Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Tiannn
Số dư không đủ?
Tống Nhiên sửng sốt, vừa rồi anh gọi đồ ăn hết có hơn sáu mươi mấy tệ thôi mà, sao lại không đủ tiền? Cho dù là người làm công ăn lương bình thường, ít nhất trong tài khoản cũng phải có một hai vạn tệ chứ? Hệ thống ngân hàng này có bị lỗi không vậy?
Anh nghĩ không ra, đành phải đặt đơn lần nữa.

Lần này, anh cẩn thận hơn, chỉ gọi ức gà chiên cùng trà sữa trân châu, hết hai mươi chín tệ, cuối cùng cũng thành công thanh toán.

Sau khi gọi đồ ăn ngoài xong, Tống Nhiên đặt điện thoại xuống, bắt đầu dạo quanh phòng, muốn hiểu thêm về cuộc sống của chủ nhân ban đầu của nó.

Căn phòng này trang trí theo phong cách của những năm 90, nội thất bằng gỗ nguyên khối mộc mạc màu đỏ son, trên tường treo một quyển lịch phong cảnh màu vàng, trên sàn nhà lát gạch terrazzo* phủ một lớp bụi dày, trên chiếc bàn uống cũ kỹ chất đầy vỏ hộp đồ ăn ngoài cùng vỏ chai rượu, bốc lên mùi ôi thiu.

*Gạch terrazzo:

"Xem ra ngày trước mình cũng không tính là lôi thôi." Tống Nhiên sờ sờ cằm.
Phòng khách chỉ có bàn uống nước, ghế sô pha cùng một chiếc TV đời cũ.

Hai phòng ngủ thì có một cái bị khóa lại, cái còn lại thì lộn xộn như cái chuồng lợn.

Tống Nhiên lục lọi, tìm tòi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tìm được một hộp bánh trung thu đầy bụi từ trong gầm giường ra.

Bên trong hộp là một xấp giấy chứng nhận: thẻ căn cước, giấy tờ bất động sản, sổ hộ khẩu, chứng nhận tốt nghiệp, bảng lương...!cái gì cần đều có hết.

"Tìm thấy rồi!" Tống Nhiên trong lòng vui vẻ, kéo một cái đệm ngồi trên sàn nhà, chậm rãi lật xấp giấy tờ kia.

Trên thẻ căn cước, người thanh niên ngơ ngác nhìn vào ống kính, trên trán có một chỏm tóc cong cong, nhìn rất ngốc, bên cạnh viết ba chữ Tống Tiểu Nhiên, là người Giang Thành, năm nay hai mươi hai tuổi.

"Tống Tiểu Nhiên? Người anh em, hai đứa mình chỉ khác nhau một chữ "Tiểu" thôi đấy." Tống Nhiên nhíu mày, chẳng lẽ cũng vì lí do này mà Diêm Vương sơ ý câu hồn nhầm?
Anh tiện tay ném căn cước sang một bên, tiếp tục xem các giấy tờ tùy thân khác.

Sau nửa tiếng, cũng hiểu rõ hơn nửa tình hình hiện tại.

Số phận Tống Tiểu Nhiên cũng không tốt lắm.

Bố cậu là một chủ thầu nhỏ, khi đi thi công không may bị ngã giàn giáo chết, mẹ cậu vì quá đau lòng nên nhảy lầu tự tử, khi đó Tống Tiểu Nhiên mới bước chân vào cao trung.

Còn căn phòng này chính là tài sản mà bố mẹ để lại cho cậu.

Sau khi bố mẹ qua đời, thành tích của Tống Tiểu Nhiên tụt dốc không phanh, thi vào một trường đại học tiếng tăm không tốt, tốt nghiệp xong liền mơ mơ hồ hồ tìm việc làm, lương cơ bản mỗi tháng năm ngàn tệ.

Mặc dù công ty có thưởng tháng và thưởng cuối năm nhưng cậu chưa từng nhận được.

Trước đó, cậu hình như sắp được thăng chức nhưng sau không hiểu vì sao, nửa năm trước liền từ bỏ.

Tống Nhiên rất nhanh đã biết vì sao – phía dưới xếp giấy tờ tùy thân là một chồng lớn hóa đơn thẻ tín dụng.


Nhớ tới dòng tin nhắn thông báo "số dư không đủ" vừa nãy, Tống Nhiên bỗng ý thức được một chuyện nghiêm trọng, tranh thủ thời gian anh cẩn thận lật đống hóa đơn kia lên xem.

"Nước hoa dành cho nam giới bản giới hạn, kính râm bản giới hạn, ví tiền da cá sấu, khuy măng sét bạch kim...!Tống Tiểu Nhiên mua mấy cái này làm gì vậy?" Tống Nhiên vừa lật hóa đơn vừa nhíu mày.

Có vẻ như Tống Tiểu Nhiên rất thích nhãn hàng Italy nào đó, cậu chi rất nhiều tiền để mua đồ của nhãn hàng này.

Công bằng mà nói, nhãn hàng này quả thực không tệ, thiết kế đơn giản tính thực dụng lại cao.

Cá nhân Tống Nhiên cũng rất thích nhãn hàng này.

Khi còn làm tổng giám đốc, anh vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian rảnh mà đi chọn lựa quần áo giày dép, đa phần toàn đặt mua cố định ở nhãn hiệu này.

Có không ít người theo đuổi anh nhận ra điều ấy, thường xuyên tặng anh đồ của nhãn hàng đó, thậm chí có người còn lén lút đặt đồ trong ngăn tử của anh.

Nhưng đồ của nhãn hàng này không tính là rẻ, một cái ví tiền mà cũng ngốn hết hai ba vạn tệ.

Đối với một người làm công ăn lương như Tống Tiểu Nhiên, thật sự nó quá đắt.

Hơn nữa, vừa rồi khi anh ngồi lục lọi, cũng không thấy ví, nước hoa, khuy măng sét này nọ, chẳng lẽ cậu ta đem bán hết rồi?
Tống Nhiên nghĩ mãi không hiểu, đành cúi xuống tiếp tục xem giấy tờ.

Nhìn một chút, anh không tự chủ nhíu chặt chân mày: "Rượu?"
Hơn nửa năm trước, không sai biệt lắm chính là lúc anh vừa gặp tai nạn xe, Tống Tiểu Nhiên cuối cùng cũng ngừng hành động điên cuồng mua các đồ vật xa xỉ lại, thay vào đó cậu bắt đầu uống rượu.

Tuy là mua rượu trắng giá rẻ bình thường nhưng số lượng mà mua thì đáng kinh ngạc, hầu như toàn mua nguyên thùng, mà một thùng chỉ cần vài ngày là uống hết.

Quả thật, liều mạng mà uống rượu.

"Ai, thì ra là thế...!Còn trẻ vậy mà, quá đáng tiếc." Tống Nhiên xem hết đông giấy tờ kia, đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, trong lòng không khỏi thổn thức.

Căn cứ vào chồng hóa đơn này, xem ra Tống Tiểu Nhiên có lẽ mê muội yêu thích nhãn hàng Italy nào đó, trong vòng một năm ngắn ngủi, cậu ta đã quẹt bảy cái thẻ tín dụng, tổng cộng nợ ngân hàng bốn mươi vạn.

Cuối cùng, cả người suy sụp, bắt đầu mượn rượu giải sầu, say chết trong bồn tắm.

"Điện thoại thì dùng điiện thoại đời cũ mấy năm trước, nhà thì ở phòng nhỏ cũ nát những năm 80, vậy mà quẹt thẻ mua đồ hàng hiệu như đúng rồi...!Người anh em này, cậu nói cậu đang cố làm cái gì? Không đáng." Tống Nhiên thở dài, chủ nghĩa tiêu dùng hại chết người.

Anh nghĩ lại, nhớ đến việc Tống Tiểu Nhiên nợ ngân hàng bốn mươi vạn, sầu thúi ruột.

Chút tiền này đối với mình trong qua khứ cũng không tính là cái gì, nhưng bây giờ, nó lại là một khoản tiền lớn.

Căn nhà cũ này ngược lại bán đi cũng có thể kiếm trăm tám mươi vạn, khổ nỗi đây lại là tài sản duy nhất mà bố mẹ Tống Tiểu Nhiên để lại.

Tống Tiểu Nhiên tình nguyện mượn rượu giải sầu cũng không nỡ bán nhà.

Điều này chứng tỏ cậu có tình cảm sâu đậm với căn nhà.

Nếu anh đã tiếp quản cuộc sống của cậu, ít nhất cũng nên giữ lại căn nhà này vì cậu.

Thế nhưng nếu không bán nhà thì đào đâu ra tiền?
Tống Nhiên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Từ trước đến giờ anh không quá coi trọng vấn đề tiền tài, cảm thấy nó cũng chỉ là con số mà thôi.

Giờ đây anh nhịn không được mà hoài niệm thẻ đen không giới hạn, cổ phiếu, trái phiếu, chứng chỉ tiền gửi, còn có vàng thỏi...!ngày trước của mình.

Nhưng mà những thứ đó đều được cất giữ trong két sắt tại biệt thự Tống gia, tài khoản tài chính cũng không dùng được, nếu bị cảnh sát nghi ngờ rất phiền, vì dù gì anh đã thành người thực vật.

Tống Nhiên một bên suy nghĩ lung tung, một bên chờ đồ ăn ngoài giao đến.

Mắt thấy trời sắp tối, cả người anh đói đến nỗi ngực dán lưng vậy mà đồ ăn còn chưa đến nữa.

Anh chợt nhớ ra điện thoại di động bị vứt ngoài phòng khách, vội vàng chạy ra ngoài tìm.

Lúc này mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, còn có một dòng tin nhắn: "Xin chào, tôi là shipper đây, vừa nãy tôi có gọi cho anh nhưng anh không bắt máy nên đã để đồ ăn ở trước cửa phòng anh rồi."
Tống Nhiên đói không chịu nổi, nhanh chóng mở cửa lấy đồ ăn.

Mở cái cửa chống trộm cũ kỹ ra, bên ngoài là hành lang chật hẹp, xung quanh là một mảnh âm u, có nhiều thùng các tông cũ nát chất chồng lên nhau, không thấy phần đồ ăn ngoài nào cả.

Tống Nhiên nghi hoặc nhìn bốn phía, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, anh xoay người nhặt lên – là một tấm danh thiếp: "Tiệm gà rán Giai Giai?"
Đó là một tấm thẻ to chừng bàn tay, phía trên ghi số điện thoại với một số đồ ăn nổi tiếng của cửa tiệm.

Loại thẻ này thường được dán ngoài túi đồ ăn, xem ra, đồ ăn của anh đúng là đã được đưa đến nhưng lại bị người khác trộm đi.

Tống Nhiên híp mắt.

Tiểu khu Xuân Giang là một tiểu khu cũ, anh ở 601 nên chính là ở tầng cao nhất rồi, việc bị trộm đồ ăn ngoài này e rằng là tiện tay dắt dê đi, ngoại trừ anh trai shipper còn có người sẽ đi lên tầng cao nhất chắc?
Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn phía đối diện.

Đối diện là một cánh cửa chống trộm màu gan heo, bên trên dán mấy tờ giấy màu hồng xiêu vẹo, đều là cái gì mà "ngọc chỉ xoa bóp", "xông dầu kiểu Thái", "tiêu hồn thực cốt" đủ kiểu.

Tống Nhiên mặt không biểu cảm nhìn vào mấy tờ giấy kia, có vẻ, hàng xóm đối diện là...lâu phượng?
"Lâu phượng" là từ dùng để ám chỉ người phụ nữ trong giới, mang danh là massage nhưng thực chất lại làm gái mại dâm, thường có quan hê mật thiết với đám côn đồ trong vùng, người bình thường không ai muốn dây dưa với bọn họ.

Tống Nhiên bụng đói sôi ùng ục, rối rắm hai giây, giữa " yên ổn dàn xếp" với "bảo vệ đồ ăn ngoài", dứt khoát chọn bảo vệ đồ ăn.

Đùa gì chứ, đây chính là khoản tín dụng cuối cùng anh quẹt để mua ức gà chiên với trà sữa đấy!
"Cốc cốc cốc! Có ai không? Có ai ở nhà không?"
Anh đững gõ cửa suốt hai phút, cánh cửa chống trộm màu gan heo kia cuối cùng cũng bị kéo ra, kèm theo đó là một giọng phụ nữ sắc bén quát: "Quỷ nào gõ cửa vậy? Vội đi đầu thai chắc? Mẹ nó khốn nạn, cái đm..."
Tống Nhiên không ngắt lời được, chỉ có thể nhìn người phụ nữ trước mặt nước miếng văng tùm lum, đợi cô ta chửi xong.


Thời tiết lạnh như vậy mà người phụ nữ này chỉ mặc một bộ đồ ngủ lụa mỏng, hơn phân nửa bộ ngực trắng đều lộ ra bên ngoài.

Bờ môi mỏng đánh son đỏ chót mấp máy liên tục, lông mi được chuốt lên như chân ruồi (=)) best so sánh).

Nhìn cô ta chắc khoảng ba bảy ba tám tuổi, dáng vẻ coi như xinh đẹp, nhưng qua nhiều năm buôn bán da thịt khiến cô ta trông giống người đẹp hơn bốn mươi tuổi đã hết thời.

Người phụ nữ mắng chửi một tràng, thấy đối phương không đáp trả, tức giận nói: "Sao, câm hả? Con mẹ nó, bà mày đang làm việc mày gõ cửa làm gì? Tức chết tao."
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì lễ phép: "Chị gái ơi, thức ăn ngoài của em bị trộm, chị có nhìn thấy không?"
Người phụ nữ trợn mắt nhìn, giống như không thích ứng được với xưng hô "chị gái" bình thường này, nhưng cũng không biết nên nói gì.

Nửa ngày sau mới hung hăng nhổ nước miếng: "Phi! Vừa rồi bà đây bận làm ăn, ai mà biết đồ ăn ngoài của mày ở xó nào chứ? Mẹ kiếp, mày có bệnh hả? Nếu là do cái thằng tạp chủng kia ăn trộm thức ăn của mày, duma, mày lên sân thượng mà tìm nó, cứ việc đánh, đánh chết tao cũng không quản.

Mẹ nó chứ..."
Tạp chủng? Tống Nhiên nhíu mày, vỡ lẽ: "Là con của chị trộm?"
Người phụ nữ nghẹn họng, hung tợn trừng Tống Nhiên, chuẩn bị phun nước tiếp.

Đúng lúc này, từ trong vọng ra giọng thiếu kiên nhẫn của một ngươi đàn ông trung niên: "Tiểu Phượng, cô ở ngoài làm gì? Sao còn chưa vào nữa?"
Người phụ nữ liếc mắt, thấp giọng mắng: "Cút cho lão nương, đmm."
Sau đó cô ta "Phanh!" một tiếng, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Tống Nhiên đứng ngoài cửa, chóp mũi cách đùi người đẹp trong tờ "ngọc chỉ xoa bóp" dán trên cửa chống trộm có 2mm, mém hủy dung.

Anh dở khóc dở cười lắc đầu, lại nhớ tới lời người phụ nữ "Nếu là do cái thằng tạp chủng kia ăn trộm thức ăn của mày, duma, mày lên sân thượng mà tìm".

Anh híp mắt, xoay người đi lên sân thượng.

Khu dân cư kiểu cũ của thập niên 80 này, cầu thang tầng cao nhất đều nối thẳng lên sân thượng.

Đẩy cánh cửa rỉ sét màu đỏ ra là thấy ngay một mảng lớn xây dựng trái phép lộn xộn, sân thượng tựa hồ bị cư dân coi là nhà kho, khắp nơi chất đầy đồ bỏ đi, trên lan can mấy con quạ đen "oa oa" kêu loạn xạ.

Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, phảng phất trong gió đêm quả có mùi gà rán thoang thoảng.

Trong lòng anh nắm chắc, cất bước đến một gian nhà lều dựng trái phép.

Căn lều này được chắp vá bởi vài miếng vải lớn, bốn phía gió thổi lung lay như sắp đổ, một tấm vải nỉ đen bóng miễn cưỡng làm cửa.

Tống Nhiên ngửi thấy mùi gà rán thơm lừng từ bên trong tỏa ra, một tay anh vén rèm lên.

Một cái bóng người nhỏ gầy ngẩng đầu lên: "Ai?"
Hoàng hôn ráng chiều lọt qua rèm cửa, chiếu ra sắc vàng hồng nhàn nhạt trong căn lều dơ dáy, bẩn thỉu, nhỏ hẹp.

Nương theo ánh hoàng hôn ám áp, Tống Nhiên nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Anh sững sờ, trong lòng ngạc nhiên tột độ: "Em..."
Khác với hình tượng lưu manh xăm trổ bỏ học mà Tống Nhiên tưởng tượng, đối diện là một cậu bé gầy gò khoảng mười hai mười ba tuổi.

Lúc này đây, cậu nhóc hệt một con sói con bị chấn kinh, hung ác phòng bị mà trừng Tống Nhiên.

Cậu nhóc có một đôi mắt hạnh màu hổ phách xinh đẹp, sáng dọa lòng người.

Ngón tay nhỏ gầy dính đầy dầu mỡ nắm chặt túi giấy đựng đồ ăn, chắc chưa kịp tháo ra.

Điều kiến Tống Nhiên cực kỳ ngạc nhiên chính là, thằng nhóc này có dáng dấp giống anh hồi bé đến tám, chín phần.

Đặc biệt là đôi mắt hạnh xinh đẹp kia.

Con ngươi màu hổ phách nhạt, đuôi mắt hơi xếch lên.

Quả thật, giống anh hồi bé y đúc! Nếu không phải bố anh mất sớm thì anh đã nghĩ rằng đây là em trai mà bố anh đẻ thêm cho anh.

Rất giống luôn.

Nhìn gương mặt này, trong lòng Tống Nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc thân thiết, nhịn không được mà đánh giá đối phương tỉ mỉ.

Đối phương mười phần cảnh giác nhìn lại anh.

Chính vào lúc này, bụng Tống Nhiên "ùng ục" sôi một tiếng.

Tống Nhiên: "..." Mắt mặt quá.

Cậu nhóc chớp chớp mắt, con ngươi màu hổ phách đảo tròn, sau đó rũ mắt xuống, ngón tay nhỏ gầy cần túi đồ ăn ngoài hơi siết chặt.

Bộ dáng rất nuối tiếc.

Cậu nhóc một bên lộ ra biểu tình không nỡ, một bên dùng sức mím chặt môi, giống như đã hạ quyết tâm, cắn răng đưa túi đồ ăn ngoài cho Tống Nhiên, nhỏ giọng: "Anh là anh trai đối diện 601 ạ? Chúng ta ngày trước đã từng gặp mặt...!Anh có phải đang đói không? Đồ ăn ngoài này là em nhặt được ở ngoài hành lang, anh có muốn ăn không?"
Tống Nhiên không cầm lấy.

Anh bị tốc độ trở mặt của thằng nhóc này dọa, từ sói con hung ác cảnh giác đến bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu, cả quá trình xảy ra chỉ hết có một giây.

Biểu tình còn rất phong phú nữa, không đi làm diễn viên thì quá đáng tiếc.

Cậu nhóc thấy anh không chịu cầm, lại cẩn thận từng li từng tí đem túi đồ ăn ngoài dúi dúi về phía trước, rụt rè: "Em không đói, thật đấy, anh ăn đi."
Nói xong cậu nhóc ngại ngùng cười cười.

Môi của cậu là kiểu môi mèo mỉm cười(?), bên trái khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nhỏ, cười lên trông rất ngọt, cộng thêm gương mặt gầy gò bẩn thỉu, quả thực là đứa trẻ hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ hung ác phòng bị kia, Tống Nhiên thất sự sẽ tin đồ ăn ngoài là do nhóc con này "nhặt được".


Tống Nhiên dở khóc dở cười, nhóc con này rõ ràng là trộm đồ ăn ngoài của anh, vậy mà còn ra vẻ bạch liên hoa, muốn tranh thủ lòng trắc ẩn.

Nếu như anh là một chàng trai hai mươi bình thường, đối mặt với đứa trẻ hiểu chuyện lại thiện lương, đáng thương này, tám chín phần mười sẽ nổi lên tình thánh mẫu, cứ vậy mà bỏ qua.

Nhưng Tống Nhiên không phải là thanh niên bình thường, anh là một người đang đói đến nỗi ngức dán lưng, quẹt khoản tiền cuối cùng trong thẻ tín dụng đặt thức ăn mà thức ăn lại bị nhóc con đáng thương nhà hàng xóm trộm mất.

Anh đồng tình với chính bản thân mình còn chưa hết, nào có dư thừa mà đi chia cho nhóc con giống mình hồi nhỏ hả, lại còn là thằng nhóc trộm đồ ăn của anh nữa chứ.

Thấy Tống Nhiên mãi không đáp, cậu nhóc nghi hoặc nói: "Anh ơi, anh sao vậy? Anh không đói bụng hả?"
Tống Nhiên nhướn mày, cố ý hỏi ngược lại: "Em thì sao? Em không đói à?"
Cậu nhóc rũ mắt, lông mi dài khẽ run run: "Không có, em cũng không đói lắm, anh ăn đi."
"..."
Nhìn bộ dáng bạch liên hoa ra vẻ điềm đạm đáng yêu lại kiên cường kia, Tống Nhiên buồn cười.

Anh cố gắng nín cười, dịu dàng hỏi: "Đồ ăn ngoài này là do em nhặt được thật hả?"
"Vâng, lúc em về nhà, thấy nó ở hàng lang như không ai muốn nên em liền cầm đi.

Anh yên tâm, em còn chưa động vào đâu, vẫn còn sạch đó.

Em..

em thật sự không đói." Cậu nhóc ngước mắt nhìn anh, con ngươi màu hồ phách ướt sũng.

Mặt Tống Nhiên tỏ ra đồng tình, khẽ thở dài: "Đã trễ như vậy rồi, ai, hay là đồ ăn ngoài này liền..."
Nghe Tống Nhiên nói, đáy mắt thằng nhóc lóe lên một tia tươi cười đắc ý không dễ thấy, nhưng rất nhanh bị ép xuống, cậu chỉ mím môi, sợ hãi nhìn Tống Nhiên.

Tống Nhiên dừng một chút, ngón tay thon dài trắng nõn nắm một góc túi đồ ăn bên ngoài, không chút do dự kéo túi ra khỏi tay cậu nhóc, sau đó lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng ghét: "Trả lại cho anh ha."
Ý cười nơi đáy mắt của thằng nhóc đông cứng.

Tống Nhiên có loại cảm giác như đang trêu chọc mèo nhỏ, nhịn cười đến đau bụng.

Anh một bên hứng thú thưởng thức biểu tình ngưng đọng của cậu nhóc, một bên từ trong túi lấy ra một miếng ức gà chiện, hung hăng cắn một miếng to, hàm hồ nói: "Oa, thơm quá đi."
Nhóc con không dám tin trừng mắt nhìn đối phương, trong đầu trống rỗng.

GÌ vậy trời? Anh ta thật sự lấy đồ ăn đi? Mình cố gắng diễn như vậy, giả bộ đáng thương như thế, vừa rồi anh ta rõ ràng đã mềm lòng, sẽ cho mình đồ ăn ngoài chứ...!
Má, anh ta đang trêu mình!
Nhưng mà, người phụ nữ xấu xa kia mang theo cậu chuyển đến nơi này đã nửa năm, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp người hàng xóm đối diện này.

Anh ta nhìn có vẻ đần độn, suốt ngày thất lạc hồn phách, cậu đã trộm đồ ăn của anh ta nhiều lần, nhưng anh ta đều ngốc nghếch không phản ứng.

Sao hôm nay lại đến tận cửa hỏi tội cậu, còn cố ý trêu cậu nữa? Thật đáng ghét!
Tống Nhiên giơ ức gà chiên trong tay lên: "Nhóc con, đi thôi."
Anh vừa vui vẻ ăn ức gà chiên, vừa ngâm nga giai điệu đi về phía đầu cầu thang, giống như cảm giác được ánh mắt cừu hận hừng hực sau lưng.

Tống Nhiên nhẹ nhàng nhếch khóe môi, quay đầu lại: "Này!"
Cậu nhóc hơi sửng sốt, nhanh chóng rũ con ngươi xuống, che đi ánh mắt phẫn nộ, nhu thuận ngại ngùng nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy anh?"
"Nhóc bao nhiêu tuổi?"
"Em sắp mười bốn rồi."
Vậy mà sắp mười bốn tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, có lẽ bị suy dinh dưỡng đi, dù sao cũng có một người mẹ "cực phẩm" như vậy.

Tống Nhiên đăm chiêu nói: "Sắp mười bốn rồi cơ đấy, nhìn không ra luôn...!Haizz, vài năm nữa, khi nào nhóc lớn lên, cuộc sống sẽ tốt hơn thôi.

"
Cậu nhóc ngẩn người, không tự chủ được nói: "Thật sao?"
Tống Nhiên đương nhiên nói: "Đợi nhóc lớn lên sẽ biết, nhân sinh chính là như vậy, luôn thăng trầm vầy đó..."
"...."
Thằng nhóc nhìn anh chằm chằm, hệt như nhìn một kẻ tâm thần.

"Nhóc con, bái bai.

À đúng rồi, cho nhóc cái này mà lót dạ." Tống Nhiên lấy một hộp sủi cảo do cửa tiệm tặng kèm, cười cười ném cho cậu nhóc, sau đó quay người đi về phía cầu thang.

Cậu nhóc đón được hộp sủi cảo, trầm mặc chớp mắt, rồi nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh, hẹn gặp lại."
Tống Nhiên không quay đầu lại chỉ phất phất tay.

Anh vừa ăn ức gà chiên vừa đi xuống tầng, trong lòng âm thầm cảm thán.

Thằng nhóc này còn nhỏ mà đã biết diễn kịch, dáng dấp lại giông mình hồi nhỏ, nhìn rất sáng sủa, mặc dù xuất thân hơi tệ nhưng tương lai nhất định có tiềm đồ.

Lúc này, điện thoại trong túi anh vang lên: "Dù chết vẫn muốn yêu—"
- -
Không hổ là ảnh đế công =)) từ nhỏ đã biết diễn
Chương này 4k từ:) xin tác giả đấy huhu.


Nhấn Mở Bình Luận