Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Lâm Chiết Hạ cảm thấy cơ thể mình lâng lâng như bay về kí túc xá.
Cô thay váy xong rồi mượn nước tẩy trang của Lam Tiểu Tuyết, đứng trước gương bắt đầu tẩy trang.
Bông tẩy trang dọc theo sống mũi đi xuống, lúc gần đến bên môi tay cô bỗng khựng lại, sau đó vành tai lại ửng lên…
Đừng có mà nghĩ nữa.
Không phải chỉ là…hôn một cái thôi sao.
Sau khi rửa mặt xong ra ngoài phòng kí túc đã tắt đèn.
Bóng tối che đi được tất cả cảm xúc của cô, trước khi ngủ lúc Lam Tiểu Tuyết hỏi cô ‘Hôm nay hẹn hò sao rồi’, cô cố ý bình tĩnh trả lời: “Cũng tạm ổn.”
Lam Tiểu Tuyết hóng chuyện bát quái: “Anh cậu đã hôn cậu chưa?”
“…” Lâm Chiết Hạ vẫn cố giả bộ bình tĩnh, “Hôn rồi, nhưng tớ không cảm thấy gì cả.”
Lam Tiểu Tuyết: “Được đấy, có tiến bộ.”
Kết quả người nói rằng không cảm thấy gì cả sau khi lên giường đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Cô khéo chăn lên tận sống mũi, sau khi lật mình, cô mở điện thoại ra.
Lúc ở trung tâm thương mại đã sạc điện thoại được một nửa, cô mở chiếc đầu mèo của Trì Diệu lên rồi gõ vào.
Trì Diệu trả lời rất nhanh.
Bạn trai: [Còn chưa ngủ?]
Lâm Chiết Hạ không muốn nói mình không ngủ được, cô tìm một lý do: [Có hơi lạ giường.]
Sau đó tên bạn trai kia chuyên vạch trần cô: [Em lạ giường có hơi đột ngột.]
Lâm Chiết Hạ: [Đột ngột ở chỗ nào chữ.]
Bạn trai: [Đợt trước đang nói chuyện dở em đã ngủ như heo rồi.]
Lâm Chiết Hạ: […] Người này sao có thể như vậy được chứ, không cho cô chút mặt mũi được hay sao?
Lâm Chiết Hạ trò chuyện với anh, dần dần hơi buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc nồng cô có gửi một tin: [Lần đầu em hôn con trai, buổi tối căng thẳng cũng là bình thường, hơn nữa không phải anh cũng là lần đầu tiên sao.]
Thế nhưng trước khi cô thực sự ngủ…
Cô nhìn thấy Trì Diệu trả lời: [Anh không phải là lần đầu.]
–
“Tối qua cậu không ngủ sao?” Ngày hôm sau, Lam Tiểu Tuyết thấy tinh thần của Lâm Chiết Hạ có gì đó sai sai, “Nhìn cậu có vẻ rất mệt mỏi.”
Lâm Chiết Hạ vừa đánh răng vừa ủ rũ đáp: “Tớ đang nghĩ một chuyện, tối qua không ngủ được.”
Cả đầu cô đều là dòng chữ kia của Trì Diệu, anh nói anh không phải là lần đầu tiên, cả hai đều là lần đầu yêu đương, nhưng đây lại không phải nụ hôn đầu của anh.
Trước đây anh đã từng hôn ai rồi? Hôn khi nào?
Lúc ở Kinh Thị hay sao?…
Lam Tiểu Tuyết rất nhạy cảm: “Thời kì yêu đương nồng nhiệt không nên vậy chứ, ở giai đoạn này không phải các cậu chỉ đều là ngọt ngào thôi sao, sao lại rầu rĩ vậy chứ.”
Lâm Chiết Hạ không phủ nhận.
Lam Tiểu Tuyết: “Có chuyện gì vậy? Nói ra tớ nghe xem, có thể là do cậu nghĩ bậy nghĩ bạ thì sao?”
“Tớ không có nghĩ bậy bạ.”
Trì Diệu đã nhắn tin như vậy, cô cũng đã đọc đi đọc lại dòng chữ ấy rất nhiều lần, không thể sai được.
Lam Tiểu Tuyết tưởng rằng giữa họ chỉ nảy sinh chút mâu thuẫn nhỏ, khuyên nhủ: “Ôi chao, yêu đương là như vậy đấy, sẽ luôn gặp rất nhièu vấn đề, trước đây hai người là anh em tốt không có gì giấu diếm, bây giờ hẹn hò rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ có mâu thuẫn, chỉ là cậu chưa quen với thân phận mới này thôi.”
“Nhưng….”
Lâm Chiết Hạ ‘Nhưng’ cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Nhưng tớ cảm thấy anh ấy là tra nam.”
Lam Tiểu Tuyết: “?!”
–
Trùng hợp là hôm nay Trì Diệu có việc bận trên khoa, vì vậy hai người đến tận trưa vẫn chưa gặp mặt.
Tối qua Lâm Chiết Hạ giả bộ mình ngủ thiếp đi, không trả lời câu kia luôn, hôm nay cả buổi hồn vía trên mây,
“Đừng nghĩ nữa, buổi trưa chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, đàn ông ấy à, không có gì phải để bụng cả,” Buổi trưa sau khi tan học Lam Tiểu Tuyết kéo cô và bạn cùng phòng ra con phố ngoài trường, “Đợi đến tối gặp mặt rồi cậu hỏi trực tiếp cậu ấy xem.”
Lâm Chiết Hạ tạm thời gác chuyện này lại sang một bên, cùng họ đi dạo quanh con phố.
Con phố gần trường có tổ chức hoạt động tên là ‘Lễ ẩm thực’, các cửa hàng đều nghĩ ra rất nhiều kiểu để thu hút khách hàng.
Lâm Chiết Hạ cùng họ mua đồ ăn, lúc cầm ly nước dừa cúi đầu ủ rũ bước đi thì có đụng phải người khác.
“Thật xin lỗi.”
Lâm Chiết Hạ lùi về sau hai bước, xác nhận ly nước không có đổ lên người đối phương trước, sau đó ngẩng đầu lên…
Con gái, tóc dài, rất dịu dàng, mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Cô ấy cười tươi, ngũ quan không khác hồi cấp ba là bao, chỉ là nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, cô ấy có bấm khuyên, đeo một chiếc khuyên vòng nhỏ.
Lâm Chiết Hạ lật mở kí ức để tìm lại cái tên: “Thẩm…San San.”
Thẩm San San cong mắt: “Lâm Chiết Hạ, trùng hợp thật đấy.”
“Cậu học ở đây sao?” Lâm Chiết Hạ hỏi.
“Ừm.” Thẩm San San đáp, “Tôi học trường Y Liên Vân, cậu thì sao?”
“Tôi học Liên Vân.”
Sau khi Lâm Chiết Hạ trả lời xong, cảm thấy cô ấy có thể sẽ hỏi về Trì Diệu, nên bổ sung thêm, “Trì Diệu cũng ở Liên Vân.”
Nghe thấy tên người mình yêu thầm hồi cấp ba, Thẩm San San có hơi ngẩn người, nhưng hai chữ Trì Diệu ấy đã cách cô rất xa rồi.
“Cậu ấy học ở trường nào không quan trọng, tôi đã không còn thích cậu ấy nữa rồi,” Thẩm San San lại cười, tự nhiên nói, “Thực ra điều làm tôi vui hơn là gặp được cậu ở đây.”
“…Không thích nữa rồi?” Lâm Chiết Hạ cảm thấy bất ngờ.”
“Ừm, rất kỳ lạ sao? Vốn dĩ có lẽ không phải là thích thực sự. Sau khi chuyển trường đột nhiên tôi phát hiện thực ra mình không hiểu cậu ấy chút nào, so với việc thích cậu ấy thì ‘nghĩ rằng mình thích cậu ấy’ có vẻ đúng hơn.
Tuy nhiên nhắc đến Trì Diệu, Thẩm San San vẫn có chút cảm xúc, chỉ là không phải cảm xúc đối với người mình thích mà là cảm xúc khi nghĩ về năm tháng cấp ba: “Nhưng tôi vẫn rất cảm ơn cậu ấy, nếu như không có cậu ấy thì hồi cấp ba tôi đã không nỗ lực học tập rồi.”
Lâm Chiết Hạ nói trong lòng: Nếu như vậy thì đồ ‘chó’ Trì Diệu kia cũng tính là làm được chuyện tốt.
Trong lúc trò chuyện nhóm Lam Tiểu Tuyết gọi cô, Lâm Chiết Hạ quay đầu đáp một tiếng.
Thẩm San San: “Bạn cậu đang đợi, cậu qua trước đi, sau này cậu có thể qua trường Y tìm tôi, tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường.”
Lâm Chiết Hạ gật đầu: “Cậu cũng có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào.”
Trước khi Lâm Chiết Hạ rời đi, Thẩm San San lại như nhớ ra gì đó, đột nhiên gọi cô lại: “À…Đúng rồi.”
“Tôi trộm hóng hớt một chút, Trì Diệu đã hẹn hò với cô gái cậu ấy thích hồi cấp ba hay chưa?”
Mỗi câu mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng khi liên kết với nhau lại khiến người ta không hiểu được.
Cô gái, Trì Diệu thích, hồi cấp ba.
Lâm Chiết Hạ ngẩn người: “Hả?”
Thẩm San San: “Lúc đó ở Hải Thành không phải tôi có đi tỏ tình với Trì Diệu hay sao, hôm ấy cậu ấy từ chối rồi, nhưng có nói với tôi một câu.”
Đã hai năm trôi qua, mảnh kí ức đã có chút nhạt màu.
Thẩm San San nhớ rằng hôm ấy biển rất xanh, Trì Diệu đứng trước mặt cô nói với giọng khàn khàn. Đột nhiên cô nhớ lại sau ba chữ “Hơn nữa tôi” kia là gì rồi.
Lúc đó Trì Diệu nói rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta nghe không rõ, gần như có một loại ảo giác: Hơn nữa tôi đã thích người khác rồi.
Lâm Chiết Hạ tạm biệt Thẩm San San, đi đến bên cạnh Lam Tiểu Tuyết, cả người như lơ lửng vậy, cô cầm ly nước dừa, dọc đường đụng phải vài người liền.
Lam Tiểu Tuyết đưa tay ra, quơ quơ tay trước mặt cô: “Này, cậu sao vậy?”
Lâm Chiết Hạ trở lại bình thường: “…Không sao cả, chỉ là ở đây đông quá, có hơi bí bách.”
Lam Tiểu Tuyết không nghĩ nhiều: “Được, vậy cậu bám chặt lấy tớ nhé, đừng có mà đi lạc đấy.”
…
Sau khi ăn xong, một mình Lâm Chiết Hạ quay về phòng, buổi chiều cô không có tiết.
Về đến phòng, Lâm Chiết Hạ ngồi làm bài tập, sau đó gọi cho Lâm Hà và mấy người bạn hồi cấp ba.
Lâm Hà dặn dò cô: “Nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt, mặc dù con và Trì Diệu học cùng trường nhưng bình thường đừng có làm phiền bạn, đã là sinh viên đại học rồi, phải học độc lập tự chủ.”
Lâm Chiết Hạ nghe đến hai chữ ‘Trì Diệu’, trái tim lập tức căng lên: “Con biết rồi ạ.”
Cô lại tiếp tục trò chuyện với Trần Lâm và Đường Thư Huyên một lát nữa, hai người họ không ở lại Liên Vân mà qua thành phố bên cạnh, vô cùng trùng hợp, hai người cùng trường cùng khoa.
Vì vậy khi Lâm Chiết Hạ gọi qua, Trần Lâm vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng của Đường Thư Huyên truyền đến từ bên cạnh: “Hello Hạ Hạ.”
“Hi.”
“Ngưỡng mộ các cậu thật đấy,” Lâm Chiết Hạ lấy lại tinh thần, “Có thể ở chung phòng.”
Đường Thư Huyên cười: “Không phải cậu cũng chung trường với Trì Diệu hay sao?”
Lại là Trì Diệu.
Hôm nay bởi vì người này mà cảm thấy rất phiền, nhưng dường như đi đâu làm gì cũng nghe thấy cái tên này.
Lâm Chiết Hạ theo bản năng buột miệng: “Đừng nhắc đến cậu ấy nữa.”
Đường Thư Huyên: “Sao vậy, hai cậu lại cãi nhau sao?”
Lâm Chiết Hạ mập mờ: “Coi như là vậy đi.”
“Không sao cả, giữa anh em ấy mà,” Đường Thư Huyên nói tiếp, “Không có mối thù nào qua đêm cả.”
“….”
Mấy người họ nói về chuyện gần đây.
Đường Thư Huyên không thi vào trường của vị đàn anh kia, hiện thực luôn tồn tại những chướng ngại như vậy, sự yêu thầm của những năm tháng cấp ba chỉ có thể trở thành hồi ức. Cô ấy rất giống với Thẩm San San, khi bước sang ngã rẽ tiếp theo của cuộc đời cũng đã từ bỏ được đối phương.
Còn Trần Lâm mỗi ngày đều hăng say lướt web, chuyện tình cảm vẫn chẳng có gì mới.
Lâm Chiết Hạ muốn báo cáo với họ rằng ‘Tớ và Trì Diệu hẹn hò rồi’, nhưng lời này lại nghẹn lại ở cuống họng.
Sau khi cúp điện thoại, nhìn xuống bài tập cô mới nhận ra: Thực ra ngoài trừ việc sợ sẽ doạ đến bọn họ thì còn có một nguyên nhân rằng tiềm thức muốn né tránh việc này.
Là cô vẫn luôn không thể chắc chắn được tình cảm của Trì Diệu dành cho mình. Trì Diệu theo đuổi cô, tỏ tình với cô, cùng cô làm những việc các cặp đôi thường làm, ngoài việc kinh ngạc ra, cô còn có một loại cảm giác đó là giấc mơ thành sự thực.
Nhưng cô lại sợ, sợ rằng đây chỉ là một ‘giấc mơ’ mà thôi.
Vì vậy hôm qua lúc ở quán ăn, khi trả lời tin nhắn của Hà Dương cô cũng có chút do dự. Cô luôn không nhịn được mà tự hỏi bản thân, tại sao Trì Diệu lại thích mình?
Trước khi hai người gặp lại nhau, họ vẫn luôn là bạn tốt nhất của đối phương, nhưng sau khi gặp lại, thái độ của Trì Diệu với cô cũng có sự thay đổi.
Không thể phủ nhận một điều rằng cô thích sự thay đổi ấy, nhưng cô không biết phần tình cảm này sâu đậm ra sao.
Tại sao Trì Diệu lại thích cô?
Hoặc là, câu hỏi này có thể diễn đạt rằng, Trì Diệu thực sự thích cô hay sao?
Lâm Chiết Hạ lật mở khung trò chuyện giữa hai người lên.
‘…Không phải anh cũng là lần đầu tiên sao?’
‘Anh không phải là lần đầu.”
Sau đó lời của Thẩm San San lại vang lên bên tai.
‘Hồi cấp ba cậu ấy có thích một người, lúc từ chối tôi cậu ấy có nói như vậy. Cậu không biết sao? Tôi còn tưởng rằng quan hệ của hai người tốt như vậy thì cậu sẽ biết chứ.’
Lâm Chiết Hạ muốn đi hỏi anh nhưng rất nhanh lại buông điện thoại xuống, sợ rằng mình tự tay phá vỡ mất giấc mộng đẹp, cô thở dài một tiếng: Quả nhiên là đồ tra nam.
Hồi cấp ba còn giả bộ với hình tượng người lạ chớ gần, kết quả lại ở sau lưng cô thích người khác.
Còn nói là đây là lần đầu yêu đương, kết quả lại không phải là nụ hôn đầu….
Lâm Chiết Hạ biết rằng mình không nên nghĩ về anh như vậy, bởi vì cô và Trì Diệu ngoại trừ là quan hệ yêu đương thì còn là bạn bè, là huynh đệ, là người đồng hành quan trọng trong nhiều năm.
Cô không nên nghĩ anh như vậy.
Nhưng chuyện hai người ở bên nhau lại là một việc rất kì lạ.
Trước đây cô cho rằng mình là người hiểu Trì Diệu nhất, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy, hình như cô bắt đầu không hiểu Trì Diệu rồi.
Cô bắt đầu không khống chế được mà nghĩ ngợi lung tung…
Cuối cùng Lâm Chiết Hạ bắt ép bản thân đặt những suy nghĩ này qua một bên, cô nghiêm túc làm bài tập, sau đó lên giường ngủ một giấc.
Trong mơ cô trở lại thời cấp ba, chỉ là lúc ấy Trì Diệu lại trở thành ‘tra nam’, ở trong trường trái phải ôm một cô gái.
Không còn là bộ dáng người lạ chớ gần như trước nữa, mà người mặc áo đồng phục ngồi trong phòng học của lớp 11-1, bộ dáng lười biếng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, yêu vài người cùng một lúc.
“Tôi muốn tuyệt giao với cậu,” Ở trong mơ Lâm Chiết Hạ đep ba lô, hùng hổ nói với Trì Diệu ‘tra nam’, “Tôi không có người bạn như cậu!”
Thái độ của Trì Diệu rất lạnh nhạt, “Tôi làm sao nào.”
Một hồi lâu Lâm Chiết Hạ rặn ra một câu: “Cậu…Cậu không nghiêm túc với chuyện tình cảm.”
“Reng…”
Tiếng điện thoại vang lên, giấc mơ của Lâm Chiết Hạ bị chen ngang, cô mở mắt, lúc này mới phát hiện trời đã tối rồi, cô ngủ lâu vậy sao.
Là điện thoại của Trì Diệu, cô do dự một lát rồi nhấc máy.
“Alo.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Em đang làm gì vậy?”
Lâm Chiết Hạ thành thực nói: “Vừa ngủ dậy xong.”
Giọng của Trì Diệu rất giống với trong mơ: “Bạn trai của em bị kéo ra ngoài uống rượu, cho em nửa tiếng, mau đến đón anh đi, nếu không lỡ uống nhiều rồi dễ bị người khác nhặt đi mất đó.”
Lâm Chiết Hạ ngồi dậy, hỏi: “Bọn anh uống rượu ở đâu, ở con phố gần trường sao?”
Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng.
“Anh uống bao nhiêu rồi,” Cô lại dặn dò, “Uống ít một chút.”
Lúc Trì Diệu nói giọng có chút ái muội, nghe có vẻ đã uống không ít, sau đó anh lại dùng cách nói kiểu ‘mách’ cô: “Bọn họ chuốc rượu anh.”
“Chuốc rượu thì anh uống ngay sao, bình thường sao không thấy anh dễ nói chuyện như cậy.”
“À,” TS cầm điện thoại, có hơi men say, “…Bọn họ bắt người đầu tiên hết độc thân uống.”
Anh lại nói, “Tìm được lý do hợp lý thì anh rất dễ bị chuốc rượu.”
Trước lúc ngủ Lâm Chiết Hạ vẫn còn như đang nghi ngờ rằng Trì Diệu không thực sự thích cô, nhưng khi nói chuyện điện thoại, cô lại không nhịn được mà nghĩ, có lẽ anh thực sự thích mình…
Cô không có cách nào hiểu được tâm trạng vừa mẫu thuẫn vừa phức tạp lúc này, cuối cùng chỉ đành cúp máy, chuẩn bị đi đón anh.
Con phố sau trường vẫn tấp nập như vậy, trời tối chưa được bao lâu học sinh đã tụ tập đông đúc sở đây.
Ở hoa viên trung tâm còn có người đem theo loa và guitar đến biểu diễn, người thiếu niên đó đội mũ lưỡi trai nhìn bộ dáng khá giống học sinh, có lẽ là đam mê âm nhạc.
Trước mặt cậu ấy có một nhóm người vây quanh, có người cầm điện thoại lên chịp ảnh.
Cậu ấy đàn một bản nhạc tình ca.
Lâm Chiết Hạ men theo tiếng nhạc đi qua đám người, sau đó nhìn thấy bóng dáng của Trì Diệu ở góc của một quán rượu ngoài trời.
Thực ra cô vẫn chưa từng thấy bộ dạng say rượu của Trì Diệu, trước kia hai người đều luôn bị thầy cô và gia đình quản thúc, căn bản không có cơ hội nào để uống rượu.
Lúc trong đầu cô đang nghĩ rằng Trì Diệu say rượu trông sẽ như thế nào, khi đi qua đó, những người cùng bàn đã rời đi, lúc này chỉ còn có mình anh.
Thiếu niên mặc chiếc áo khoác màu đen, có lẽ là do xung quanh có nhiều người chú ý đến, anh đội chiếc mũ liền phía sau lên, chiếc mũ rủ xuống che đi nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy được chiếc cằm và sống mũi của thiếu niên.
Lâm Chiết Hạ đi đến trước mặt anh, hỏi: “Anh có còn nhận ra em là ai hay không?”
Trì Diệu ngẩng đầu, thấy cô đến, cả người thoải mái hơn một chút: “Anh uống nhiều chứ không có mất trí.”
Lâm Chiết Hạ chủ động đưa tay về phía anh, “Đi thôi, hôm nay đại ca đây sẽ đưa anh về.”
Trì Diệu uống nhiều xong dễ nói chuyện hơn nhiều: “Ồ, cảm ơn đại ca.”
Sau khi anh đứng dậy, đưa tay bóp trán, lúc bước đi có lảo đảo một chút.
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ còn tưởng rằng anh không uống nhiều, nếu không sao có thể ngồi ở góc tỏ vẻ đẹp trai như vậy được chứ, nhưng đến lúc anh đứng lên cô mới nhận ra quả thực đã bị chuốc uống nhiều rồi.
“Anh uống bao nhiêu vậy?” Cô hỏi.
“Anh không đếm.”
“Ở phòng anh thoát độc thân sẽ bị chuốc rượu hay sao?”
“Ừm.”
“Thói quen này không tốt lắm, lần sau đừng uống nhiều nữa.”
“…”
Lâm Chiết Hạ kéo anh qua chỗ ít người, cô mượn ánh đèn đường nhìn, phát hiện đây là nơi là lần đầu Trì Diệu nắm tay cô, sau đó theo men rượu mà hỏi ‘Tại sao mọi người lại tưởng rằng tôi là bạn gái của cậu?’.
Quay lại nơi này lần nữa, thân phận và tâm trạng của cô đã khác rồi.
Rõ ràng hôm nay người uống rượu là Trì Diệu, hoặc có thể, đoạn đường nơi từng thổ lộ tâm tình đã cho cô chút dũng khí, cô đi đến trước mặt anh, giọng rất nhẹ: “Trì Diệu, tại sao anh lại thích em.”
“Có nhiều cô gái thích anh như vậy, có nhiều người xuất sắc hơn em như thế,” Lâm Chiết Hạ nói đến đây, nghĩ đến lúc trưa có gặp Thẩm San San, “Tại sao lại là em.”
Cô nói đến đây, cảm giác ngón tay của Trì Diệu có nắm chặt hơn một chút, nhưng cô cũng không để ý, cô không có dũng khí ngẩng đầu nhìn anh.
Cô tự mình lẩm bẩm: “Anh thực sự thích em sao, hay là chỉ bởi vì chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, có lẽ khiến anh lầm tưởng…”
Hai chữ từ phía sau truyền đến, giọng của Trì Diệu rất lạnh, nhuốm thêm chút men say, hỏi ngược lại cô: “Lầm, tưởng?”
Lâm Chiết Hạ vẫn không quay đầu, cô sợ nếu mình quay lại nhìn anh, có thể sẽ không nói ra được lời tiếp theo nữa.
Cho dù rất không muốn nói ra, cô vẫn chịu đựng rủi ro có thể giấc mơ đẹp sẽ vỡ tan: “Là lầm tưởng, tưởng rằng đây là tình yêu.”
“Tình cảm của anh dành cho rm rất đột ngột, anh nói muốn theo đuổi em cũng rất đột ngột.”
“Vì vậy, có thể anh chưa phân biệt được rõ tình cảm của mình,” Lâm Chiết Hạ tự nói ra phỏng đoán của mình, “Có lẽ là bởi có một khoảng thời gian xa nhau, vì cậy anh lầm tưởng rằng cảm giác không muốn rời xa ấy là tình yêu.”
Cô muốn nói, yêu không phải như vậy.
Cảm giác khi yêu một người, là vô cùng trân quý, giống như cô thích anh vậy.
Có lẽ anh đã hiểu lầm rồi.
Lâm Chiết Hạ nói đến đây, chớp chớp mắt, không biết vì sao lại có chút muốn khóc, cô dừng lại một chút, “Anh…Anh có muốn nghĩ kỹ lại về quan hệ của chúng ta hay không? Em không muốn cùng anh chơi đùa, em rất nghiêm túc.”
“Dù sao…Nhân lúc mọi người vẫn chưa biết chúng ta hẹn hò…” Cô nói đến đây thì không khống chế được mà rơi nước mắt.
Trì Diệu cắt ngang lời cô, anh lên tiếng gọi: “Lâm Chiết Hạ, em quay người lại.”
Lâm Chiết Hạ nhanh chóng lau nước mắt, sau đó chậm chạp xoay người nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trì Diệu đưa tay lên giữ lấy cằm cô, anh rất muốn dùng sức nhưng cuối cùng khống chế bản thân lại, làm cô ngẩng đầu nhìn mình: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Ánh mắt LCh đụng phải đôi đồng tử nhạt màu của anh.
Khoé mắt Trì Diệu khẽ cong lên, bình thường lúc nhìn mọi người có chút tuỳ ý, nhưng lúc này lại vô cùng trầm mặc, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
“Em nghĩ như vậy không phải rất bình thường hay sao?”
Cô cảm thấy hình như Trì Diệu tức giận rồi, lấy dũng khí nói, “Bởi vì trước kia chúng ta luôn là bạn tốt.”
“Bởi vì…chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, thời gian ở cạnh nhau cũng rất lâu.”
“Còn bởi,” Cô nói ra thêm nguyên nhân nữa một cách khó khăn, “…Anh từng hôn cô gái khác rồi, hơn nữa hồi cấp ba cũng từng thích người khác.”
Trì Diệu gần như bị cô chọc tức đến bật cười.
Ngón tay anh dùng lực hơn một chút, cúi người xuống cách cô rất gần, sống mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở phả xuống: “Đây không phải là lần đầu anh hôn thì có nghĩa là anh từng hôn người khác rồi hay sao?”
“Sao em chưa từng nghĩ, người đầu tiên anh hôn cũng là em?”
“Người anh thích hồi cấp ba, cũng là em?”
- -----oOo------