CHƯƠNG 36: LÀ NGƯỜI TRONG NGHỀ
Hoa Ngọc Nhi nhìn đồng tiền trong tay người bán hàng kia một chút, cười cười.
Người bán hàng kia nhìn thấy có hi vọng lập tức tiếp tục mời gọi: “Cô gái, nhìn cô còn trẻ như vậy có lẽ cô cũng không biết công dụng của tiền Ngũ Đế này đúng không?”
Hoa Ngọc Nhi ngược lại là hứng thú: “Hả, vậy ông thử nói cho tôi nghe một chút đi?”
Người bán hàng kia cố ý hạ thấp giọng thần thần bí bí mở miệng: “Tôi nói cho cô biết tiền Ngũ Đế này rất lợi hại đấy, nó có thể đem lại may mắn về tiền bạc, thu hút tài lộc, người nào đánh bạc mang theo nó thì cược ván nào cũng thắng đấy? Trong nhà có ai đánh bạc không, mua cho một chuỗi mang theo chắc chắn là thắng tiền còn nếu cô mua mang theo người thì mua xổ số cũng có thể trúng thưởng luôn, tin tôi đi không sai đâu.”
“Ồ? Thật sao? Vậy vì sao ông lại không mua xổ số đi?”
Hoa Ngọc Nhi hỏi như vậy thật đúng là câu hỏi khó khiến người bán hàng khoảng hơn bốn mươi tuổi chỉ biết xấu hổ cười một tiếng: “Tôi. . . Tôi không có cái số mệnh đó, có một câu nói rất hay như thế này, trong số mệnh đã có thì đến cuối cùng vẫn là có còn trong số mệnh đã không có thì đừng cố ép buộc, tôi chính là người trời sinh mang số mệnh nghèo thì còn mua xổ số để làm gì nhưng cô lại không giống như vậy, nhìn cô có tướng phú quý đấy.”
Hoa Ngọc Nhi đưa tay sờ sờ lên tiền Ngũ Đế kia, hỏi ông ta: “Vậy ông có biết là tiền Ngũ Đế được chia ra thành Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế không?”
“Hả?” Người kia thật đúng là bị hỏi khó.
“Tiền Ngũ Đế có công hiệu thu hút tài lộc ông nói cũng không sai nhưng ngoài ra nó còn có thể trừ tà, đuổi đi những xúi quẩy và vận rủi, hóa giải sát khí, ngăn chặn tai ương và nhiều công dụng khác nữa.”
Người bán hàng kia vỗ tay một cái: “Cô gái, thì ra cô cũng là người trong nghề à, đúng là có duyên, tôi rất thích bán cho những người biết hàng như cô đấy, cô xem tôi có rất nhiều loại tiền Ngũ Đế: Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh cái nào cũng có không thiếu một cái nào hết, một đồng chỉ có ba trăm nghìn, năm đồng mới hết có một triệu rưỡi, tôi nói cho cô biết hôm nay là hai chúng ta có duyên với nhau đấy nếu không là người khác thì ít nhất phải bốn triệu rưỡi tôi mới bán cơ.”
Xuân Đào và Ngân Hạnh đều không nói gì mà chỉ lẳng lặng cười cười.
Trong lòng suýt chút nữa đã buột miệng nói ra ông lại dám ăn nói linh tinh với cô chủ của chúng tôi, ở trước mặt cô chủ của chúng tôi nói những lời này thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Hoa Ngọc Nhi gật đầu: “Tiền Tiểu Ngũ Đế ba trăm nghìn một đồng cũng không đắt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!