Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Lục Minh Chu mắt nhắm mắt mở, nhìn bên gối, là điện thoại của Giang Điềm.
Lục Minh Chu lại cúi đầu nhìn Giang Điềm trong ngực.
Cô nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ rất sâu, Lục Minh Chu đành với lấy di động, đưa đến bên tai, “Alo, chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại hiển nhiên hơi dừng, “Tiểu Lục?”
Tay trái Lục Minh Chu ôm Giang Điềm, cũng nhận ra ai gọi, anh liếc nhìn đồng hồ, “Dì Mạc, sớm như vậy đã có chuyện gì sao?”
Mạc An hỏi: “Giang Điềm đâu?”
Lục Minh Chu trả lời rất tự nhiên: “Cô ấy còn đang ngủ.”
Mạc An phía bên kia ngập ngừng, giọng nói mang theo chút bất lực, “Thế mà các người vẫn ngủ được ư?”
Lục Minh Chu nhận ra có phần không ổn, anh lại lần nữa cụp mắt nhìn Giang Điềm, thấy Giang Điềm hơi cựa quậy, xong lại quấn chăn lăn vào lòng anh, Lục Minh Chu đành thay cô kéo góc chăn cho kín, tiện tay nhặt chiếc khăn tắm quây quanh eo, anh rời khỏi phòng ngủ, rồi mới nói chuyện: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Mạc An đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói, bà bất đắc dĩ nói: “Hai đứa cũng quá bất cẩn rồi, hiện tại trên mạng đâu cũng là tin tức của các người, từ cửa khách sạn cho đến vào khách sạn, tấm nào cũng chụp rõ ràng.
Ban đầu không có ai nhận ra cậu, nhưng lần trước cậu khăng khăng đòi tham gia cuộc họp báo của 《Singer》, toàn mạng nơi đâu không có ảnh của cậu chứ.
Giang Điềm cũng thật là, rốt cuộc con bé nghĩ gì không biết!”
Lục Minh Chu đứng trước cửa sổ sát sàn, yên lặng nghe Mạc An nói xong, anh mới hỏi: “Tin tức nói gì?”
Mạc An: “Còn có thể nói gì nữa! Tiểu Lục cậu không ở trong giới, tác động của dư luận không ảnh hưởng đến cậu, nhưng Giang Điềm dựa vào cái này để kiếm cơm, loại tin tức này sẽ chỉ bôi đen con bé thêm.
Tôi phiền chết mất thôi, sau vụ bê bối lần trước, sự việc còn có thể Trần Mộ Dương, hai người là đàn ông thì không sao cả, nhưng các người có từng suy nghĩ đến tình cảnh của Giang Điềm không?”
Lục Minh Chu trầm tư, nghiêng đầu nhìn vào phòng ngủ bị che khuất sau cánh cửa.
Giọng điệu Mạc An vẫn không tốt lắm, “Tôi bây giờ hỏi cậu, ba bốn cái hot search muốn tôi triệt cái nào? Cậu trực tiếp thanh toán sao! Sao các người không thể kín đáo một chút vậy!”
Lục Minh Chu cũng không vội, anh đi xa ra thêm mấy bước, bấm mở loa ngoài, lại mở tin tức, nhanh chóng đọc lướt.
“Lục Minh Chu Giang Điềm”
“Giang Điềm ngoại tình”
“Bạn gái Trần Mộ Dương”
Lục Minh Chu cân nhắc gì đó, anh rời khỏi giao diện tin tức, “Dì Mạc, việc này dì không cần xen vào, để cháu xử lý, dì cũng đừng nói với Giang Điềm, để cháu nói với cô ấy.”
Nói xong, trong phòng truyền đến tiếng kêu của Giang Điềm, Lục Minh Chu cúp điện thoại.
Anh quay lại phòng ngủ, thấy Giang Điềm đang mơ mơ màng màng ngồi trên giường, chăn trễ xuống trước ngực, lộ ra bả vai non mịn cùng nửa bộ ngực sữa.
Anh đành nhanh chóng bước tới, ngồi xuống theo mép giường, kéo chân hộ cô.
Giang Điềm dịch tới bên người Lục Minh Chu, thấp giọng hỏi: “Mấy giờ rồi? Di động của em đâu? Em còn chưa nghe thấy chuông báo thức.”
Đầu tóc Giang Điềm rối bù, Lục Minh Chu nhẹ nhàng vuốt tóc mai của Giang Điềm, “Vẫn còn sớm, em có thể đi ngủ tiếp.”
Giang Điềm lại lắc đầu, “Hôm nay phải luyện tập.” Cô hơi áy náy nói, “Anh vất vả lắm mới tới đây một lần mà em không ở cùng anh được, chừng nào anh quay về?”
Giọng cô nhỏ dần đi, nghe ra được sự khó chịu, “Hôm nay hay là ngày mai?”
Lục Minh Chu kéo Giang Điềm bọc chăn vào trong lòng, anh khẽ cười, dịu dàng nói: “Tạm thời không về, anh ở lại với em mấy ngày.”
Giang Điềm mừng rỡ, cô vươn cánh tay từ trong chăn ra, thân mật vòng lên cổ Lục Minh Chu, “Thật ư?”
Lục Minh Chu bật cười: “Anh lừa em làm gì.”
Giang Điềm lại lo lắng: “Vậy công việc của anh làm sao bây giờ?”
“Phần lớn các việc anh làm từ đây cũng được, hơn nữa, bên kia còn có Kỷ Thịnh, sẽ không có vấn đề gì.” Anh nói bâng quơ nhẹ nhàng, không nhắc đến chuyện vì để bớt ra mấy ngày, anh đã phải liều mạng tăng ca đến trắng đen đảo lộn.
Giang Điềm phát ra niềm vui từ đáy lòng, cô thò lại gần khẽ hôn Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu thấy cô hôn anh, liền xấu xa áp cô gái lên giường, càng chủ động hôn cô hơn.
Giang Điềm sợ Lục Minh Chu lại nổi hứng, khẽ đẩy anh, “Được rồi, em còn phải làm việc nữa!” Lục Minh Chu hôn nhẹ giữa chân mày cô, hoàn toàn không có ý định dừng lại, anh bĩu môi, tủi thân nói: “Anh còn đang khó chịu mà.”
Lục Minh Chu không thật sự muốn làm tới, anh mượn lúc đùa lưu manh, giấu điện thoại của Giang Điềm, sau đó mới ôm Giang Điềm đứng dậy.
Giang Điềm nhìn khắp nơi, đỏ mặt, “Quần áo của em đâu rồi?”
Lục Minh Chu: “Chắc ngoài cửa.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm nhấc chân đá anh, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài, em muốn thay quần áo.”
Lục Minh Chu nhướng mày cười, hỏi gợi đòn: “Có cần thiết không? Em đổi việc em, anh ngắm việc anh.”
Giang Điềm không chút khách khí lườm anh một cái, Lục Minh Chu lại vớt Giang Điềm từ trong chăn ra như lẽ đương nhiên.
Trong phòng có mở lò sưởi, hun khuôn mặt Giang Điềm đỏ bừng.
Lục Minh Chu ôm cô đến trước tủ quần áo, dịu dàng hỏi: “Mặc bộ nào?”
Người Giang Điềm trần truồng, cô vừa thấy xấu hổ vừa bực mình.
Cô né tránh ánh mắt Lục Minh Chu, chỉ bừa mấy cái.
Lục Minh Chu cũng không nói gì, gỡ quần áo khỏi mắc theo lời Giang Điềm, xong cúi người thả cô về trên giường, để bộ quần áo vào tay cô.
Giang Điềm bối rối mặc bộ quần áo lên người.
Lục Minh Chu nhìn một cách bình tĩnh, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.
Giang Điềm không hiểu được ngẩng đầu nhìn anh, Lục Minh Chu nhướng mày, cảm thán: “Từ đầu đến chân em còn chỗ nào anh chưa nhìn qua?”
“…”
“Còn nữa, tối hôm qua em cũng không như này, nói thế nào nhỉ…” Lục Minh Chu mím môi, cuối cùng kết luận: “Tuy rằng có chút không quen, nhưng anh rất thích, em có thể đẩy ngã anh nhiều thêm vài lần.”
Giang Điềm vừa thẹn vừa bực, cô mặc kệ anh, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Động tác của Lục Minh Chu nhanh hơn so với Giang Điềm, đến lúc dọn dẹp xong, Giang Điềm vẫn còn ở trong phòng.
Lục Minh Chu cũng không thúc giục, anh đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại đi.
Đối phương rõ ràng thấy ngạc nhiên, Lục Minh Chu đi thẳng vào vấn đề, “Giúp tôi một chút.”
…..
Cho đến lúc Lục Minh Chu xách theo tập tài liệu ngồi trên xe, Giang Điềm vẫn không chắc chắn, “Anh thật sự muốn đến phòng làm việc với em ư?”
Lục Minh Chu không thấy có vấn đề gì, Giang Điềm giải thích: “Bên kia không có gì cả, em cũng không thể ở cùng anh được.”
Lục Minh Chu: “Cho anh cái bàn là được rồi, em bận việc em, anh làm việc anh.”
Giang Điềm không nói gì được nữa, liền đổi chủ đề, “Anh có nhìn thấy điện thoại em đâu không? Em tìm mãi rồi cũng không thấy.”
Lục Minh Chu nói rất tự nhiên: “Chắc rơi chỗ nào đó thôi.” Anh nói, xong đưa điện thoại của mình đến cho Giang Điềm, “Em dùng của anh đi.”
Giang Điềm thấy buồn cười, nói đùa: “Anh không sợ em nhìn thấy thứ gì không nên xem sao?”
Lục Minh Chu tự tin trả lời: “Hoan nghênh vợ yêu kiểm tra, mật khẩu là sinh nhật em.”
Giang Điềm không tìm ra tật xấu của Lục Minh Chu, cũng không có tâm trạng tra khảo, cô đặt tay mình vào tay anh, dựa vào vai Lục Minh Chu ngủ.
Còn anh ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm màn hình di động.
Hai người vừa đến phòng làm việc, người xông đến trước tiên chính là Vương Ngải, “Sao em không tiếp điện thoại hả! Chị lo chết mất! Em có biết trên mạng đang nổ tung…”
Vương Ngải nói được một nửa, liền nhận được một ánh mắt sắc lẹm quét về phía này, Vương Ngải tức khắc im lặng, Giang Điềm nghe xong thì bối rối, cô truy hỏi: “Cái gì nổ cơ?”
Lục Minh Chu dúng bên cạnh tiếp lời, nói một cách bình tĩnh: “Em nghe nhầm rồi.”
Giang Điềm liếc nhìn Lục Minh Chu, lại nhìn Vương Ngải.
Vương Ngải nháy mắt hiểu ra, cô ấy vội vàng sửa miệng: “Không có gì, chỉ là em không nghe điện thoại làm chị cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.”
Giang Điềm giải thích, “Không biết em ném điện thoại đi đâu rồi.” Cô nhớ tới gì đó, “Nhân tiện, chị chuẩn bị cho anh ấy một cái bàn, để anh làm việc.”
Vương Ngải chột dạ đánh giá Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu không tỏ vẻ gì, sắc mặt nghiêm nghị, cô ấy đành kéo Giang Điềm lên trước, thấp giọng nói hỏi bên tai cô: “Lục tổng tới chỗ chúng ta làm việc? Không nhầm chứ?”
Giang Điềm lắc đầu: “Không phải, chị không cần quan tâm anh ấy đâu, anh làm việc của anh.”
Vương Ngải người này ngay thẳng, “Anh ta nhìn thoáng qua rất hung dữ, chị hơi sợ.”
“…”
Giang Điềm xoay người nhìn Lục Minh Chu, thấy anh đứng thẳng tắp, anh cởi áo khoác ngoài, bên trong là bộ tây trang màu đen thường ngày, chỉ là không đeo cà vạt, vẻ mặt đúng là rất nghiêm túc, lúc không cười luôn cho người ta cảm giác xa ngàn dặm.
Giang Điềm không thể không thừa nhận, truy rằng Lục Minh Chu vô liêm sỉ ngầm, nhưng đối ngoại vẫn diễn vẻ quý ông lịch lãm, vẫn là vẻ quý ông mặt lạnh.
Lục Minh Chu quét nhìn hoàn cảnh xung quanh, để ý thấy Giang Điềm vẫn luôn nhìn anh, anh dùng ánh mắt dò hỏi.
Giang Điềm đi về phía anh, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh khom lưng.
Lục Minh Chu không hiểu tại sao, vẫn phối hợp cúi người xuống.
Giang Điềm không chút khách khí xoa xoa gò má Lục Minh Chu, nghiêm túc dạy dỗ, “Ông Lục, không cần trưng sắc mặt thối như vậy, mọi người sẽ không thích anh.”
Lục Minh Chu liếc nhìn Vương Ngải, anh hiểu rõ, “Ai không thích anh?”
Người khởi xướng Vương Ngải sợ tới mức run rẩy.
Giang Điềm nắn mặt anh như cao su đất dẻo, tính cách khó ở của Lục Minh Chu liền nhảy ra.
Anh cũng nhéo mặt Giang Điềm, xoa thành hai cái bao nhỏ, “Bà Lục, em như vậy anh rất xấu hổ.”
“Anh buông ra!” Giang Điềm gấp đến dậm chân, “Anh véo làm lớp trang điểm của em sắp rơi mất rồi.”
Lục Minh Chu không tình nguyện buông tay, lúng túng nhìn cô.
Giang Điềm sờ sờ mặt, cũng tức giận nhìn anh.
Hai người anh nhìn em, em lại nhìn anh.
Không lâu sau, cũng không trụ nổi, “phụt” một cái, bật cười thành tiếng.
Vương Ngải ở bên cạnh suýt đau lưng, cơm chó này ăn có chút đầy bụng, bỗng nhiên cô thật muốn người đàn ông nhà mình, thật muốn về nhà lăn giường.
…..
Hai người đúng thật là ai bận việc người nấy, cuối tuần chính là trận thi đấu thứ hai, Giang Điềm phải luyện tập, quay đầu liền vào phòng tập luyện.
Lục Minh Chu cũng bận rộn, anh ngồi xuống một chỗ, mở máy tính làm việc của mình, rất nhiều cuộc điện thoại, gọi video, trừ khoảng thời gian hai tiếng lúc đi, thời gian còn lại gần như đều ngồi trong văn phòng.
Nháy mắt đã đến giờ tan làm, phòng làm việc vốn không có nhiều người, không lâu sau đã đi hết, mấy thầy cô trong phòng luyện tập luyện xong bài với Giang Điềm lần cuối, cũng thu dọn đồ đạc về nhà.
Giang Điềm tiễn các vị tiền bối đi, xong lại trở về ngồi vị trí của mình, bình thường cô luôn là người rời đi cuối cùng, lúc Vương Ngải không có việc gì sẽ ở lại cùng cô mấy giờ, nhưng hôm nay cô ấy lại rời đi sớm hơn bất kỳ ai khác.
Giang Điềm hoàn toàn nghiêm túc đối với công việc, quay đầu liềm quên sạch sẽ người nào đó, tận đến khi cô đang cúi đầu nghiên cứu bản nhạc, lỗ tai bị người kéo lên.
Giang Điềm quăng bút, “Lục Minh Chu anh bạo lực gia đình!”
Lục Minh Chu trực tiếp bẻ Giang Điềm quay người, đối mặt với mình, giọng điệu không được xía vào: “Ăn cơm, về khách sạn.”
Giang Điềm lắc đầu, “Em muốn luyện mấy lần nữa.”
Lục Minh Chu hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc, “Hiện tại em cần làm việc và nghỉ ngơi bình thường, trạng thái quan trọng hơn bất cứ điều gì, chứ không phải chỉ đơn thuần tốn thời gian ở đây.”
Giang Điềm bĩu môi, “Em chỉ ở thêm một lúc, chỉ một chút thôi được không.”
Lục Minh Chu không thương lượng với Giang Điềm, trực tiếp bế ngang cô lên.
Giang Điềm bực mình, Lục Minh Chu cũng có chút tức giận, “Rốt cuộc là thi đấu quan trọng hay cơ thể quan trọng! Giang Điềm, anh không phản đối em làm chuyện mình thích, nhưng em cứ như vậy anh rất đau lòng, em làm anh cảm thấy đến người phụ nữ của mình của không nuôi nổi, làm anh thấy mình thật vô dụng.”
Giang Điềm nhất thời không biết nên khóc hay cười, “Anh suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Lục Minh Chu khó có lúc chiếm lý, “Cả ngày em mệt sống mệt chết, còn không phải do anh vô dụng sao? Anh không chăm sóc tốt cho em, đến vợ mình anh cũng không chăm sóc được, anh đau lòng muốn chết.”
Giang Điềm xem như đã hiểu, Lục Minh Chu là lại đang khó ở, hay là đang lúng túng làm nũng với cô.
Giang Điềm bất lực, nhưng người đàn ông của mình thế nào cũng phải dỗ dành, cô nhường một bước: “Em thu dọn chút rồi đi về.
Anh thả xem xuống trước, bên này rất nhiều người.” Tuy rằng phòng làm việc của cô không có ai, nhưng đây là tòa nhà văn phòng.
Giang Điềm nhắc nhở như vậy, Lục Minh Chu tức khắc nhớ đến chuyện lớn.
Nội tâm anh giãy giụa mấy giây, buông Giang Điềm ra.
Giang Điềm xoay người định đi thu dọn đồ đạc, Lục Minh Chu lại giữ chặt cổ tay cô, túm người trở lại.
Vẻ mặt anh trở nên có phần nghiêm trọng, Giang Điềm vừa bực vừa buồn cười hỏi: “Lục tổng, ngài đây lại làm sao vậy ạ?”
“Giang Điềm, em đồng ý với anh trước, lát nữa anh có nói bất cứ điều gì, em cũng không được tức giận, em có thể đánh anh, mắng anh, nhưng không được phép giận dỗi!” Lục Minh Chu dừng lại chút, lại cường điệu: “Nếu em dỗi với anh, anh sẽ lập tức mang em về nhà.”
Giang Điềm buồn bực: “Về nhà làm gì?”
Lục Minh Chu cực kỳ nghiêm túc nói: “Em về nhà trộm sổ hộ khẩu, hai ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
“…”
Cuối cùng Giang Điềm cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, cô có chút cảnh giác, cẩn thận suy nghĩ.
Hôm nay đúng là mọi người đều ấp úng, đến Vương Ngải bình thường luôn thẳng thắn cũng giống như đang giấu chuyện gì đó, bỗng nhiên cô có chút sợ, “Lục Minh Chu, anh đừng dọa em.”
Lục Minh Chu biết chắc chắn mọi chuyện sẽ không giấu được bao lâu, anh lấy điện thoại trong túi ra, thậm chí mở cả trang liên quan, đưa tới trước mặt Giang Điềm.
Giang Điềm vừa cúi đầu đã thấy, cả người ngẩn ra.
Mấy tiếng trước, Trần Mộ Dương đăng một bài Weibo.
Trần Mộ Dương: Không phải bạn gái của tôi, trước giờ chưa từng là của tôi.
Ngay sau đó, Lục Minh Chu chuyển tiếp Weibo này, nhân tiện nhắc tới cô.
Lục Minh Chu: Của tôi, vẫn luôn là của tôi.