Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Edit by Tiannn

Sau khi tham quan tàu chở dầu xong, khi mọi người lên xe trở về khách sạn thì cũng đã tối muộn, một đám người liền đi ăn cơm tối.

Lâm Phi Vũ không đi ăn cơm tối, một người lén lút chạy tới tầng sáu khách sạn, đi tới ngoài cửa phòng của Tống Nhiên và Tống Thanh Sương. Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn dì quét dọn ở phía xa, cất giọng nói: "Dì ơi, cháu quên thẻ phòng ở trong mất rồi, dì có thể giúp cháu mở cửa phòng được không?"

Dáng dấp hắn cực kỳ đẹp trai, trước ngực lại mang theo thẻ nhân viên công tác của đoàn phim "Hỏa Luân", dì quét dọn hiền hậu không nghi ngờ gì cả, trực tiếp mở cửa cho hắn.

Lâm Phi Vũ cười hì hì nói: "Cảm ơn dì."

Sau khi vào cửa, hắn trở tay đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt cấp tốc rút đi, bày ra bộ mặt không chút cảm xúc thần sắc, sau đó tỉ mỉ kiểm tra căn phòng. Đây là phòng đôi tiêu chuẩn, hai chiếc giường đơn đều vết tích đã ngủ qua, dép lê cũng đặt ở bên giường từng của người, trong thùng rác không có đồ vật khả nghi, thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì.

Hắn vẫn chưa yên tâm, liền đi tới trước giường đơn vô cùng bừa bộn bên cạnh. Giường này chắc hẳn là giường của anh, vì thói quen khi ngủ của anh không được tốt lắm nên thường đạp chăn ga lung tung. Lâm Phi Vũ cẩn thận quan sát cái gối, cuối cùng tìm được bốn sợi tóc, đều là tóc màu nâu mềm mại, là tóc của anh.

Dường như không có vấn đề gì, tuy rằng không hiểu tại sao quan hệ của anh với Tống Thanh Sương bỗng nhiên hòa hoãn, nhưng giữa bọn họ hẳn là không có gì mờ ám.

Sau khi đưa ra kết luận này, Lâm Phi Vũ hơi khẽ thở phào một hơi, lại nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, còn có giọng nói dịu dàng dễ nghe của anh: "Ngày kia phải lên tàu rồi, Thanh Sương, em thật sự muốn đi sao?"

Tiếp đó là tiếng Tống Thanh Sương đáp lại: "Ừ, em đã quyết định rồi."

Anh và Tống Thanh Sương đã trở lại!

Lâm Phi Vũ chỉ hoảng loạn trong nháy mắt, liền nhanh chóng trấn định lại. Đúng rồi, phòng tắm khách sạn ở ngay bên phải cửa ra vào, có thể tạm trốn trong đó trước! Hắn không do dự nữa, lắc người tiến vào phòng tắm, trốn phía sau cửa.

"Tít ——" theo tiếng tiếng quẹt thẻ thanh thúy, cửa phòng mở ra, Tống Nhiên cùng Tống Thanh Sương một trước một sau bước vào, vẫn tiếp tục nói chuyện.

"Nếu ngày kia mà lên tàu, ngày mai sẽ phải thu xếp hành lý, mấy đồ không cần thiết thì đừng mang theo."

"Ừm, em chỉ định mang ba bộ quần áo."

Hai người vừa nói chuyện, vừa tiến vào bên trong phòng. Lâm Phi Vũ rón rén từ phòng tắm lẻn ra cửa huyền quan, sau đó mở cửa phòng, làm bộ vừa mới từ bên ngoài tiến vào, nở nụ cười sáng lạn nói: "Ca ca."

Tống Nhiên cùng Tống Thanh Sương đồng thời nhìn ra cửa, sắc mặt Tống Thanh Sương có chút khó coi, Tống Nhiên cũng nhướn mày: "Cậu vào bằng cách nào?"

Lâm Phi Vũ cười nói: "Anh không đóng kín cửa, em nhẹ vặn một cái cửa liền mở. Lần sau khi đóng cửa, anh nhớ phải dùng lực mạnh hơn nhé, miễn cho người xấu lẻn vào."

Tống Nhiên nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm một chốc, sau đó dời mắt, tiếp tục nói chuyện đoàn làm phim với Tống Thanh Sương, căn bản không thèm để ý Lâm Phi Vũ, trực tiếp coi hắn là người tàng hình.

"Lần này anh sẽ phụ trách hỗ trợ kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy, bình thường có thể sẽ khá bận rộn, Thanh Sương em tự mình an bài đi."

Tống Thanh Sương liếc Lâm Phi Vũ một cái, tâm tình rất tốt, trên mặt trắng lạnh lùng thậm chí không kiềm chế nổi mà lộ nét tươi cười: "Không có chuyện gì, lúc đó em sẽ tìm Thôi Tuyết và Liễu Khiêm nói chuyện công việc, dù sao em vẫn còn 34% cổ phần tập đoàn Tống thị, rất nhiều chuyện đầu tư em cũng phải tham dự."

"Đúng rồi, hôm qua Liễu Khiêm bảo anh hỏi em một chút, bên em còn có thể đầu tư thêm 20 triệu vào không?"

"20 triệu? Dùng ở đâu?"

"Chủ yếu là kỹ xảo hậu kỳ, bên kỹ xảo hiệu ứng lúc trước tìm kỹ thuật không được tốt lắm..."

Lâm Phi Vũ ngơ ngác đứng ở bên cạnh, nhìn anh nghiêm túc nói chuyện với người khác, hoàn toàn không để ý tới mình, trong lòng dần dần nổi lên một cảm giác chua xót nhàn nhạt, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác mờ mịt không biết làm sao.

Hắn từ trước đến giờ bụng dạ cực sâu, làm việc vô cùng ác độc, dù cho phát hiện gian phòng bí mật, đọc quyển nhật ký thầm mến kia xong, hắn vẫn có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, trực tiếp nắm chặt Tống thị trong lòng bàn tay, dồn anh vào ngõ cụt.

Nhưng vào giờ phút này, hắn trơ mắt nhìn anh nói chuyện với người khác, cười với người khác, hắn căn bản không xen lời vào được, hoàn toàn bị anh xem là không khí... Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô lực.

Hắn cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn Tống Nhiên và Tống Thanh Sương tán gẫu, mãi đến tận khi ánh hoàng hôn cuối cùng rút đi, màn đêm dần dần buông xuống, Tống Nhiên mới nhàn nhạt nói: "Sao, cậu còn không đi?"

Lâm Phi Vũ do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Anh, anh có thể pha cho em một ly sữa bò không? Em...  Gần đây em luôn mất ngủ."

Tống Thanh Sương cười nhạo một tiếng.

Lâm Phi Vũ không phản ứng hắn, chỉ đáng thương thành khẩn nhìn Tống Nhiên: "Ca ca."

Tống Nhiên trầm mặc một lát, quay người cắt gói sữa bột đổ vào trong ly, lại xé hai gói đường cát đổ vào, sau đó pha với hơn nửa ly nước nóng, dùng muôi chậm rãi quấy đêu rồi quay người đưa cho Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ cẩn thận nhận lấy cốc, mím môi nhấp từng ngụm sữa bò ngọt nóng hổi, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Tống Nhiên. Sữa bò nóng ủ ấm từ thực quản đến dạ dày, rõ ràng chỉ là sữa bột hòa tan cùng đường cát trắng rất bình thường nhưng lại khiến lòng hắn ấm áp vô ngần.

Ý nghĩ xấu xa không tiền đồ kia lại vọt ra. Mặc dù anh yêu Tống Nhiên, dù từ đầu tới đuôi anh đều lợi dụng hắn, nhưng suy cho cùng anh vẫn là người luôn đối xử rất tốt với hắn, hơn nữa Tống Nhiên đã thành người thực vật, anh cũng không thích người nào khác, như vậy hắn chỉ cần canh giữ bên người anh, không biết xấu hổ mà quấn lấy anh bám lấy anh, cả đời như thế.

Có lẽ, hắn có thể buông bỏ suy nghĩ vô cùng nguy hiểm kia, cái ý nghĩ có thể làm tổn thương đến anh, sau đó tìm thời gian cùng anh nói chuyện?Trong khách sạn người người hỗn tạp, nhưng chỉ cần lên trên tàu, hắn có thể tìm cơ hội cùng anh đứng trên boong tàu, hai người nghe sóng biển võ, gió biển thổi, bình thản tán gẫu một chút.

Tống Nhiên không nhịn được nói: "Phát ngốc cái gì thế? Uống xong nhanh đi về ngủ, đừng dây dưa ở đây nữa."

Tống Thanh Sương thản nhiên nói: "Da mặt quả thật rất dày."

Lâm Phi Vũ mím mím môi, cư nhiên không oán Tống Thanh Sương, chỉ khéo léo nói với Tống Nhiên: "Ừm, em về phòng đây, anh ngủ ngon."

...

Hai ngày trôi qua, đã đến ngày lên tàu.

Phần lớn vật tư đã chuyển hết lên tàu, mấy trăm nhân viên công tác cùng diễn viên cũng mang theo hành lý đi lên. Chiếc tàu này trong kịch bản được gọi là tàu chở dầu "màu xanh hi vọng", hiện đang đưa đoàn làm phim "Hỏa Luân" ra với vị trí cách bờ 120 hải lí, bắt đầu chính thức quay phim.

Ngày hôm đó gió êm sóng lặng, Thôi Tuyết mang cùng các nhân viên công tác tập trung ở khoang thuyền, bắt đầu quay cảnh đầu tiên.

Quay phim không cần dựa theo trình tự thời gian nghiêm ngặt, đạo diễn chỉ cần chỉ đạo quay hết tất cả các phân cảnh, sau đó để biên tập cắt nối chỉnh sửa là được. Cho nên, hiện tại không phải quay cảnh đầu tiên trong kịch bản mà là cảnh lần đầu tiên Lâm Phi Vũ và cô bé câm điếc kia tiếp xúc với nhau. Cảnh quay này có độ khó nhất định, Thôi Tuyết muốn cho Lâm Phi Vũ tìm cảm giác, dù sao cũng đã mấy tháng hắn không quay phim rồi.

Thôi Tuyết nói: "Bắt đầu!"

Lâm Phi Vũ hấp hối ngã nhào bên trong phòng tạp vật, bỗng nhiên khóa cửa hơi vang lên, tựa như có người ở bên ngoài vặn khóa.

Lâm Phi Vũ giật mình, đột nhiên ngồi dậy, theo bản năng sờ cây sắt phòng thân bên cạnh. Lúc này, quay phim đang cho hắn một cảnh đặc tả, Lâm Phi Vũ đồng tử hơi co lại, hô hấp dồn dập lên.

Bất quá sau mấy giây, hắn tựa hồ ý thức được cái gì, sợ tiếng hít thở sẽ gây chú ý nên kiệt lực thả nhẹ tiếng hít thở, đồng thời năm ngón tay nắm chặt cây sắt kia, tĩnh mạch màu xanh nhạt trên mu bàn tay hơi nhô lên.

"Kẹt kẹt ——" theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng tạp vật bị đẩy ra, bên ngoài là một bé gái kéo theo một con búp bê bẩn thỉu, đôi mắt to đen nhánh lăng lăng nhìn Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp đang căng thẳng đều chậm rãi thả lỏn. Bé gái há miệng, Lâm Phi Vũ lại khẩn trương, giống như đang sợ bé gái kêu cứu.

"A, a." Bé gái nhìn hắn, bỗng nhiên khoa tay một chút.

Lâm Phi Vũ ngẩn người, sau đó ý thức được đối phương là một đứa nhóc câm điếc, hắn chậm rãi thở phào, con ngươi hơi xoay một cái, cố gắng làm động tác đang trốn, vừa chỉ chỉ ngoài cửa, sau đó đặt ngón tay trỏ trên môi "Xuỵt" một cái, ám chỉ mình đang chơi trốn tìm  cùng các thuyền viên khác.

Bé gái ngây ngốc gật gật đầu, tin hắn đang chơi trốn tìm.

Nhân viên công tác đứng xem nhao nhao cảm thán nói: "Ai, không hổ là lâm ảnh đế, kỹ năng diễn xuất tốt quá."

"Đúng vậy, xuất sắc!"

"Hoàn toàn nhập vai luôn, tôi quả thực cảm thấy cậu chính là A Quang..."

Tống Nhiên đứng cạnh đám người đang ồn ào, trong lòng cũng không nhịn được thầm cảm thán. Kỹ năng diễn xuất của Lâm Phi Vũ so với trước đây càng tốt hơn, phân cảnh này không có một câu thoại, tất cả đều dựa vào biểu cảm mà giao tiếp. Lâm Phi Vũ từ khẩn trương, đến thả lỏng, lại tới giảo hoạt mà lừa gạt bé gái, toàn bộ quá trình vô cùng liền mạch, hầu như không có bất kỳ dấu vết như đang diễn nào, giống như tên côn đồ "A Quang" từ trong kịch bản đi ra.

"Cắt! Rất tốt, vô cùng xuất sắc!" Thôi Tuyết hưng phấn kêu lên.

"Lâm ảnh đế, bổ trang." Hai chuyên gia trang điểm lập tức tiến lên bổ trang cho Lâm Phi Vũ.

Mấy cái chổi trang điểm nhẹ nhàng quét qua gương mặt tuấn mỹ, mà Lâm Phi Vũhơi nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.Tống Nhiên đứng ở ngoài đoàn người, trong lòng biết Lâm Phi Vũ đang tìm mình, nếu như là trước đây, anh sẽ cho đối phương một nụ cười cổ vũ, cũng có thể bật ngón tay cái cho 1 like, nhưng là bây giờ... Tống Nhiên khẽ thở dài một tiếng, quay người rời đi.

Sau khi rời khỏi hiện trường quay phim, Tống Nhiên cảm thấy phiền muộn khó hiểu, không muốn nghĩ nhiều liền dứt khoát đi kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy  một lần nữa, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Màu trời dần trầm xuống, vầng trăng tròn màu bạc từ từ ló lên khỏi mặt biển. Trên boong tàu một mảnh yên tĩnh, theo ánh sáng của vầng trăng trong trẻo lạnh lẽo, Tống Nhiên tỉ mỉ kiểm tra mấy trăm bình chữa cháy, tuy lối sống của anh tùy tiện tản mạn, nhưng khi làm việc lại vô cùng trách nhiệm, nếu đã đáp ứng với Liễu Khiêm sẽ giúp đỡ chăm lo cho sự an toàn của đoàn phim, anh nhất định sẽ tận lực làm tốt chuyện này.

Không biết qua bao lâu, bụng Tống Nhiên bỗng nhiên sôi "ùng ục", anh buông bình chữa cháy trong tay xuống, bất đắc dĩ sờ cái bụng trống rỗng, đột nhiên lại ngửi thấy được mùi thơm.

Anh quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thanh Sương đang cầm một hộp cơm, nhíu mày nhìn anh: "Anh, sao anh lại không ăn cơm tối??"

"Trong tay em không phải là cơm tối của anh sao?" Tống Nhiên cười nói.

Tống Thanh Sương không nói lắc lắc đầu: "Nếu như em không mang cơm đến cho anh thì sao? Buổi tối anh cứ để bụng đói như thế ư?"

"Không phải em cũng mang đến rồi hay sao?" Tống Nhiên tùy tiện nhận lấy hộp cơm, trực tiếp ngồi trên boong tàu ăn.

A, đây hẳn là cơm tập thể nấu trong bếp trên tàu, đậu đũa không tước sạch, gà rán hơi già, dầu dùng để rán dường như cũng là dầu cũ... Động tác nhai của Tống Nhiên hơi dừng lại một chút, kinh hãi phát hiện, anh từng thích gà rán nhất, chưa bao giờ kén chọn mà giờ cư nhiên lại bắt đầu chê đông chê tây.

Anh rõ ràng là người rất dễ nuôi, junk food quán ven đường hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống hằng ngày, từ lúc nào lại trở nên khó tính như vậy? Lẽ nào mấy năm này ăn quen đồ do Lâm Phi Vũ làm, thật sự đem khẩu vị dưỡng thành kén chọn như giờ?

Tống Nhiên mím mím môi, giống như giận dỗi há miệng ăn một miếng lớn, phắn đi thằng nhóc con! Chỉ là đồ ăn mà thôi, anh tuyệt không chịu thua!

Miễn cưỡng ăn xong hộp cơm cực kỳ khó nuốt, Tống Nhiên nhanh chóng uống hai ngụm nước khoáng, liếm liếm bọt nước trên môi, đang muốn cùng Tống Thanh Sương nói về cách bố trí bình chữa cháy trên tàu, giương mắt lại phát hiện Tống Thanh Sương đang nhìn mình.

"Thanh Sương?" Tống Nhiên nghi hoặc hỏi.

Tống Thanh Sương chăm chú nhìn anh, lồng ngực phập phồng vài cái, như cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tống Nhiên còn đang nghi hoặc, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó môi đụng phải một thứ gì đó mềm mại lành lạnh.

???! 

Đầu óc Tống Nhiên trực tiếp trống rỗng trong nháy mắt, nhất thời cả người đều cứng đờ, nhưng bất quá trong nháy mắt, anh liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Anh cơ hồ là theo bản năng mà xiết chặt nắm đấm, muốn thụi một quyền mạnh vào bụng đối phương, nhưng đây là Tống Thanh Sương, là đứa em trai lớn lên cùng anh... Tống Nhiên hồi thần lại, lập tức lui về sau một bước.

Trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Tống Thanh Sương hiện lên một tầng hồng nhạt mỏng manh, thoạt nhìn như hắn rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ không chạy trốn, chỉ ngập ngừng nói: "Em thích anh."

Tống Nhiên gắt gao trừng mắt nhìn sắc mặt ửng đỏ của Tống Thanh Sương, trong đầu rối loạn. Nếu như anh vẫn là cẩu độc thân đời trước anh nhất định sẽ hung hăng vặn lỗ tai đối phương, để cho tiểu tử này cẩn thận ngẫm lại có phải uống nhầm thuốc hay không, nhưng đời này anh có thêm một đoạn tình cảm từng trải, tuy rằng đó chỉ là một đoạn tình cảm không quá hoàn hảo, tràn ngập đủ loại tính kế, khiến lòng anh vừa lạnh vừa thất vọng, nhưng cũng giúp anh trưởng thành hơn rất nhiều.

Tống Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống kích động vặn tai đối phương, dùng mọi khả năng để phát ra âm thanh nhu hòa nhất: "Thanh Sương, anh cảm thấy dường như em đang nhầm lẫn..."

Tống Thanh Sương sau khi tỏ tình, xấu hổ đến nỗi ngay cả hai tai trắng nõn cũng nổi lên một tầng màu hồng nhạt, nhưng giờ này khắc này, hắn cư nhiên mạnh dạn cắt đứt lời Tống Nhiên: "Em không có nhầm, hơn nữa anh cũng có thể tiếp thu, có đúng hay không? Anh có thể để em nằm trên chân anh nhìn anh đọc sách, có thể che chở bảo vệ em đến nỗi không tiếc mạng sống. Ngay cả khi em vừa hôn anh, anh cũng không cảm thấy ghê tởm, không phải sao?"

Tống Nhiên khổ não mà gãi đầu một cái, nằm trên đùi nhìn anh đọc sách là chuyện khi còn bé, tai nạn xe anh trai che chở em trai là chuyện tất yếu dĩ nhiên, còn về nụ hôn nhẹ nhàng lúc nãy, ghê tởm thì cũng không phải, nhưng, nụ hôn kia thật giống như... Giống như bị thạch mềm mại lành lạnh đụng một cái, nhàn nhạt, sạch sẽ, nhưng không có cảm giác gì.
Nhấn Mở Bình Luận