thương, ông ấy là người trong cuộc, thậm chí còn biết rõ ý nghĩ của Lục Minh Chu mấy năm nay hơn Lục Viễn Hoài, chắc chắn có uẩn khúc không rõ trong đó.
Lục Minh Chu dứt khoát ngắt lời ông ấy, đối với lý luận của Trần Minh, anh nói với giọng bình tĩnh: “Cháu còn sống, cô ấy đã chết, vậy là cháu có sai rồi.”
Anh nhớ tới hình ảnh năm đó, nếu trí nhớ không nhầm, lúc đó Lục Viễn Hoài bận rộn công việc, còn Chu Niệm đi vòng quanh thế giới, một năm Lục Minh Chu chỉ có thể gặp bà mấy lần, bà lúc nào cũng bận rộn, bận vẽ tranh, bận chụp ảnh… Lục Minh Chu thậm chí còn phải từ tin tức trên TV mới biết được mẹ mình đã đi đâu, làm việc thiện gì, bà có thời gian ôm con trẻ người khác cười với máy ảnh, lại không có thời gian ở cùng anh.
Lục Minh Chu không biết làm thế nào xác định được vị trí của mẹ trong lòng mình, lúc bà không có nhà, anh hằng ngày hằng đêm mong ngóng bà trở về, nhưng lúc chờ được mẹ về nhà, anh sẽ lại bày ra bản mặt thối, tự nhốt mình trong phòng, không muốn để ý tới.
Cho nên sau đó khi tin tức Chu Niệm xảy ra tai nạn truyền đến, so với sự đau khổ của Lục Viễn Hoài, anh trái lại lạnh nhạt hơn nhiều, anh không biết cách thể hiện niềm yêu thích của mình, cũng đã quên mất làm thế nào biểu lộ bi thương, nên sau vô số ngày tự kìm nén bản thân, anh bị kích thích gần như phát điên, lôi kéo Trần Minh ra khỏi cửa, bắt ông ấy tăng tốc xe đến tám mươi, một trăm…
Lục Minh Chu mệt mỏi ấn ấn giữa trán, anh cưỡng ép thu những suy nghĩ lửng lơ của mình.
Bất kể nguyên nhân hậu quả của sự việc như nào, An Tĩnh vẫn là chết dưới bánh xe của anh, có lỗi là có lỗi, không cần viện cớ cho mình, anh nói với Trần Minh: “Chú Trần, đừng làm cháu khó xử, chú mau đứng lên đi.”
Lục Viễn Hoài thấy Lục Minh Chu hiển nhiên không còn kiên nhẫn, cả người toát ra vẻ mệt mỏi, ông đi qua đỡ Trần Minh.
Trần Minh cũng nhìn ra cảm xúc biến hóa của Lục Minh Chu, ông ấy cũng không cố nưa, tựa vào Lục Viễn Hoài đứng lên, ông ấy lau mặt, lùi lại về phía sau Lục Viễn Hoài, cố gắng bình tĩnh lại.
Lục Viễn Hoài vẫn đứng cuối giường, vết thương trên người Lục Minh Chu cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, ông nhớ đến chuyện trước lúc tới, nói: “Anh không cần lo lắng việc Bác Ân, anh hẳn cũng hiểu rõ ý của bố.” Ông vừa quan sát phản ứng của Lục Minh Chu vừa nói tiếp: “Thành Niệm là công ty lớn như vậy, bố muốn anh giúp bố gánh vác cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bố biết anh không thích tập tục trong giới, nhưng bố lớn tuổi rồi, đâu thể cố mấy năm nữa, anh cũng không thể giúp bố một chút sao?”
Đây là lần đầu tiên ông thương lượng với Lục Minh Chu một cách bình tĩnh, chịu ảnh hưởng từ Chu Niệm, Lục Minh Chu không thích làm nghệ thuật, việc này Lục Viễn Hoài cũng biết, biển hiện cực kỳ rõ ràng trong mấy năm đầu khi Chu Niệm mới mất.
Nhưng cố tình một người như vậy, lại học đại học kiến trúc, Lục Minh Chu vẫn luôn cố gắng đi ngược lại với Chu Niệm, nhưng cuối cùng anh cũng không cách xa là bao.
Trước mắt, Lục Minh Chu không có thời gian suy nghĩ câu hỏi của Lục Viễn Hoài, trong lòng anh chôn chặt một sợi dây bất an, Lục Viễn Hoài đang nói chuyện với anh, nhưng anh thỉnh thoảng lại nhìn di động, buổi sáng anh nói với Giang Điềm nhiều như vậy, Giang Điềm vẫn chưa cho anh đáp án.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng có dũng khí để thẳng thắn với Giang Điềm về chuyện An Tĩnh, nhưng lại không chắc chắn Giang Điềm còn nguyện ý cho anh cơ hội hay không, đáy lòng Lục Minh Chu như đánh đổ bình giấm chua lâu năm, tràn đầy chua xót, anh có lòng tin buông bỏ thấp thỏm lo âu nhiều năm như vậy, nhưng rồi đánh mất Giang Điềm, tự phủ nhận chính mình, anh làm sao lại xấu hổ như vậy.
Sự phân tâm của Lục Minh Chu quá trắng trợn, Lục Viễn Hoài vốn dĩ đã không phải người có tính tình tốt lắm, nhịn nữa nhịn mãi, ông mới ép được chính mình không trở mặt, ông nhớ tới chuyện lần trước Lục Minh Chu gọi điện cho mình lúc nửa đêm, thế là khó nhịn được tính buôn chuyện hỏi: “Thực tập sinh ký với dì Mạc của anh có quan hệ gì với anh đấy?”
Lục Viễn Hoài vô tình nhắc tới Giang Điềm, Lục Minh Chu nghe được lòng mình căng thẳng, trái lại anh cũng thẳng thắn chân thành, nói thẳng luôn: “Vợ con.”
Lục Viễn Hoài người này, đối với bên ngoài cực kỳ đứng đắn, nhưng đối mắt với Lục Minh Chu liền già mà không đứng đắn, lúc này xác định được Lục Minh Chu tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng không đến nỗi tệ nhất, tâm tình lại nổi lên, ông châm chọc: “Vợ anh á? Anh cũng liệt nửa người như này rồi, tại sao không thấy người ta tới thăm anh?”
Lục Minh Chu: “…”
Lục Viễn Hoài chẹp chẹp hai tiếng, tiếp tục bỏ đá xuống giếng, “Còn phải để bố bỏ tiền ra thuê người chăm sóc anh? Lục Minh Chu anh chỉ có chút tiền đồ này thôi à.”
Lục Minh Chu: “…”
Lục Minh Chu gấp muốn chết, anh phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Viễn Hoài, hăng hái nói: “Cô ấy vừa tới!”
“Tại sao bố không thấy?”
Lục Minh Chu đành liếc mắt, chột dạ giải thích: “Cô ấy mới đi rồi.”
Lục Viễn Hoài hờ hững “Ừm” một tiếng, nhướng mày với Lục Minh Chu, nói trúng tim đen: “Vừa mới tới, lại đã đi luôn rồi, tình cảm hai đứa không tốt à?”
Lục Minh Chu: “…….”
Thấy Lục Minh Chu hiển nhiên nghẹn họng, Lục Viễn Hoài cười đắc ý.
Cửa phòng bệnh phát ra tiếng đóng nhẹ, Lục Viễn Hoài liếc mắt nhìn qua, không thấy bóng ai, cửa sổ phòng bệnh mở toang, ông liền cho rằng gió thổi đến, không để ý nhiều.
Thản nhiên thu tầm mắt lại, trái lại tóm lấy điểm yếu Lục Minh Chu, nửa đùa nửa thật nói: “Bạn gái anh cũng đang làm ở công ty bố, anh thật sự không cân nhắc về đây làm công cho bố sao?”
Lục Minh Chu ném ánh mắt lạnh với người nào đó nhân lúc cháy nhà đi hôi của, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Điềm, do dự đi do dự lại, vốn muốn nói rất nhiều, đến cuối cùng, chỉ chuyển thành mấy chữ vô cùng bình thường.
【Lục Minh Chu: Về rồi à?】
Anh chờ Giang Điềm nhắn lại, căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, rất lâu sau mới nhận được tin nhắn của Giang Điềm, lâu đến mức Lục Viễn Hoài cùng Trần Minh đều đã đi xa rồi, điện thoại mới rung lên, màn hình chỉ có một chữ ngắn gọn.
【Giang Điềm: Ừ】
Lục Minh Chu mong tin nhắn đã lâu, tuy rằng chỉ có một chữ, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, vì thế liền nhắn đi một câu khác ngay sau đó.
【Lục Minh Chu: Còn qua đây nữa không?】
Lúc này Giang Điềm gần như trả lời lại ngay: Không thể đến được.
Lục Minh Chu nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình, ngây ra một lúc, trong phòng bệnh không có người, Lục Minh Chu không giấu được cảm xúc, đáy mắt dày đặc sự mất mát không thể hòa tan, chủ đề đến đây chắc là kết thúc, nhưng anh còn muốn nói chuyện thêm với Giang Điềm vài câu, đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để khơi gợi ra chủ đề mà bị không chán, thì tin nhắn Giang Điềm lại gửi đến:
【Giang Điềm: Em ở công ty, bận quá không đi được】
Nhờ lời giải thích này của Giang Điềm mà tâm trạng căng thẳng của Lục Minh Chu được giảm bớt, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười, gần như lập tức gọi điện thoại cho Giang Điềm, điện thoại được nhấc máy, Giang Điềm còn chưa kịp nói gì, anh đã ra vẻ phóng khoáng lên tiếng dẫn đầu: “Công việc quan trọng hơn.”
Anh cật lực gạt đi sự bực bội trong lời nói của mình, cân nhắc giọng điệu, cẩn thận hỏi: “Chờ em hết bận, có thể qua đây một chuyến không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Trước mắt, Lục Minh Chu chỉ muốn thẳng thắn với Giang Điềm, nói hết mọi chuyện cho cô, bất kể Giang Điềm phản ứng như nào, anh đều có thể chấp nhận.
Cái anh cần làm là nói cho Giang Điềm biết tất cả, từ nay về sau, anh sẽ không nói dối Giang Điềm nữa, sẽ không có gì gọi là giấu giếm cả, cho dù bởi vậy mà Giang Điềm từ chối anh, anh cũng có thể mặc kệ mà theo đuổi cô một lần nữa.
Rửa hết những nỗi sợ trên người, so với bản thân anh mà Giang Điềm gặp trước kia ở Thành Nam, anh càng có tư cách yêu cô hơn.
Lục Minh Chu đợi một lúc, không thấy Giang Điềm trả lời, anh không chắc chắn hỏi: “Giang Điềm? Em có nghe không?”
Giang Điềm siết chặt điện thoại, lòng bàn tay mướt mồ hôi, cô trước tiên nhìn về bàn làm việc cách đó không xa, rồi mới thấp giọng nói: “Lục Minh Chu ——” cô nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, lời nói tới bên miệng lại không biết thốt ra như nào, im lặng một hồi lâu, chỉ hỏi một câu vô thưởng vô phạt: “Anh… Anh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm, không sao.” Lục Minh Chu nhẹ nhàng nói, nhưng tác dụng thuốc tê đã sớm hết, cử động một tí cũng đau đến xương cốt, trong thời gian ngắn cũng không tốt được hơn là bao, cùng lắm anh không động nhiều, quay trở lại chủ đề vừa nói, anh nhấn mạnh: “Anh có lời muốn nói với em… Giang Điềm, muộn chút cũng không sao, anh ở phòng bệnh chờ em.”
Nói xong, giống như sợ Giang Điềm từ chối, anh dứt khoát không đợi Giang Điềm đáp lại, vội vàng nói: “Em làm việc trước đi, anh không quấy rầy em nữa.”
Giang Điềm chưa kịp nói gì, Lục Minh Chu đã cúp điện thoại, Giang Điềm ngẩn người, một hồi lâu mới từ từ cất điện thoại đi, lại trở về chỗ Mạc An.
Mạc An đoán từ vẻ mặt Giang Điềm, bà hất cằm chỉ di động trên tay phải Giang Điềm, trực tiếp hỏi: “Tiểu Lục à?”
Giang Điềm cúi đầu, nhàn nhạt “Vâng” một tiếng.
Mạc An miễn cưỡng chịu đựng cảm xúc Giang Điềm đến muộn ban sáng, còn tốt tính nói: “Hiện tại em có dự định gì?” Bà nhìn Giang Điềm, trong lòng suy tư, lại không mặn không nhạt nói: “Hay là, hiện tại em có quan hệ của Tiểu Lục, cảm thấy mình không nỗ lực cũng được?”
Mạc An nói bâng quơ, Giang Điềm lại đột nhiên trừng mắt, không ngờ tới Mạc An đột nhiên sẽ thốt ra câu như này, cô sợ hãi nhìn Mạc An.
Mạc An hờ hững nhún vai, vờ như không thấy vẻ quẫn bách trong mắt Giang Điềm, cứ thế nói tiếp: “Cũng đúng, Tiểu Lục trên danh nghĩa là giám đốc của Thành Niệm, lại quan tâm em, em muốn tài nguyên gì mà chả lấy được.”
Lòng bàn tay Giang Điềm tự động nắm chặt, trên mặt kiên cường chống đỡ không nhận thua, “Chị Mạc, chị biết mà… Em không có…”
Mạc An đương nhiên biết, nếu Giang Điềm có loại tâm tư này, lúc trước sẽ không giấu quan hệ của mình và Lục Minh Chu, hẳn là phải thông báo khắp nơi mới đúng, chỉ là mấy ngày nay Giang Điềm hiển nhiên không trong tâm trạng tốt, cuộc thi 《Singer》 sắp tới, 《Trở về》sẽ phát hành trong tuần sau, mọi chuyện đều đã lên kế hoạch đâu vào đấy, điều tối kỵ lúc này là Giang Điềm phân tân.
Làm người đại diện của Giang Điềm, bà cần phải kích thích cô vài câu.
Giang Điềm sững sờ tại chỗ, Mạc An liền thuận theo lời cô nói tiếp: “Không là tốt nhất, thủ đô bên kia tôi cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, nhanh nhất ngày mai là có thể qua đó.”
“Ngày mai á?” Giang Điềm không khỏi kinh ngạc, “Sớm vậy sao?”
Mạc An lại không chút lưu tình chọc một nhát, nói: “Sớm? Giang Điềm, không phải tôi nói em, nhưng là yêu cầu của em với bản thân quá thấp hay vốn là không có yêu cầu gì? Em có biết để tiến vào trạng thái tốt nhất phải chuẩn bị nhiều như nào không?” Mạc An đối với công việc luôn luôn nghiêm túc, lời nói ra cũng thêm vài phần trách móc nặng nề, “Đừng nói với tôi rằng, em định bỏ mặc đội ngũ chuyên nghiệp ở kia để ở lại đây hẹn hò yêu đương sao?”
Giang Điềm bị phản lại mà nghẹn lời, mỗi câu Mạc An nói đều có lý, thành ra cô hoàn toàn bị đuối lý, giọng cô càng thêm thiếu tự tin, “Vâng… Em lập tức chuẩn bị ngay.”
Mạc An nhận được câu trả lời chắc chắn, đang định thở phào một hơi, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Mạc An bỗng xuất hiện một khe nứt, lòng Giang Điềm sinh tò mò, cô quay đầu lại nhìn, thấy người vừa tiến vào cửa, hô hấp liền suýt nín nửa nhịp…