Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân



"Tiểu Vũ, cậu không ăn cơm tối à? Không thấy cậu ở nhà ăn."
Lâm Phi Vũ phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đã về tới phòng ngủ, Hà Văn đang nhìn hắn, trên mặt treo nụ cười lấy lòng.

Trong lòng Lâm Phi Vũ buồn bực, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Hà Văn, không phải tớ đã nói rồi sao, gọi tớ là Lâm Phi Vũ, Tiểu Vũ nghe cứ kì kì."
Hà Văn cúi đầu xoắn vạt áo, khuôn mặt thanh tú hơi ửng đỏ: "Tớ lớn hơn cậu một tuổi, hơn nữa, tớ, tớ thấy anh cậu cũng gọi vậy mà..."
Lâm Phi Vũ nhấc mắt, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái.

Bị hắn nhìn, Hà Văn khó giải thích được mà có chút hoảng, lúng ta lúng túng chạy ra ngoài: "Tớ, tớ xuống cửa hàng trong kí túc mua chút đồ."
Nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy xuống tầng, Lâm Phi Vũ cực kỳ phiền chán mà lườm một cái, sau đó dựa vào cầu thang giường tầng, mở wechat ra.

Khung chat vẫn trống rỗng, ca ca vẫn chưa trả lời.

Lâm Phi Vũ nhẫn nại mím môi, suy nghĩ một lúc, lại gửi hai tin nhắn: "Ca ca, quán thịt nướng kia thật sự rất ngon, hơn nữa em còn có phiếu giảm giá 50%".

"Ca ca, anh bận lắm ạ? Bận cũng không sao, mấy tháng nữa là em phải thi tốt nghiệp rồi, nhà ăn trong trường vừa ra mấy món mới, mặc dù không ngon nhưng vẫn đủ dinh dưỡng ạ."
Đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

Lâm Phi Vũ híp mắt, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén từng trận, ngay lúc hắn đang nghĩ có nên gửi tin thứ ba hay không thì nghe thấy "kẹt kẹt"-- cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hà Văn bưng hai cốc mì vào.

Cậu ta cẩn thận đặt mì lên bàn, sau đó xoa tay: "Cái đó, thật ra tớ cũng chưa ăn tối, ban nãy xuống dưới mua mì, tiện tay mua cho cậu một cốc luôn."
Lâm Phi Vũ cười nhạt: "Tớ không thích ăn mì, xin lỗi nhé."
Hà Văn không biết làm sao cúi đầu, lỗ tai ửng đỏ, giọng be bé: "Có thêm xúc xích, là loại xúc xích lần trước cậu mua, Tiểu Vũ...!Lâm Phi Vũ, cậu ăn thử đi.".


Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRUMtru yen.ME ]
Lâm Phi Vũ nhìn dáng vẻ ấy của cậu ta, nghe hai tiếng "Tiểu Vũ" chói tai, trong lòng vô cùng chán ghét.

Nếu như là bình thường, có lẽ hắn sẽ ha ha cười cho qua, nhưng hiện tại tâm trạng hắn rất tệ, đơn giản trực tiếp vạch mặt đối phương: "Cậu nói cậu chưa ăn tối, nên xuống dưới mua cho tớ một cốc mì? Nhưng mà vừa rồi cậu cũng nói, không thấy tớ ở nhà ăn, sao lại thành chưa ăn tối rồi?"
Nói xong, Lâm Phi Vũ rũ mắt nhìn đối phương, khóe miệng đẹp đẽ khẽ nhếch lên, đáy mắt không hề có một tia ý cười.

Hà Văn đỏ mặt trầm mặc, đột nhiên như không cần mặt mũi mà nói: "Tớ, tớ thích cậu."
Lâm Phi Vũ nhàn nhạt: "Có rất nhiều người thích tôi, cậu có chỗ nào đặc biệt hơn không?"
"Tiểu Vũ, tớ, tớ..." Hà Văn cắn chặt răng, không biết xấu hổ, nhắm mắt muốn tiến đến hôn Lâm Phi Vũ.

Bất quá, môi cậu ta còn chưa chạm vào, Lâm Phi Vũ đã đẩy mạnh ra: "Xong chưa?"
Lực tay của Lâm Phi Vũ rất lớn, Hà Văn lảo đảo lui về sau vài bước, trong mắt dần dần xuất hiện một tầng nước mắt mỏng manh, sau đó quay người bỏ chạy.

Lâm Phi Vũ lười quản cậu ta, nhẹ nhàng ngả người ra giường, mở wechat, ngẩn người nhìn.

Anh ấy vẫn không trả lời.

Lâm Phi Vũ mím mím môi, vào vòng bạn bè của đối phương, chậm rãi lướt.

Thỉnh thoảng hắn lại vào xem vòng bạn bè của ca ca, nội dung bên trong quả thực không thể quen thuộc hơn nữa.

Anh ấy không thích đăng lên vòng bạn bè gì mấy, một năm chỉ đăng có mấy cái, vài năm qua tổng cộng cũng chỉ có hai mưới sáu bài, mà bài gần đây nhất chính là một bức ảnh đăng nửa năm trước.

Trong hình, anh đang "cưỡng ôm" Tiểu Hắc, cúi đầu hôn nhẹ cái đầu lông xù nhỏ, mèo con mặt không tình nguyện nhưng anh ấy vẫn rất vui.

Hôn môi...!
Vừa nãy Hà Văn muốn hôn hắn, trước đây cũng có nữ sinh muốn hôn hắn, tại sao mọi người lại có suy nghĩ dùng môi mình đi chạm vào môi người khác cơ chứ? Có ý nghĩa gì sao? Ngay cả người mẹ kỹ nữ kia của hắn cũng không làm chuyện như vậy, trực tiếp vào thẳng vấn đề, để hai cỗ thân thể xấu xí quấn quýt lấy nhau.

Nhưng mà, ca ca lại đi hôn con mèo đen kia.

Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm tấm hình, ánh mắt từ từ dời sang bờ môi hơi nhạt của ai đó, do dự một chút, hắn phóng to bức ảnh, quan sát tỉ mỉ đôi môi kia.

Màu môi của anh ấy rất nhạt, nếu như hôn, liệu nó có thể hồng hào hơn chút không? A, đầu tiên là phải ngậm lấy bờ môi ấy, tinh tế hôn liếm một lát, đợi đến lúc hô hấp của ca ca trở nên dồn dập, sẽ dùng đầu lưỡi cạy nhẹ khe môi đang đóng chặt ra, khẳng định ca sẽ trốn về sau, lúc này mình sẽ mạnh mẽ giữ chặt gáy anh ấy, rồi sẽ hôn sâu hơn nữa.

Đôi lúc sẽ cho phép ca ca lấy hơi, như vậy thì có thể nhìn thấy ca ca đuôi mắt ửng hồng, thở gấp mà chửi: "Nhóc con, đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Lâm Phi Vũ bừng tỉnh, trong nháy mắt đó, trong đầu hắn trống rỗng, cả người như đang trên mây, hắn vừa nghĩ lung tung gì vậyì?!
Hắn, vậy mà hắn lại tưởng tượng...!Trái tim đập thình thịch, như đang trốn tránh, hắn nhanh tay nhấc máy.

Đầu dây là Tống Nhiên, thở dốc mà nói: "Nhóc con, đang làm gì vậy?"
"..." Tay Lâm Phi Vũ run một cái, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, da đầu tê dại từng trận, giống như bị một cơn đau tê truyền thẳng từ sống lưng lên.

Tống Nhiên lại nói: "Nói chuyện?"
Lâm Phi Vũ lắp bắp: "Ca, ca ca."
Tống Nhiên nhẹ nhàng thở gấp, còn có tiếng chạy bộ "bịch, bịch", dường như đang tập thể dục: "Thấy tin nhắn của anh chưa? Tuần này anh ở nhà, cùng nhau đi ăn nướng đi."
Lâm Phi Vũ nghe tiếng thở dốc trầm thấp kia, trước mắt bỗng hiện ra đôi môi nhạt màu của đối phương, bờ môi hơi hé, như đang mời gọi...!
"Tiểu Vũ?"

"Dạ, cuối tuần em sẽ về, hẹn gặp lại ca ca." Lâm Phi Vũ trả lời đơn giản, sau đó chật vật cúp máy, tựa như đầu đây bên kia có yêu ma quỷ quái vậy.

Tống Nhiên nghi hoặc nhìn cuộc gọi đã kết thúc, lẩm bẩm nói: "Nhãi con."
Lâm Phi Vũ co quắp ngã trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng, trong đầu một mảnh mơ hồ, vừa nãy hắn lại nghĩ lung tung gì thế? Điên rồi sao?
Chuyện như vậy, chuyện như vậy...!
Mấy ngày kế tiếp, Tống Nhiên không nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Phi Vũ, cũng chẳng nhận được cuộc gọi nào từ hắn.

Buổi chiều cuối tuần hôm đó, ánh nắng ấm áp.

Tống Nhiên lười biếng nằm trên ghế sô pha của phòng kí túc xá nhân viên, vừa xem tin tức trên TV, vừa chờ Lâm Phi Vũ.

TV đang phát tin tức mới nhất của giới giải trí, tập đoàn Tống thị một lần nữa khởi động kế hoạch thu mua Truyền Thông Vân Trung.

Một đám phóng viên giơ cao micro, máy ghi âm, chặt chẽ vây quanh Tống Thanh Sương, láo nháo đặt một đống câu hỏi, mà Tống Thanh Sương vẫn như cũ, trưng ra khuôn mặt trắng như tuyết lãnh đạm.

"Tiểu Tống tổng, đổng sự* Tiết Kiến Quốc không có ý kiến gì đối với sự việc thu mua lần này sao?"
*Đổng sự: Thành viên hội đồng quản trị
"Tiểu Tống tổng, nghe nói lần thu mua này có liên quan đến Ngô Minh Hạo?"
"Tiểu Tống tổng..."
Khuôn mặt trắng của Tống Thanh Sương tràn đầy biểu tình thiếu kiên nhẫn, không trả lời bất cứ một câu nào.

Lúc này, có một phóng viên lớn mật hỏi: "Tiểu Tống tổng, ngài và Ngô Minh Hạo là người tình bí mật sao?"
Tống Thanh Sương cau mày nói: "Không phải."
"À há, học được cách bao dưỡng minh tinh, lại không dám thừa nhận." Tống Nhiên hai chân ngoe ngẩy ngồi trên sô pha, vừa ăn khoai tây chiên vừa say sưa hóng dưa.

Thấy Tống Thanh Sương bị một đám kí giả đặt mấy câu hỏi loạn thất bát tao, anh có cảm giác sung sướng khi nhìn người khác đau khổ.

Trước đây không lâu, từ chỗ Trần mập anh cũng hóng được chút dưa thơm, nghe đâu trong một bữa tiệc nào đó Tống Thanh Sương nhìn trúng tiểu sinh đang hot của Truyền Thông Vân Trung, vì Ngô Minh Hạo này mà Tống Thanh Sương tiếp tục khởi động kế hoạch thu mua - kế hoạch mà cổ đông lớn nhất, Tiết Kiến Quốc, nhất quyết phản đối.

Nghĩ đến Tiết Kiến Quốc, Tống Nhiên lại có chút buồn lòng, lúc trước, ngoại trừ chú Tống cùng dì Bạch thì bác Tiết chính là người đối tốt với anh nhất.

Nhưng thân thể của bác Tiết không tốt lắm, mấy năm này vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách.

Anh tìm mọi cách mới lấy được thư giới thiệu từ chỗ Liễu Khiêm, mà đến nhà bác ấy bái phóng nhiều lần nhưng vẫn chưa được gặp một lần, không biết lão nhân gia bác ấy thế nào rồi.

A, có lẽ bác ấy sẽ bực bội vì chuyện "Tống Thanh Sương thu mua Truyền Thông Vân Trung vì một tiểu minh tinh" lắm.

Đối với kế hoạch thu mua này, Tống Nhiên cũng rất phiền muộn.

Thứ nhất, anh không muốn làm cấp dưới cho cái thằng nhãi bạch nhãn lang Tống Thanh Sương này.

Thứ hai, hiện tại Lâm Phi Vũ càng lớn càng giống anh, vạn nhất bị Tống Thanh Sương phát hiện, khó có thể đảm bảo đối phương không hận lây, liều mạng gây khó dễ cho Lâm Phi Vũ.

Bất quá nói đi nói lại thì giờ anh cũng chỉ là một tên đại diện ăn no chờ chết, không thể nào nhúng tay vào mấy chuyện như vậy được, chỉ có thể đi một bước tính một bước, hơn nữa hiện anh còn có chuyện phiền lòng —— Lâm Phi Vũ hình như đang giận dỗi anh.

Tống Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.

Trước đây vì báo đáp chú Tống và dì Bạch, ngoại trừ thời gian làm việc ở ngoài thì anh dường như dành toàn bộ thời gian cá nhân lên người Tống Thanh Sương, nhưng mà cũng không ích lợi gì, nhãi con bạch nhãn lang kia càng quản càng phản, cuối cùng hai người triệt để nháo vỡ, anh trở thành người thực vật.


Có kinh nghiệm lần trước giáo huấn, lần này Tống Nhiên rút kinh nghiệm xương máu, thái độ với Lâm Phi Vũ chính là "nuôi thả" toàn bộ, mặc dù Lâm Phi Vũ có chút dính người nhưng suy cho cùng vẫn là con trai, thả một trận liền xong, kết quả cứ nuôi thả nuôi thả, đối phương hình như bắt đầu dỗi rồi.

Không được, mấy này nay không thèm để ý đến anh, con trai làm loạn, lúc thường còn có thể mặc kệ nhưng bây giờ sắp thi tốt nghiệp rồi, phải dỗ thôi.

"Trẻ nhỏ quả thực là sinh vật phiền phức...!Ai." Tống Nhiên thở dài, đứng dậy duỗi thắt lưng mệt mỏi, trong lòng phỏng đoán không biết hôm nay Lâm Phi Vũ có về không.

Đúng vào lúc này, khóa cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng "lạch cạch", sau đó một người thiếu niên xuất hiện ở cửa.

Thiếu niên kia ước chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng rất cao, dung mạo vô cùng xuất sắc, một thân áo khoác nâu tối màu, quần bò màu chàm bao lấy hai cái chân thẳng dài, ánh nắng ấm áp chiếu từ cửa sổ vào, len lỏi vào đôi mắt màu hổ phách đẹp siêu lòng người.

"Tiểu Vũ? Anh còn tưởng em sẽ không về cơ." Tống Nhiên kinh ngạc nói, lập tức cười dang rộng hai tay, chuẩn bị tinh thần đón cái ôm mạnh mẽ của đối phương.

Nhưng Lâm Phi Vũ cũng không tiến lên, trái lại còn trốn trốn tránh tránh liếc Tống Nhiên một cái, cấp tốc rũ mắt xuống, rầu rĩ nói: "Ca ca."
"Sao thế?" Tống Nhiên hơi nghi hoặc một chút.

Kể từ lúc Lâm Phi Vũ trọ ở trường, mỗi tháng có một ngày nghỉ sẽ về đây cùng anh, mỗi lần trở về đều phải kề cận anh, ngao ngao đòi ôm một cái, buổi tối đi ngủ cũng muốn nắm góc áo, thật sự không khác gì cái đuôi nhỏ của nah.

Hôm nay sao lại đổi tính? Lẽ nào giận dỗi anh mấy ngày xong nên ngại?
Lâm Phi Vũ không lên tiếng, chỉ dùng khóe mắt trộm nhìn anh.

"Thôi, trước tiên nghỉ một lát đi." Tống Nhiên lười đoán tâm sự tuổi mới lớn của nhóc con, tiện tay khoác vai, muốn cùng đối phương đi đến ghế sô pha bên kia.

Thân thể của anh vốn là một mét tám hai, cao ngang Lâm Phi Vũ, nhưng mà hôm nay lại hơi lùn hơn so với Lâm Phi Vũ, khoác vai cũng phải giơ cánh tay lên, Tống Nhiên không khỏi phiền muộn.

Cùng lúc đó, Lâm Phi Vũ cứng đờ người, sau đó nhanh chóng thoát vùng ra khỏi tay anh, bước sang bên cạnh.

Cái động tác nghiêng người tránh né này là động tác tán đả, Tống Nhiên phản xạ có điều kiện mà thúc đối phương một cái: "Tạo phản hả?"
Hai người cứ như vậy, lung ta lung tung mà giao thủ với nhau, qua mười mấy chiêu, trong phòng đã là một mảnh binh hoang mã loạn.

Lâm Phi Vũ trẻ tuổi nóng tính rất doạ người, Tống Nhiên lại có kinh nghiệm đánh đấm phong phú nhưng thân thể lại yếu đuối, cộng với khinh địch, không cẩn thận liền bị Lâm Phi Vũ gắt gao đè trên sàn nhà.

Tống Nhiên nằm ngửa ở trên sàn nhà, thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên người là cơ thể thiếu niên nóng như lửa, hai cánh tay bị đè chặt lên đỉnh đầu, anh nghĩ hôm nay không thể đánh thắng, không có tiền đồ mà treo cờ trắng: "Đầu hành đầu hàng, mau đứng lên đi."
Lâm Phi Vũ không trả lời, chỉ cụp mắt nhìn anh từ phía trên.

Hai người đánh đấm lâu như thế vậy mà hơi thở của hắn không loạn một chút, chỉ hơi thở gấp, con ngươi màu hổ phách đậm dần, lực nắm cổ tay anh cũng nặng hơn chút.

Tống Nhiên cau mày nói: "Em làm gì thế? Mau thả anh ra."
Lâm Phi Vũ đột nhiên hồi thần, dường như cũng sợ hết hồn, lực đạo trên tay nhất thời nới lỏng, đôi mắt bỗng ướt nhẹp, âm thanh oan ức: "Ca ca, sao mấy ngày trước anh không trả lời tin nhắn của em?".


Nhấn Mở Bình Luận