Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Thích Em Như Vậy

Editor: Candy

**

Bây giờ Tưởng Lập Hàn cũng đặc biệt khó chịu, Sở Mông bị thương, hắn vẫn là nghe Tưởng Lập Xu nói mới biết được, vừa giận vừa hận cô, vươn ngón tay ra véo má Sở Mông, để cho cô nhớ lâu một chút, giọng điệu vẫn không tốt lắm, "Bị thương ở đâu?"

"Không biết!"

Tưởng Lập Hàn đứng ở mép giường, lặp lại một lần nữa, sắc mặt rét lạnh, gằn từng câu từng chữ, "Bị thương ở đâu?"

Sở Mông nháy mắt liền kinh sợ, rũ mắt, một lát sau mới ấp úng mở miệng, "... Mông"

"Mông?"

Sở Mông gật đầu, lại nhìn hắn, hắn luôn là một bộ dáng hung ác, đối với cô từ trước đến nay đều không có được sắc mặt tốt, thậm chí còn luôn khi dễ cô, để cho người ta tức giận không vui, cô lại kinh sợ ...

Kinh sợ...

Mặt của Tưởng Lập Hàn banh ra, nhưng mà thấy trên gò mà phấn hồng của Sở Mông nước mắt ào ào rơi xuống, cuối cùng lòng dạ cứng rắn vẫn tan ra nhu tình như nước, hắn ngồi xuống ở mép giường, ngón tay hơi cong, cọ qua đáy mắt của Sở Mông, hắn hạ thấp giọng nói, "Đừng khóc có được không?"

Sở Mông đột nhiên lắc đầu, đạp chân ở trên giường, hốc mắt ửng đỏ, "Tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cậu, tránh ra tránh ra!"



Mặc cho Sở Mông đẩy hắn như thế nào, Tưởng Lập Hàn vẫn bất động như tảng đá, lấy hộp cơm ra, hộp cơm thật đơn giản, cơm vẫn còn ấm, trứng bị chiên đến cháy vàng, hắn khẽ nhíu mày, cái muỗng ấn thẳng vào môi Sở Mông, "Ăn cơm."

Sở Mông đang nghĩ không thể hắn nói cái gì thì chính là cái đó đi, trong lòng nghĩ như vậy, thân thể ngược lại rất thành thật, ngoan ngoãn há miệng ra, ăn cơm vào trong bụng.

**

Vào ban đêm, Tưởng Lập Xu ngồi ở trong phòng một lúc, nhìn Tưởng Lập Hàn và Sở Mông giả vờ với nhau ở trong mắt, Tưởng Lập Hàn ngồi ở bên giường bệnh, ngón tay thon dài vuốt ve Sở Mông, ngược lại Sở Mông cũng không né tránh, ngơ ngác nhìn hắn, hai người nói chuyện một hồi lâu, có thể nghe được âm lượng từ hai người.

Tưởng Lập Xu đứng dậy phải đi, gật gù đắc ý lẩm bẩm, "Các em có thể đừng show ân ái ở trước mặt chị hay không? Đây không phải là xe đến nhà trẻ, để cho chị xuống xe."

Sở Mông co đầu lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng vẫn mạnh miệng, "Không có, chị đừng nói bậy." Lại đẩy Tưởng Lập Hàn, "Cậu trở về đi."

Tưởng Lập Hàn lại không có ý nghĩ phải đi, rót cho Sở Mông một ly nước, đưa tới trong tay cô, "Tôi ở lại chăm sóc cho cậu, đợi lát nữa không phải muốn thoa thuốc sao?"

Tưởng Lập Xu vừa nghe đến loại chuyện thoa thuốc này, lòng bàn chân như bôi mỡ liền chạy trốn, trước khi tới mẹ Sở vội vã đi lấy tiền và trở về thu dọn đồ đạc, biết quan hệ của cô với Sở Mông không tồi, nhờ cô giúp đỡ chăm sóc một chút.

Thuốc mỡ kia phải thoa vào mông, loại vẻ đẹp khác biệt này phải để cho em trai cô tới làm giúp rồi.

"Ai! Ai! Cậu muốn làm gì!" Trong lúc mắt đẹp của Sở Mông tràn đầy nghi hoặc, làm sao Tưởng lập Xu lại đi nhanh như vậy, đã bị Tưởng Lập Hàn ôm vào trong ngực xoay người lại.

Ánh mắt dừng ở màu vàng nhạt trên thuốc mỡ, Tưởng Lập Hàn nhìn chỉ dẫn ở phía trên, vỗ một cái vào mông nhỏ của Sở Mông, nói với cô, "Yên lặng."

Sở Mông nằm sấp ở trên giường, giữa hơi thở trong gối đầu tràn đầy mùi vị nước thuốc tiêu độc, lại bị Tưởng Lập Hàn vỗ ba cái để cho cô yên lặng, lúc này thì thầm ở trong lòng, này cuồng sắc tình, vợ của thiếu gia quá không biết xấu hổ, quá dâm đãng ô ô ô, đây là bệnh viện AVI a, tôi không có loại thiếu gia này.



Dọc theo vòng eo sau đó toàn bộ mông, động tác của Tưởng Lập Hàn nhẹ nhàng, vén áo trên của Sở Mông lên, băng vải lỏng lẻo quanh eo nhỏ được hắn nhẹ nhàng cởi bỏ, eo nhỏ của cô có đường cong rõ ràng, tuy rằng trên mông nhỏ không có nhiều thịt, nhưng vào những đêm điên cuồng của hai người, hắn vẫn rất thích, nhìn dấu vết xanh tím trên mông, Tưởng Lập Hàn rất đau lòng, thời điểm muốn thoa thuốc, nói với cô, "Cậu đau thì nói một tiếng."

Còn chưa mở nắp thuốc mỡ, Sở Mông đã nắm lấy tay Tưởng Lập Hàn, quay đầu lại nhìn hắn, nước mắt tràn đầy làm cho Tưởng Lập Hàn cảm thấy xúc động đến nói không nên lời, cô cảm thấy tư thế hiện tại không đúng lắm, "Chờ mẹ tôi đến đây đi."

"Cậu không đau sao?"

Lời này vừa nói ra, Sở Mông im lặng cảm nhận một chút, thật đúng là vẫn còn đau rất lợi hại, lúc này hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, nói với Tưởng Lập Hàn, "Vậy, vậy cậu nhẹ một chút."

Quá trình thoa thuốc thật là tra tấn người.

Xem qua chỉ dẫn, động tác tay Tưởng Lập Hàn cực nhanh, thuần thục nặn thuốc mỡ ra, thoa trên mông nhỏ của Sở Mông, theo hắn thoa rộng ra, thuốc nóng lan tràn ra, lòng bàn tay ôn nhu, đảo qua vòng eo cô dần dần xuống phía dưới, ngay cả hơi thở của Tưởng Lập Hàn cũng ở bên hông cô, Sở Mông cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Cơ thể Sở Mông căng thẳng nằm sấp ở trên giường, trong lòng cũng rất khẩn trương, cắn cánh môi, cảm nhận được nhất cử nhất động của Tưởng Lập Hàn, bây giờ cô đang bị sờ mông nhỏ, ô ô ô cô cảm thấy rất sắc tình rất thoải mái là sao?

Lúc ốm đau rung động trước cảnh sắc phảng phất tươi đẹp ái muội ở trước mặt là không nên có, Tưởng Lập Hàn tập trung tinh thần thoa thuốc cho Sở Mông, trên tay hắn truyền đến cảm xúc da thịt ấm áp tinh tế, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng mà vẫn làm hắn dễ dàng hồi tưởng lại những đêm đó thậm chí là ban ngày, eo nhỏ nhu nhược không xương, nắn bóp cặp mông xinh xắn của cô, ôm vào trong ngực, xúc cảm thật tốt...

Thật vất vả kết thúc quá trình thoa thuốc, một đôi nam nữ có tâm tư khác nhau đều thở hồng hộc, Sở Mông âm thầm cảm thán cuối cùng cũng kết thúc, lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Tưởng Lập Hàn một cái, thấy hắn mím chặt môi, thu tay về, thuận tiện vặn nắp lại.

Động tác liền mạch lưu loát, lại không nhìn cô một cái.

Sở Mông cắn góc chăn ủy khuất nghĩ phải trốn tránh, thiếu gia tức giận sao?
Nhấn Mở Bình Luận