Giang Điềm hoàn toàn không biết gì nữa, ngây người ngay tại chỗ.
Cô cứ tưởng mình gặp phải nguy hiểm, liều mạng giành lấy con đường sống cho chính mình, nhưng cuối cùng sau khi thoát khỏi tình cảnh khó khăn, cô mới chợt nhận ra người đang nhìn xuống trước mặt mình mới là mối nguy hiểm đích thực.
Giờ phút này, Giang Điềm rối bời, cô không biết phải nói gì hay nói như nào, thậm chí đến một biểu cảm phù hợp cũng không tìm ra được, cô choáng váng, trừ hô hấp ra, cả người dường như bất động.
Lục Minh Chu một thay chống ở lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống cô gái dưới thân, ban đầu đang định nói chuyện, tay phải lại vô tình lướt qua da thịt trên đùi Giang Điềm, lòng bàn tay chạm phải da thịt lạnh lẽo, anh không khỏi nhíu mày, ánh mắt liếc đến hai chân lộ ra bên ngoài của Giang Điềm, đột nhiên không còn tâm tư trêu đùa cô.
Anh vội vàng ngồi dậy, cởi áo khoác trên người ra đắp lên đùi Giang Điềm.
Giang Điềm lại không phối hợp mà cầm lấy cổ áo khoác ném xuống đất, Lục Minh Chu thấy thế, ngược lại cũng không tức giận, rất tự nhiên cúi người nhặt lên, một lần nữa khoác lên đùi Giang Điềm.
Lần này Giang Điềm càng trực tiếp, dứt khoát đoạt lấy áo khoác Lục Minh Chu ném về phía trước.
Cảm xúc đáy mắt Lục Minh Chu hơi đổi, anh vừa vội vàng đi ra, cũng chưa kịp lấy áo khoác, cởi áo khoác vest ra, trên người cũng chỉ còn một mình áo sơ mi, anh không có cách nào đành phải khó khăn rướn người ra đằng trước, nhặt áo bị vứt dưới thảm lên, xoay người nhìn về phía Giang Điềm, thật cẩn thận khoác cho cô lần nữa.
Từ đầu tới cuối Giang Điềm cũng không chịu nhìn anh, thậm chí còn nghiêng đầu, đến một ánh mắt cũng không cho anh, xong lại cố chấp vươn tay muốn chống lại Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu không cho Giang Điềm cơ hội thành công lần thứ ba, anh bắt lấy cổ tay cô, áp xuống người cô từng chút một.
Giang Điềm đánh không lại anh, nhưng cũng không chịu thua, cô ngẩng lên lấy đầu húc anh.
Lục Minh Chu không phòng về, bị trán Giang Điềm đập vào mũi, anh bỗng nhiên ăn đau, rầu rĩ hừ một tiếng, thấy Giang Điềm như mèo con giương nanh múa vuốt quậy với anh, Lục Minh Chu không cáu kỉnh nổi.
Ánh mắt anh khóa chặt Giang Điềm, thấp giọng kêu: “Mưu sát chồng nha ——” Âm cuối anh kéo thật dài, lời nói bao bọc ý cười.
Giang Điềm nghe xong, lại không khách khí mà phun anh: “Em pi.”
Lục Minh Chu đã tưởng tượng vô số phiên bản, gần nửa năm không gặp, khi hai người gặp nhau, Giang Điềm sẽ nói gì với anh.
Chỉ là như nào anh cũng chưa từng nghĩ đến, Giang Điềm sẽ nói một câu như vậy, thậm chí còn phì nước bọt lên mặt anh.
Anh có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhịn không được nắm cằm Giang Điềm, “Bản lĩnh ghê ha?”
Giang Điềm hung hăng đập mu bàn tay anh, lạnh lùng nói, “Em không muốn nhìn thấy anh.”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm thật sự không thành thật, anh cố ý bực bội nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo trên cùng, thấp giọng uy hiếp, “Em còn không nói lý lẽ như vậy, anh sẽ trực tiếp động thủ…”
Giang Điềm nghe được thâm ý trong lời Lục Minh Chu, cô hừ một tiếng, kỳ quái nói: “Anh cùng Kiều Huyên anh anh em em thì tốt rồi, tới tìm em làm gì! Người ta đẹp anh liền ngắm cho đủ đi!”
Giọng điệu Giang Điềm lạnh lùng, nhưng Lục Minh Chu nghe mà ý cười bên khóe miệng càng đậm, anh có vài phần đắc ý hỏi: “Em ghen à?”
“Ghen á! Sao có thể!” Giang Điềm lập tức bao biện, bình thản đáp lại: “Em không chỉ không ghen, em còn muốn chúc các người sớm sinh quý tử!”
Tâm trạng Lục Minh Chu thật sự tốt, trong mắt anh, Giang Điềm nghĩ một đằng nói một nẻo trông thế nào cũng thật đáng yêu.
Thế là, anh ra vẻ nghiêm túc nói: “Cùng cô ấy có chút khó…” Anh nhướng mày cười, cố ý bẻ cong ý tứ của Giang Điềm, “Nhưng cùng em thì có thể, nếu em thật sự muốn, anh liền cố ngẫu hứng phát huy một chút?”
Nói xong, Lục Minh Chu xấu xa nhéo eo Giang Điềm, Giang Điềm xoay eo, đôi tay trực tiếp dí lên cổ Lục Minh Chu, bóp cổ anh chất vấn: “Sao anh lại có thể nói như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng anh thích Kiều Huyên! Các người làm trò nhu tình mật ý trước mặt nhiều người như vậy! Anh coi em là cái gì?”
Lục Minh Chu bị Giang Điềm lắc đầu lắc cổ, khóe miệng vẫn ngọt ngào không thể hòa tan, anh dịu dàng hỏi lại: “Em muốn anh nói như nào? Em ngồi ở dưới, thật ra anh muốn nói thẳng tên em ra, nhưng em sẽ đồng ý sao?”
Lục Minh Chu nói sự thật, giọng điệu lại nhẹ nhàng, sự tức giận của Giang Điềm bị giảm xuống không, trong lòng chỉ có tủi thân, cô hoàn toàn không còn khí thế như trước, như thì thầm nói: “Anh không biết… Em đã sợ mức nào, em sợ gần chết.”
Lục Minh Chu giải thích với cô, “Người anh nói chính là em chứ không phải người khác, sao em lại ngốc nghếch đến thế.”
Giọng Giang Điềm không ngừng nhỏ dần, “Chúng ta đã lâu rồi không liên lạc, một cuộc điện thoại cũng không có, em không biết anh đang làm gì, đang ở với ai, có thể đã thích người khác hay không… Vừa rồi anh ở trên sân khấu nói như vậy, Lục Minh Chu, anh biết lúc ấy em khó chịu đến chừng nào không? Em cứ nghĩ… Em tưởng anh không đợi em, tưởng rằng anh không cần em nữa…”
Giọng mũi cô ngày càng nặng, “Kiều Huyên tốt như vậy, em kém xa cô ấy, em không tốt như cô ấy, cũng không xinh đẹp bằng, em sợ anh thích cô ấy thật… Chúng ta tách ra lâu như vậy, một chút tin tức anh cũng không có, em sợ, sợ muốn chết…”
Lục Minh Chu nghe Giang Điềm lên án một tràng dài, trong lòng tức khắc ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ngón tay anh cẩn thận quét qua khóe mắt Giang Điềm, đau lòng lau đi nước mắt của cô.
Anh trước tiên thở dài một hơi, sau đó tiến đến bên miệng Giang Điềm, khàn khàn nói: “Giang Điềm, anh chỉ thích em, đời này cũng chỉ thích em.”
Lời Lục Minh Chu cảm động , hoảng loạn trong lòng Giang Điềm liền vơi đi chút, im lặng một lúc lâu, lại khẽ oán trách: “Nhưng… Nhưng lâu như vậy mà anh cũng không liên lạc với em, đến gọi điện cũng không…”
Lục Minh Chu nghe được đầu trái tim khẽ run, anh không nhắc đến những nhớ nhung không xuể ngày ngày đêm đêm, ngược lại dẫn dắt từng bước hỏi: “Em thì sao, tại sao cũng không liên lạc với anh?”
Lông mi Giang Điềm run rẩy, giọng cô lần nữa nhỏ đi, “Em không dám…”
Cô chỉ nói ba chữ mơ hồ, nhưng Lục Minh Chu lại cảm thấy tim mình như bị kim châm, giọng nói anh có chút bất đắc dĩ, “Anh cũng không dám, anh sợ sẽ không nhịn được, liền không màng tới tất cả mà đến tìm em…”
Lời nói của Lục Minh Chu không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, nhưng trong lòng Giang Điềm lại cảm thấy kiên định cùng chắn chắn hơn bao giờ hết, cho dù cô và Lục Minh Chu có không phù hợp, có trái ngược đến đâu, trong chuyện tình cảm lại đồng lòng đến kinh người.
Bởi vì xa cách, hai người yêu nhau sợ hãi đến một cuộc điện thoại cũng không dám gọi, sợ khi nghe được đối phương, mọi quyết định, mọi niềm tin, mọi công sức đều thành công cốc, không thắng nổi cơn gió mang nỗi mong nhớ kia.
Lục Minh Chu còn muốn giải thích gì đó với Giang Điềm, cánh tay cô đã vòng lấy cổ anh, kiên định tìm kiếm môi anh.
Lục Minh Chu bỗng sững sờ.
Lông mi Giang Điềm run rẩy, cô không dám nhìn Lục Minh Chu, nhắm ngay mắt lại, giây tiếp theo, không do dự hôn lên, khẽ cắn khẽ liếm, đầu lưỡi liếm cánh môi anh, nỗ lực lấy lòng anh.
Nhưng rốt cuộc cô ngây ngô, không hề có tổ chức, thậm chí còn mang theo chút nóng nảy, đầu lưỡi gấp gáp muốn cạy răng anh, hàm răng va vào nhau phát ra tiếng vang ái muội.
Vội vội vàng vàng, cứ như vậy gợi lên những nhớ nhung cùng tình yêu của Lục Minh Chu dành cho Giang Điềm… Anh vòng hai tay ôm vòng eo Giang Điềm áp lên người mình, khe hở giữa cơ thể hai người càng ngày càng hẹp, Lục Minh Chu nỗ lực đáp lại nụ hôn của cô, trong tích tắc liền đảo khách thành chủ, cọ xát nghiền chuyển, dần dần, anh tiếp tục tiến sâu không ngừng, nôn nóng hôn cô, hôn đến đầu lưỡi Giang Điềm tê rần, nhưng ai cũng không muốn buông người kia ra.
Bầu không khí dâng trào, bên trong xe chật chội càng ngày càng nóng bỏng.
Giang Điềm bị hôn đến không thở nổi, gò má đỏ bừng, đôi mắt cũng vì thiếu oxi mà nổi lên ánh nước.
Tay phải Lục Minh Chu khóa Giang Điềm ngày càng chặt, chiếc áo ban đầu khoác trên chân Giang Điềm nay đã trở nên dư thừa, Lục Minh Chu trực tiếp kéo nó xuống, tay trái liền không an phận thăm dò lên trên, anh rời khỏi cánh môi Giang Điềm, hôn một đường xuống dưới, vùi ở cổ cô.
Giang Điềm cuối cùng cũng được hít thở, lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, nhưng rồi lại quan tâm đến chuyện khác, Lục Minh Chu đang vội vội vàng vàng xé bộ lễ phục trên người cô.
Giang Điềm bị anh làm cho đau, ý thức của cô mới tập hợp lại, cô nhấc cánh tay đẩy anh, “Đừng… Đừng… Anh đừng xé rách…”
Lục Minh Chu giờ phút này nào đâu lo nổi, động tác trên tay không ngừng, ngoài miệng lại miễn cương rầu rĩ qua loa hỏi: “Ừm… Sao thế?”
Giang Điềm vặn mình trốn khỏi bàn tay mang điện của anh, “Đây là váy đi thuê… Anh đừng xé hỏng của em…”
Nghe xong, Lục Minh Chu khẽ cười, động tác tay càng thêm không nói lý, anh lộn trở lại, liếm từng vòng bên môi Giang Điềm, “Không sao, hỏng anh đền.”
Giang Điềm rõ ràng mất tự tin, nhẹ giọng lầm bầm: “… Nó rất đắt.”
Giang Điềm chọn lý do cũng không có sức thuyết phục, Lục Minh Chu liền xấu tính vỗ một cái lên mông Giang Điềm, mất giọng nói: “Có đắt cũng đền, anh bán thân đền, nếu vẫn không đủ, bố anh cũng bán.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm bị Lục Minh Chu hôn đến mơ mơ màng màng, khả năng đọc hiểu tụt xuống trình độ cấp mầm non, cô hỏi nhỏ: “Ông… Bố anh cũng bán thân?”
Lục Minh Chu: “…”
Người Lục Minh Chu run lên, anh như trừng phạt cắn cánh môi Giang Điềm, “Nghĩ vớ vẩn đâu đâu vậy? Ông ấy bán nghệ không bán thân.” Anh thấp giọng cười, ái muội nói: “Còn anh á, thuộc về tài nghệ nhiều, không áp thân… Ừm… Nhưng áp em thì có thể.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm bị Lục Minh Chu đè trên ghế dựa, lồng ngực người đàn ông nóng rực, ép cô tới sắp không thở nổi, cô cũng bình tĩnh hơn nhiều so với khi nãy, nên nhẹ giọng cầu xin anh, “Được rồi… Đừng quậy, đây là bãi đỗ xe đấy.”
Lục Minh Chu lại cảm thấy vô tội, anh rầu rĩ phản bác: “Là em bắt đầu trước nha… Sao em nói vô lý vậy?” Ngoài miệng thì nói vậy, tay anh vẫn chiếm tiện nghi không thiếu một chút nào, động tay động chân với Giang Điềm.
Giang Điềm bị một câu của anh làm nghẹn lời, đành phải vội vàng ngăn cản bàn tay không thành thật của Lục Minh Chu, cô xấu hổ lại bực mình, “Đừng mà, sẽ bị người ta nhìn thấy mất…”
Lục Minh Chu dụ dỗ cô, “Sẽ không…”
Anh còn chưa nói hết câu, cửa xe động nhiên bị kéo ra, chợt một giọng nữ truyền đến: “Tiểu Điềm, sao các người vẫn chưa về khách sạn vậy?”
Lục Minh Chu: “…” u®i’mi©ª§a
Giang Điềm: “…”
Vương Ngải theo thói quen nhìn vào trong xe.
Hình ảnh trong xe đột nhiên đập vào mắt, cô ấy giật mình, “Cái đệch! Các người đang làm gì vậy? Điệp la hán (1) sao?!”
“…”
“…”
Cô ấy nhanh chóng bịt mắt, nhưng lại mưu mô để kẽ hở giữa ngón trỏ cùng ngón áp út.
Trong mắt cô là hình ảnh Giang Điềm ngọt ngào ngây thơ thế mà quần áo lộn xộn bị đàn ông đè trên ghế, Vương Ngải bỗng nhiên có một loại cảm giác đau khổ khi con gái nhà mình bị lưu manh bắt nạt, “Anh… Anh là ai? Anh mẹ nó ra đây cho tôi!”
Phải biết rằng cô ấy quen biết Giang Điềm lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy Giang Điềm có kết giao với người khác giới, phản ứng đầu tiên bật ra trong đầu chính là Giang Điềm bị lừa, vẫn là loại lừa thân này…
Lục Minh Chu trái lại phản ứng rất nhanh, anh cũng không để ý Vương Ngải ầm ĩ, lập tức sửa sang lại quần áo thay Giang Điềm, trước tiên là khoác áo cho cô, sau đó nhanh chóng thay cô cài từng cúc áo một.
Cuối cùng anh mới nhặt áo khoác tây trang bị ném đi mấy lần lên, anh rũ bụi rồi che lên đùi Giang Điềm, rồi săn sóc kéo Giang Điềm ngồi dậy, chỉnh lại ghế dựa về đúng vị trí.
Đến lúc xong xuôi tất cả, Lục Minh Chu rất tự nhiên xoay người, bình tĩnh thong thả ngồi xuống bên cạnh, không có chút bối rối nào khi bị người bắt gặp, hờ hững nói: “Gọi điện thoại cho chú Phí, bảo ông ấy không cần trốn trong toilet nữa.”
Giang Điềm: “…”
Vương Ngải sửng sốt chừng mấy giây.
Lục Minh Chu giọng khách át giọng chủ, hỏa khí “đùng đùng đùng” toát ra từ trán cô ấy, “Mẹ nó rốt cuộc anh là ai hả!”
Hỏi xong, cô ấy liền nhìn thẳng chằm chằm đánh giá Lục Minh Chu, mới đầu cô chỉ nhìn thấy bóng người, nay hội kiến chính diện, hình ảnh trong đầu bỗng nhiên chợt lóe lên, cô ấy tức khắc trừng to mắt, miệng cũng trở nên không nhanh nhẹn, “Chào ngài, quấy… Quấy rầy rồi…”
Cũng không biết dây thần kinh nào của Vương Ngải bị nối sai rồi, cô ấy khom người chào Lục Minh Chu, “Tiểu Điềm nhà ta liền nhờ ngài chăm sóc… Tôi sẽ không nói gì cả… À không… Tôi chưa nhìn thấy gì cả…”
Cô ấy gần như run rẩy thốt ra mấy chữ, cuối cùng nhanh chóng bắn ánh mắt ai oán cực độ về phía Giang Điềm, giây tiếp theo, mới kinh hách quá độ đóng sầm cửa xe.
Cửa xe đóng lại trong nháy mắt, Giang Điềm thẹn quá hóa giận, cô duỗi chân đá bắp chân Lục Minh Chu, “Đều tại anh! Em nói rồi mà anh không nghe!”
Lục Minh Chu ấm ức muốn chết, “Là ai chủ động trước?”
“…” uri’mi©ª§a
“Là ai không kìm nổi trước?”
“…”
Người nào đó thầm than, “Sao anh biết được em sẽ chủ động như vậy chứ ——”
Giang Điềm: “…”
_______
(1) Điệp la hán: là một hoạt động thể thao hoặc biểu diễn, trong đó hai hay nhiều người được xếp theo nhiều kiểu khác nhau.
Trong thời cổ đại, hình dạng bao gồm các vị La hán ngồi xếp bằng thành nhiều tầng, do đó có tên là “điệp la hán”, về sau được phát triển ra nhiều kỹ thuật khác nhau.
(Nó là xếp tháp người á mọi người, xem thêm thông tin chi tiết tại )