Editor: Candy
**
"Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu trước đừng đi vào..." sắc mặt Tưởng Lập Hàn không kiên nhẫn, kéo ra cánh cửa ở trước mặt dì giúp việc.
Cửa thư phòng dày nặng bị kéo ra, căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Tưởng Tuyết Phân đang đứng ở trước bàn đọc sách điều chỉnh màu sắc, ba của Tưởng Lập Hàn thích vẽ tranh quốc họa (TQ) trong thời gian rảnh rỗi, còn đặc biệt bái một bậc thầy vẽ tranh có tiếng trong nước, dốc lòng học tập.
"Con hỏi mẹ, Sở Mông đâu?" Tưởng Lập Hàn làm sao cũng không nghĩ tới, ở thành phố S ngây người không đến một tuần, khi về nhà, Sở Mông và mẹ Sở đã không thấy bóng dáng, vắng vẻ, toàn bộ mọi thứ của cô đều biến mất, giống như từ trước đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.
Hai vợ chồng cũng không có bộ dáng bị quấy nhiễu, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục làm việc trên tay, một lát sau, Tưởng Tuyết Phân mới mở miệng, "Hai mẹ con tự mình rời khỏi. Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, đi thì đi thôi."
Sắc mặt Tưởng Lập Hàn âm đức, kéo kéo cà vạt trên cổ, cười lạnh nói: "A, vậy cũng thật là vừa khéo. Thừa dịp con không có ở nhà, ngay cả thời gian nói một tiếng với con cũng đều không có."
(*) Âm đức: Âm thầm bình tĩnh
Tưởng Tuyết Phân ngẩng đầu, liếc Tưởng Lập Hàn đứng ở đó một cái, lại cúi đầu điều chỉnh màu sắc, trong lời nói không khỏi châm chọc, "Hai chị em con có phải đều có tật xấu tự luyến hay không? Ai cũng phải yêu thích các con. Con và Sở Mông một không phải là quan hệ bạn trai bạn gái hai lại không có hôn ước, đi thì đi, dựa vào cái gì còn phải thông báo với con?"
Ba Tưởng từ trên giấy Tuyên Thành ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ vào tay Tưởng Tuyết Phân, ý bảo bà đừng nói nặng lời quá, "Con và Sở Mông là bạn cùng trường, tình nghĩa là nhất định phải có, nếu luyến tiếc thì gọi điện thoại hỏi một chút. Bảo con bé có thời gian rảnh rỗi, thì tới nhà làm khách."
Lão già rất có bản lĩnh giảng hòa vô nguyên tắc, hiếm thấy cố chấp, lúc này Tưởng Lập Hàn chỉ nghĩ lên trời xuống đất cũng phải tìm ra Sở Mông, để cho cô nói rõ ràng tại sao lại phải rời khỏi hắn.
"Sở Mông chính là bạn gái của con, con thích cô ấy, yêu cô ấy, con muốn cưới cô ấy. Mẹ, sau này chuyện của con với cô ấy mẹ bớt can thiệp vào đi. Cô ấy nhát gan, loại chuyện này lại đến vài lần, cô ấy chạy trốn, cái nhà này con cũng không cần về nữa." Tưởng Lập Hàn nói xong những lời này, cất bước muốn đi, đã bị Tưởng Tuyết Phân gọi lại.
Tưởng Tuyết Phân không màng để ý đến ánh mắt truyền đạt của ba Tưởng, cười lạnh đem lời nói làm rõ, "Lập Hàn, con luôn miệng nói yêu con bé, điều này có buồn cười không? Thời điểm mười lăm tuổi Sở Mông tới nhà, ban ngày tan học về nhà buổi tối giúp đỡ làm việc, sau lưng còn bị con khi dễ. Theo ta nói, có nghiệt duyên gì hôm nay xóa bỏ toàn bộ, lại có ý nghĩ đi làm phiền người ta."
"Mẹ, cái khác con mặc kệ. Nhưng mà hôm nay, mẹ và bố con có mặt ở đây, chúng ta làm rõ. Trước kia khi dễ Sở Mông là con không đúng, con khốn kiếp, nếu cô ấy chịu tha thứ cho con, con sẽ nhận định cô ấy, con nhất định cưới cô ấy. Nếu cô ấy không cần con, con vẫn chờ cô ấy, chờ cô ấy nguyện ý chấp nhận con. Việc này để cho con tự xử lý, đừng làm cái gì mờ ám nữa." ánh mắt Tưởng Lập Hàn kiên định, nói xong lời này liền rời đi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Tâm tư ba Tưởng trở về trên phía trên bức tranh, ông dùng sức mạnh, bút lông trên giấy phát ra tiếng vang sàn sạt, cành trúc thẳng đứng, lời nói của ông có ý ám chỉ, "Tuyết Phân, thật không dễ dàng nha."
Tưởng Tuyết Phân biết bố Tưởng hiểu ý định dụng tâm lương khổ của mình, che miệng cười, lại trải cho ông một tờ giấy mới ở phía trên.
(*) Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư, trí lực để suy đi tính lại.
**
Tưởng Lập Hàn trở lại trong phòng của mình, toàn bộ đống bừa bộn trên mặt đất đã được người giúp việc quét dọn sạch sẽ.
Quản gia vừa mới nhậm chức thành thành thật thật báo cáo tin tức Sở quản gia và con gái của bà đã xin thôi việc, đã thấy sắc mặt thiếu gia đại biến, chạy đến phòng của người giúp việc kiểm tra, không ít người giúp việc đang nghỉ ngơi bị thiếu gia đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ.
Ngay sau đó, thiếu gia gọi điện thoại di động, điện thoại di động giống như là không thông, lại thử điện thoại trong phòng vẫn là không thông, lúc này mới hỏi lão gia phu nhân ở đâu, đến thư phòng.
Tưởng Lập Hàn nhặt điện thoại di động trên sàn nhà lên, mới vừa gọi cho Sở Mông chính là trạng thái tắt máy, hắn thở dài, gọi lại lần nữa.
Vẫn là giọng nữ máy móc.
Tưởng Lập Hàn cực kỳ mệt mỏi, ném điện thoại ở trên bàn trà nhỏ, dựa vào trên ghế sô pha chợp mắt.
Nói đến cũng thật buồn cười, hai giờ trước, trên đường cao tốc từ thành phố S trở về phía nam thành phố, ngoài cửa sổ xe là núi xanh nhấp nhô liền nhau, sáng sớm trên kính bao trùm một tầng sương mù.
Tâm tình Tưởng Lập Hàn khó nén nhảy nhót, đầu ngón tay vuốt ve giao diện trò chuyện của hắn với Sở Mông, tám phần cô lại đang ngủ nướng, hắn đã gửi mấy tin WeChat không thấy cô trả lời.
Ảnh đại diện WeChat của Sở Mông là con mèo quýt lưu lạc đơn độc ở phía nam, thức ăn không tệ, cả người mập mạp, ở trên cỏ phơi nắng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Có lần Tưởng Lập Hàn cùng cô tan học, Sở Mông lấy từ trong cặp sách thức ăn mèo cho mèo ăn, thuận tiện cầm một quả quýt để ở trên đầu con mèo chụp một bức ảnh.
Sau này, bức ảnh được Sở Mông lấy làm ảnh đại diện.
Tưởng Lập Hàn nhếch khóe môi lên, nhìn thế nào cũng thấy ngốc.
Bạn học nữ ngồi bên cạnh hắn đang rầm rì qua lại, Tưởng Lập Hàn bị ồn ào ngủ không yên giấc, nửa giương mắt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt bạn học nữ kia đầy áy náy, "Xin lỗi, tớ đang đặt sách tiếng Anh cấp sáu, sẽ không làm ồn đến cậu."
"Sách tiếng Anh cấp sáu?"
"Ân, hôm nay hết hạn. Cậu có muốn hay không cũng..." Lời nói của bạn học nữ còn chưa nói xong, liền im lặng.
Học bá đặt cái này làm gì?
Nói không chừng IELTS của Tưởng Lập Hàn là bốn hoặc tám.
Tưởng Lập Hàn suy nghĩ một chút, "Giúp tớ đặt hai quyển đi, cảm ơn."
Bạn học nữ chớp mắt khó có thể tin, đang muốn cùng hắn nói chuyện phiếm này không phải là phong cách của hắn a, liền thấy hắn kéo bịt mắt xuống, cuối cùng vẫn chưa nói được lời nào.
Tưởng Lập Hàn vốn cho rằng chấp niệm của mình đối với Sở Mông khi có được cô về sau sẽ dần dần bình tĩnh lại, nhưng mà hắn không nghĩ tới, loại chấp niệm này không có lúc nào là không giày vò hắn, trong mắt Sở Mông chỉ có thể có hắn, trong lòng chỉ có thể có hắn, không thể có người khác.
Nếu không dục vọng ẩn nấp sẽ nổi lên bốn phía, làm hại nhân gian, nếu không phải hắn giày vò cô đến khóc sướt mướt bảo đảm lần sau cũng không dám nữa mới tính là kết thúc.
Tưởng Lập Hàn thích dáng vẻ Sở Mông khóc, giống như là trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy hắn, trong một khắc kia, là tốt hay xấu, đầu óc của cô đều là hắn.
Sở Mông, nếu nghĩ rời khỏi tôi như vậy, tốt nhất là ẩn nấp cho kỹ, nếu không tôi nhất định sẽ tìm được cậu, bẻ gãy đôi cánh của cậu, làm cho cậu không bao giờ có thể rời khỏi tôi.