Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Em không nghĩ người đó sẽ là em sao?
Chưa từng nghĩ tới chuyện người anh hôn, người anh thích, đều là em sao?
Lâm Chiết Hạ bị mấy câu này làm cho sững sờ tại chỗ.
“Anh… từng hôn em?”
Trong nháy mắt, đại não Lâm Chiết Hạ trở nên trống rỗng, sau đó mới chậm rãi vận hành lại: “Khi nào, sao em không biết?”
Có một đám người từ đường sau tụ thành từng nhóm đi tới, tiếng cười đùa dần dần đến gần.
Thế nhưng âm thanh của những người này lại như bị một tầng ngăn cách vô hình chặn lại, bên tai Lâm Chiết Hạ chỉ có thể nghe được tiếng của Trì Diệu.
Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên cất lên: “Ngày anh rời đi.”
Ký ức của Lâm Chiết Hạ theo những lời này của anh xuyên không trở về thời điểm hơn một năm trước.
Ngày đó cô đã dặn Lâm Hà nhất định phải đánh thức cô dậy, nhưng cuối cùng cô vẫn ngủ quên mất, tới khi tỉnh lại thì Trì Diệu đã đi rồi.
Ấn tượng của cô về ngày hôm đó chỉ còn lại là một căn phòng trống rỗng. Một buổi chiều trống vắng.
“Em bị sốt, nằm trên giường, ngày đó anh không đánh thức em dậy.”
Trì Diệu nói xong, buông cánh tay đang nắm cằm cô ra.
Anh muốn nhân cơ hội này để nói với cô rằng anh đã thích cô từ lâu.
Không ngờ người này lại đang suy nghĩ lung tung, còn bảo anh phải suy nghĩ lại một chút về quan hệ của bọn họ.
Hôm nay nghe được, Lâm Chiết Hạ càng ngây ngốc: “Anh lợi dụng lúc em đang ngủ không biết gì, lén hôn em?”
Trì Diệu không hề xấu hổ mà đáp một tiếng.
Cô đã mất một chút thời gian, sau khi tiêu hóa xong cả hai chuyện này, mới hỏi: “Anh hôn chỗ nào?”
“Trên trán.”
“…”
“Hình như trông em có vẻ thất vọng? Vốn anh cũng muốn hôn chỗ khác,” Trì Diệu dừng lại một chút, “Nhưng nghĩ lại thì không nên, làm thế thì không ổn cho lắm.”
Dù sao thì cũng chưa xác nhận quan hệ lại đi chiếm tiện nghi của người ta.
Hơn nữa ngày đó anh quá căng thẳng, cũng thật cẩn thận, căn bản không nỡ chạm vào cô.
Lâm Chiết Hạ có chút tức giận: “Ai thất vọng chứ, em lên án anh còn không kịp ấy, anh cũng biết làm thế là không nên sao?”
Trì Diệu: “Ừ, cuối cùng một chút lương tâm của anh vẫn còn sót lại.”
” …”
Điều khiến Lâm Chiết Hạ càng tức giận là “nụ hôn đầu tiên” giữa cô và Trì Diệu lại phát sinh vào lúc cô đang ngủ, cô không hề có chút ấn tượng gì cả.
Một điều quan trọng như thế mà cô, hoàn toàn, không biết.
“Khi anh hôn là lúc em đang ngủ thiếp đi,” Cô đỏ mặt lên án, “Dựa vào cái gì mà chỉ để một mình anh được nhớ. Nói như vậy không phải là em bị thua thiệt hay sao?”
Trì Diệu làm ra vẻ chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình mà hỏi ngược lại: “Vậy thì phải làm sao bây giờ.”
Sao cô biết phải làm sao chứ.
Khi cả người Lâm Chiết Hạ vẫn đang đắm chìm trong tiếc nuối về “Nụ hôn đầu tiên bị lãng quên giữa cô và Trì Diệu” thì vừa buông tay ra, Trì Diệu đã hơi lui về phía sau, một lần nữa cúi người tới gần cô. Vóc dáng của Trì Diệu so với cô cao hơn một đoạn, rất dễ dàng để cúi đầu kề sát vào cô, sau đó, một nụ hôn rất nhẹ rơi trên trán cô.
Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, cũng không phải hôn chỗ nào khác, chỉ là ở trên trán.
Nhưng từ nụ hôn giống như lông vũ này lại khiến cô cảm nhận được một loại cảm giác được người ta cực kì trân trọng.
Nụ hôn của thiếu niên rất nhẹ, cũng rất kìm chế, gần như là thần phục.
Lông mi của anh rủ xuống, che khuất con ngươi dưới mắt.
Từ mấy câu anh nói kia đã làm cho phản ứng của Lâm Chiết Hạ trở nên rất chậm, cô chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ ra bản thân quên chưa hỏi anh một vấn đề khác: “Hồi cấp ba, người anh thích, là em sao?”
Trì Diệu không trực tiếp trả lời cô.
Một lát sau, anh đứng thẳng dậy, lùi lại và nói: ” Ngày mai là cuối tuần, nếu em không bận, anh đưa em đến vài nơi.”
“Đi xong em sẽ biết.”
–
Lần đầu tiên Lâm Chiết Hạ đưa anh về kí túc xá nam, Trì Diệu không cho cô đưa đến dưới lầu, khi còn cách ký túc xá hai đoạn đường, anh đề nghị đưa cô trở về.
“Anh không cần đưa em về đâu.” Lâm Chiết Hạ cảm thấy phiền phức, “Đưa qua đưa lại như vậy, có hơi ngốc nghếch. Hơn nữa trong trường rất an toàn, mà thời gian này cũng không tính là muộn, em tự đi về được.”
Trì Diệu buông tay ra: “Sau khi đến ký túc xá nhớ nhắn tin cho anh.”
Lâm Chiết Hạ vẫy vẫy tay với anh: “Đã biết, anh mau đi vào đi.”
Trên đường trở về ký túc xá nữ, Lâm Chiết Hạ vẫn luôn cảm thấy trên trán mình cứ vô cớ mà nóng lên.
Sau khi trở lại ký túc xá, cô gửi cho Trì Diệu một câu “Em về đến phòng rồi”, sau đó cô vừa rửa mặt vừa suy nghĩ, không biết ngày mai Trì Diệu sẽ dẫn cô đi đâu.
Suy nghĩ cả nửa ngày mà cũng không nghĩ ra được.
Rốt cuộc là nơi nào, mà dẫn cô đi sẽ biết đáp án?
Trước khi đi ngủ, cô gõ vào WeChat:
[Anh có thể tiết lộ cho em biết một chút được không?]
[Nếu không, em sợ ngày mai biểu hiện của mình sẽ không được tốt.]
[Để em chuẩn bị trước.]
Đầu mèo chỉ trả lời cô hai chữ: [Em ngủ đi.]
Lâm Chiết Hạ: […Ồ.]
Nhưng một ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời cô không ngủ ngay được.
Từ mộng đẹp tan vỡ, thiếu chút nữa “chia tay”, đến người mình thích cũng đã sớm thích mình.
Cô trở mình trên giường, nghĩ, hồi cấp ba Trì Diệu đã thích cô.
Người này, cả ngày không làm người, mỗi ngày chỉ đi chọc giận cô, cãi nhau với cô.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy quả thật Trì Diệu vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.
Hơn nữa…Có vẻ như từ rất lâu rồi, anh chỉ đối xử tốt với một mình cô.
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô nhàn rỗi không có việc gì làm, nhìn vào avatar đầu mèo của Trì Diệu một lát, lên mạng tìm ảnh đại diện giống như vậy. Mấy cái hình đầu mèo này, lên trên mạng tìm được rất nhiều, cô chọn một tấm ảnh đại diện hình mèo giông giống, sau khi tải về, mở avatar của mình ra để đổi ảnh.
Hình đại diện ban đầu của cô là tấm ảnh đầu tiên khi cô mới dùng WeChat, hình đại diện là một khuôn mặt hoạt hình đơn giản.
Sau khi thay ảnh đại diện mới, cô nhìn lại lịch sử cuộc trò chuyện của hai người.
Tất cả đều là đầu mèo, thoạt nhìn như là một đôi.
Ngày hôm sau, Lâm Chiết Hạ thức dậy từ rất sớm.
Lam Tiểu Tuyết nằm trên giường, đang đắn đo chuyện gọi bữa sáng: “Chúng ta cùng nhau đặt đi, tớ lười đến căng tin lắm, Hạ Hạ, cậu muốn ăn cái gì?”
Cô ấy nói đến đây, chợt nghĩ đến chuyện có thể Lâm Chiết Hạ sẽ muốn ra ngoài ăn: “Có phải cậu muốn ăn cùng anh trai của cậu không, đúng rồi, hôm qua hai người xảy ra mâu thuẫn, đã giải quyết chưa?”
“Đại khái đã nói ra hết rồi,” Lâm Chiết Hạ cột tóc đuôi ngựa, nói, “…Là tớ hiểu lầm, ừm, anh ấy, không phải là tra nam.”
Lam Tiểu Tuyết: “Nhìn dáng vẻ của cậu ấy như vậy cũng không giống tra nam, làm gì có tra nam nào lại có vẻ người lạ chớ gần, cũng không cho ai thêm bạn trên Wechat nữa.”
” …”
Quả thật là cô cũng không nghĩ tới, cô càng không nhờ, ngày hôm qua bản thân lại tự ghen với chính mình.
“Hôm nay cậu muốn đi ra ngoài sao.” Lam Tiểu Tuyết thấy cô đang dùng khăn lụa buộc tóc, lại hỏi một câu, “Có muốn tớ trang điểm cho cậu không.”
“Không cần đâu.” Lâm Chiết Hạ nghĩ đến chuyện lần trước cô và Trì Diệu hẹn hò còn chưa được bao lâu, nếu hôm nay lại ăn diện rồi trang điểm, có vẻ sẽ hơi khoa trương, “…Hơn nữa hôm nay cũng không được tính là hẹn hò.”
Cô và Trì Diệu ăn cơm ở căng tin trường học, sau đó đến cổng trường bắt xe.
Ngay từ đầu cô đã không biết đích đến là ở đâu, nhưng nếu đã đi xe bus, hẳn không phải là một nơi quá xa, ít nhất sẽ là một nơi ở trong thành phố.
“Phải ngồi khoảng bao lâu vậy?” Cô hỏi.
“Hai tiếng đồng hồ.” Trì Diệu nói xong, lại nói “Buồn ngủ thì dựa vào anh nghỉ một lát.”
“Không cần đâu, em vẫn nên tranh thủ học thuộc từ một lát.” Sự chuyên tâm học tập của Lâm Chiết Hạ kéo dài từ năm đó cho đến tận bây giờ, hơn nữa, cô nhớ tới một lần đi xe với anh, lại nói, “Đỡ việc anh lại nói em là heo.”
Trì Diệu bỗng nhiên nói: “Lần đó, là anh để cho em dựa vào.”
“…..?”
Trì Diệu bổ sung, “Bả vai.”
Lâm Chiết Hạ tâm sự, ngày đó trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm giác được có thứ gì đó rất nhẹ nhàng chạm vào cô, thì ra không phải đang nằm mơ: “Vậy mà anh còn vu oan giáng họa cho em, con người anh thật sự rất gian ác.”
Xe chạy được hơn một nửa đoạn đường, cảnh quan bên ngoài cửa sổ trở nên quen thuộc.
Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu lên khỏi phần mềm học từ vựng, xa xa đã nhìn thấy một địa danh nổi tiếng ở khu Thành An.
Cô sống ở Thành An nhiều năm như vậy, rất quen thuộc với những con đường xung quanh và một số tòa nhà có lối kiến trúc mang tính biểu tượng.
Cô không ngờ Trì Diệu sẽ dẫn cô về Thành An: “…Sao chúng ta lại về đây?”
“Không phải anh muốn đưa em về nhà đấy chứ?” Lâm Chiết Hạ nói, “Hôm nay mẹ em đi làm, chú Ngụy cũng không có ở nhà.”
Trì Diệu không nói cụ thể là đi đâu, chỉ nói: “Không đưa em về nhà.”
Chỉ còn 10 km là tới điểm đến.
Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm ra ngoài ô cửa kính, phát hiện chiếc xe này của bọn họ rẽ vào một đường, cuối cùng quẹo vào một con đường mà cô nhắm mắt cũng có thể đi được.
Con đường bên ngoài cửa sổ xe theo hồi ức của cô không ngừng khắc sâu, lại kéo dài, biển báo quen thuộc, gạch đá, còn có cổng trường, cùng với mấy chữ “Trường số hai Thành An” rất xa đã có thể nhìn thấy.
Lâm Chiết Hạ mặc quần áo của mình, buộc tóc, bây giờ đứng ở cổng trường trung học, lại có chút hoảng hốt.
Cô hoảng hốt nhìn Trì Diệu đi chào hỏi bác bảo vệ, hỏi sinh viên tốt nghiệp có thể đi vào hay không.
Bác bảo vệ còn nhớ rõ hai người bọn họ, cười nói: “Là hai đứa à…lúc trước thấy hai đứa lúc nào cũng cùng đi học với nhau, bác nhớ chứ, hai đứa cứ đi vào đi. Nhưng hôm nay là cuối tuần, không có lớp học, nếu các cháu muốn gặp giáo viên thì bác phải nói trước là họ không có ở trường.”
Trì Diệu nói: “Cảm ơn bác.”
Lấy thân phận là sinh viên đại học trở về trường số hai Thành An, tâm trạng của cô rất đặc biệt.
Trước kia ở Thành An, bắt buộc phải mặc đồng phục học sinh, ngồi trong lớp học, mỗi ngày đều phải chăm chỉ cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Còn có vô số những quy tắc phải tuân thủ của trường.
Lâm Chiết Hạ nắm chặt túi xách trên người, lúc đi qua bảng thông báo, nhìn thoáng qua, phát hiện phía trên đã dán một danh sách các tân học sinh nhập học.
Cuối tuần, vẫn có tốp năm tốp ba học sinh đi bộ trong trường.
“Cậu nhanh lên…tuần sau phải nộp bài vẽ bảng, lớp bên cạnh đã sớm xong rồi, hôm nay chúng ta cũng phải làm cho xong.”
“Biết rồi…”
Rõ ràng là vừa tốt nghiệp xong nhưng có cảm giác như bọn họ đã cách trường cấp ba một khoảng cách rất xa.
Lâm Chiết Hạ đi theo phía sau Trì Diệu: “Rốt cuộc là đến nơi nào, ở phòng học sao? Anh đưa em đến trường làm gì? Chẳng lẽ anh cũng để lại lời nhắn trên sân thượng của trường?”
Đối với Lâm Chiết Hạ mà nói sân thượng trường học là một chỗ nằm “ngoài pháp luật”, trên sân thượng có một bức tường trắng, luôn bị các học sinh vẽ lung tung, hơn nữa cứ mỗi mùa tốt nghiệp qua đi, tất cả mọi người đều đi lên đây “để lại lời nhắn”.
“Anh không rảnh như vậy.” Trì Diệu nói.
Lâm Chiết Hạ nhịn không được mà trách móc: “Em thấy hôm nay anh thật nhàn rỗi.”
Cuối cùng Trì Diệu đưa cô vào một tòa nhà giảng dạy, sau khi đi vào, anh nói với cô: “Nhắm mắt lại.”
“Có cái gì mà thần bí như vậy chứ.”
“…” Cô nhắm mắt lại, bị anh dắt đi lên mấy bậc thang, sau đó lại đi một đoạn nữa, hình như là đi xuyên qua một dãy hành lang dài.
Sau đó Trì Diêu dắt cô, dừng ở một chỗ.
“Đứng ở đây trước nhé.” Khi anh nói chuyện có cúi đầu ghé vào tai cô, “Khi nào nói mở mắt em mới được mở đấy.”
Lâm Chiết Hạ gật gật đầu.
Cô đứng một bên nghĩ, dựa theo đoạn đường vừa rồi, nơi này rốt cuộc là phòng học nào, một bên lại chờ Trì Diệu bảo cô mở mắt.
Cô đợi một lát, thứ đầu tiên nghe được không phải là giọng nói của Trì Diệu, mà là tiếng dây điện va chạm “loạt xoạt”.
Sau tiếng “loạt xoạt”, có người thản nhiên vỗ micro.
Âm thanh tiếng đàn vang lên, sau đó thiếu niên thấp giọng hướng về micro “Alo” một tiếng.
Sau đó, anh nói, “Bây giờ em có thể mở mắt ra được rồi.”
Lâm Chiết Hạ mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở hội trường trường.
Hội trường vẫn như cũ, từng hàng ghế dựa, phía trước là một khu vực biểu diễn sân khấu.
Một tấm vải nhung màu đỏ được treo ở hai bên sân khấu.
Ấn tượng của cô đối với gian phòng này rất sâu sắc, bởi vì thời trung học đã có rất nhiều việc xảy ra ở đây, lần đầu tiên lấy dũng khí lên sân khấu tham gia cuộc thi diễn thuyết, lần đầu tiên dẫn lớp biểu diễn đọc thơ trong lễ kỷ niệm trường học, cũng là lần đầu tiên…nghe Trì Diệu hát trên sân khấu.
Những lần đó, dưới khán đài đều có rất nhiều người, cả ngàn người ngồi trong khán phòng, toàn bộ thính phòng đều vô cùng náo nhiệt.
Không giống như bây giờ, trống rỗng.
Khán giả dưới sân khấu chỉ có một mình cô.
Trì Diệu đứng ở giữa sân khấu, không biết anh tìm thấy cây đàn guitar cũ ở đâu ra, kẹp micro vào cái giá, ngón tay anh đặt ngang trên dây đàn, giai điệu khúc dạo đầu quen thuộc phát ra.
Chỉ qua khúc dạo đầu Lâm Chiết Hạ đã nghe ra, bài hát này là “Đêm mùa hạ”.
Quả nhiên, Trì Diệu rũ mắt, câu đầu tiên hát chính là: “Vẫn nhớ lần đầu tiên rung động là mùa hè năm ấy.”
“Người vô tình bước tới / không cách nào hình dung”
“…”
“Gió đêm giữa mùa hạ / Chôn giấu sự rung động.”
Lâm Chiết Hạ sững sờ tại chỗ.
Cảnh tượng trước mắt và ký ức dần dần chồng chéo lên nhau.
Dáng vẻ thiếu niên trên sân khấu không khác biệt nhiều so với lúc trước, đèn trên đỉnh sân khấu chiếu xuống, ánh đèn chiếu lên người cậu, cả người như phát sáng.
Hơn nữa lần này, dưới khán đài chỉ có cô.
Hình như người này lên sân khấu chỉ vì cô.
Giọng hát của Trì Diệu qua không gian rộng lớn của hội trường mà truyền đi xa hơn.
“Và tôi dừng lại/ để theo đuổi cậu.”
Phần của Trì Diệu chỉ có một nửa bài hát, vì vậy một nửa sau đó, tiếng đàn dần dần dừng lại…
Anh đặt cây đàn ghi-ta xuống, thanh âm vẫn không ngừng, giọng nói của anh rõ ràng truyền qua hơn nửa thính phòng, truyền đến tai cô: “Trong tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường, vốn dĩ anh không hề muốn tham gia, nhưng có người đã nói với anh rằng cô ấy muốn xem anh biểu diễn trên sân khấu.”
“Bài hát này, ngay từ đầu anh chỉ muốn đàn cho một mình người đó nghe, người đó tên là Lâm Chiết Hạ.”
Cả người Lâm Chiết Hạ giờ đây có một loại cảm giác hư ảo không chân thật, loại cảm giác không chân thật này xuất phát từ quá khứ và hiện tại chồng chéo. Cô nhớ lại một đoạn hội thoại hết sức bình thường trong một hồi ức vụn vặt.
“Hơn nữa, tôi cũng rất hy vọng cậu có thể lên sân khấu.”
“…Cậu muốn xem sao?”
Theo lời Trì Diệu nói, loại cảm giác không chân thật này chậm rãi phai nhạt dần, hai sân khấu trong nháy mắt này hoàn toàn hòa làm một.
Thì ra cảm giác vừa rồi của cô không phải là ảo giác.
Thiếu niên tỏa sáng từng khiến cô phải lén ở dưới khán đài, trốn trong đám người chụp trộm kia, thật sự là vì cô mà đến.
Năm đó khi cô chụp lén xong, chỉ muốn giấu kín, giữ cho riêng mình.
Hóa ra lại luôn luôn thuộc về cô.
Một lúc lâu sau, Lâm Chiết Hạ mới chớp chớp mắt, nước mắt bỗng thoáng rơi xuống: “Nơi mà anh muốn dẫn em đi, chính là nơi này sao?”
“Khi đó em còn hỏi anh, có phải anh muốn lên sân khấu để thể hiện sức quyến rũ của mình không?”
Trì Diệu: “Khi đó anh không dám.”
Lâm Chiết Hạ: “Không dám cái gì.”
“Không dám nói thích em,” Trì Diệu đứng trên sân khấu nhìn cô, “Sợ em xấu hổ.” Thực sự là rất xấu hổ.
Nếu như khi đó cô không phát hiện ra mình cũng thích anh, thì có lẽ đến tình bạn hai người cũng không thể giữ được.
Lâm Chiết Hạ hơi hé miệng, còn chưa kịp nói gì, Trì Diệu đã ngắt lời cô: “Muốn dẫn em đi, ngoại trừ nơi này ra, còn có một chỗ khác.”
–
Ngoài hội trường, còn có một nơi khác.
Ngay cả hội trường Lâm Chiết Hạ cũng không nghĩ ra, chỗ khác thì lại càng không nghĩ tới.
Dọc theo đường đi, cô nắm chặt tay Trì Diệu đung đưa, hỏi anh: “Rốt cuộc là đi đâu, anh cứ nói cho em biết, em sẽ làm bộ như không biết.”
Trì Diệu: “Vòng một vòng như vậy, không bằng em cứ không biết đi.”
“…”
Điểm đến tiếp theo cũng cách hơi xa một chút.
Hơn nữa cảnh sắc ngoài cửa sổ rất xa lạ, cô chỉ có thể căn cứ vào phương hướng lái xe mà phán đoán, nơi lái xe là ngoại ô.
Vùng ngoại ô… Nơi cô và Trì Diệu cùng đi…
Cô đoán được một chút nhưng không dám xác nhận.
Cho đến khi cô ngủ được một giấc ở trên xe, lúc tỉnh lại, xe vừa đến nơi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy năm chữ “Vườn bách thảo La Sơn”, mới xác nhận được, thật sự là nơi này.
Nhưng tại sao Trì Diệu lại đưa cô đến đây.
Bởi vì bọn họ chưa từng nói gì ở đây?
Lâm Chiết Hạ nghĩ không ra, Trì Diệu cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, anh mở cửa xe, dẫn cô xuống xe. Mua vé ở quầy vé xong, lại dắt cô vào.
Vào buổi chiều, không có nhiều khách du lịch đến thăm Vườn Bách thảo La Sơn.
Lâm Chiết Hạ đi ngang qua vườn hoa cẩm tú cầu ở cửa, năm nay cho hoa cẩm tú cầu này rất giống năm ngoái, nhưng màu sắc có chút khác biệt.
Cô nghĩ đến lần trước lúc ngồi ở chỗ này, Trì Diệu có chụp một tấm “ảnh phong cảnh”, hơn nữa còn được anh dùng làm màn hình nền điện thoại.
“Khi đó cũng không phải do anh cố ý đấy chứ.” Cuối cùng Lâm Chiết Hạ cũng quay đầu lại, “Cố ý nói mình đang chụp ảnh phong cảnh, nhưng thực tế lại bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không thể khống chế được bản thân mà chụp lại dung nhan xinh đẹp của em.”
” …”
Trì Diệu nhìn cô một cái, không phủ nhận, nhưng theo thói quen nói: “Em cũng rất biết dát vàng lên mặt mình.”
Lâm Chiết Hạ: “Nếu anh đã thích em từ hồi cấp ba, vậy thì mấy suy đoán kia của em cũng là hơp lý còn gì.”
Cuối cùng nơi Trì Diệu dẫn cô đi là dưới gốc cây ước nguyện.
Cây ước nguyện được treo đầy những tấm thẻ ước nguyện màu đỏ.
Mặt trời mùa hè vẫn chiếu sáng ấm áp, ánh nắng mặt trời chiếu trên nền đỏ rực rỡ. Vô số thanh ước nguyện đang đón gió, thỉnh thoảng va chạm tao thành nhưng âm thanh lạch cạch.
Trì Diệu cầm tay cô, đứng dưới bóng cây thật lâu.
Những ước nguyện ở đây thực sự quá nhiều, cho dù có nhớ kỹ vị trí cụ thể, nhưng mỗi vị trí lại được treo mấy chục tấm thẻ, hơn nữa mỗi ngày lại có nhều điều ước nguyện mới được treo lên trên nên rất khó để tìm ra tấm thẻ từ hơn một năm trước.
“Em giúp anh, chúng ta cùng nhau tìm đi.” Lâm Chiết Hạ đứng ở bên cạnh, cũng muốn hỗ trợ, “Dù sao em cũng nhận ra chữ của anh.”
Đúng lúc này, cánh tay đang lật tìm thẻ ước nguyện của Trì Diệu chợt dừng lại.
Sau đó, anh kẹp trong hai ngón tay của mình, nghiêng đầu và gọi cô: “Qua đây.”
Lâm Chiết Hạ phản ứng chậm mất nửa nhịp, mới ý thức được là anh muốn cho cô xem ước nguyện mà anh đã viết.
Vị trí Trì Diệu treo rất cao, sau khi cô đi qua, phải kiễng mũi chân, đang muốn lại gần xem, trước khi nhìn thấy nội dung trên tấm ước nguyện, lại nghe anh nói một câu: “Cho dù em không nhận ra chữ của anh, cũng có thể tìm được.”
Gần như ngay tại thời điểm anh nói.
Lâm Chiết Hạ nhìn thấy tên của mình viết trên tấm ước nguyện.
Chữ viết không thể nào quen thuộc hơn với cô: [Lâm Chiết Hạ, tớ thích cậu.]
Thế giới tại thời điểm này bởi vì dòng chữ này mà quay cuồng.
Cô nhớ lại ngày hôm đó, cô muốn xem ước nguyện của Trì Diệu, kết quả lại không thấy.
Cả hai đều lén giấu đi điều ước nguyện của riêng mình.
Cây cổ thụ cao chọc trời treo vô số tâm nguyện này, thì ra năm đó, cũng ẩn giấu phần tình yêu không dám bày tỏ của tuổi thanh xuân.
Sau khi Lâm Chiết Hạ xem xong tấm ước nguyện, bởi vì phải kiễng mũi chân một lúc nên đứng không được vững, tay buông lỏng, dải ước nguyện màu đỏ kia lại quay trở lại tầng tầng lớp lớp màu đỏ.
Cô thì thầm: “Hóa ra năm đó anh đã…viết mong muốn này.”
Ánh mặt trời nhuộm lên đôi đồng tử của thiếu niên, tia sáng vô cùng rực rỡ.
Trì Diệu cúi đầu nhìn cô: “Ngày anh tỏ tình với em cũng không nằm trong kế hoạch.”
“Nó có hơi vội vàng,” Anh nói, “Nhưng việc anh thích em không phải là đột ngột, cũng không phải là ảo giác.”
“Nếu như em cảm thấy không có cảm giác an toàn, sợ anh đối với em chỉ là lầm tưởng, vậy anh chính thức thổ lộ với em một lần nữa.”
Giọng nói của anh hòa trong gió: “Anh thích em, anh đã muốn lấy dây cột tóc của em từ lâu, người anh thích vẫn luôn là em, lần đầu tiên muốn hôn em là ở Hải Thành, chính là cái lúc em kéo anh vào lối thoát hiểm.”
“Đồ nhát gan, trong những khoảnh khắc mà em không biết, anh đã sớm thổ lộ với em ngàn vạn lần.”
Phần “không xác định” của Lâm Chiết Hạ rốt cuộc đã biến thành “xác định”.
Vì vậy, đây không phải là ngẫu nhiên.
Vị trí “luôn luôn”, ở đầu những ô chat hóa ra là từ thời điểm đó…
Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu tiên trong lối thoát hiểm, cũng đã sớm có suy nghĩ từ trước.
Mấy lời sau của Trì Diệu, cô dần dần nghe không rõ, cũng không cần nghe nữa. Lâm Chiết Hạ hoàn toàn dựa vào bản năng, đưa tay túm cổ áo Trì Diệu, anh ngẩn người, sau đó thuận theo mà khom lưng, mặc cho cô kéo mình xuống.
Một giây sau, đôi môi của cô dán lên môi anh, chặn phần lời còn lại.
Trong khoảnh khắc hôn môi.
Cô nghĩ, cô đã bắt được ngọn gió.
Cái tâm nguyện kia, điều ước đã từng nghĩ rằng không thể xảy ra vào ngày sinh nhật cô đã thành hiện thực.
- -----oOo------