Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Ngày hôm sau Lâm Chiết Hạ dựa vào nghị lực kinh người thành công dậy sớm, đến lớp ngay sát giờ học.
Kết quả hôm nay giảng viên môn chuyên ngành lại đến trễ, các bạn khác trong lớp đều đang thảo luận xem có phải chiếc xe màu vàng lại không may nổ lốp giữa đường hay không.
Cô ngồi trong giảng đường hình bậc thang, vừa chờ giáo viên vào lớp vừa gửi tin nhắn cho Trì Diệu.
[Anh có tin không?]
[Em không bị đến trễ.]
[Lâm thiếu em quá là lợi hại.]
[Vừa rồi dáng vẻ em bước vào lớp đặc biệt “soái”.]
Điểm chú ý của Trì Diệu không đặt ở trên đó.
Bạn trai: [Em vẫn chưa ăn sáng?]
Lâm Chiết Hạ gõ chữ: [Trước khi đi đã lấy một túi bánh mì trong tủ lạnh của anh rồi.]
Lần này Trì Diệu nhắn lại chỉ có một chữ: [Ngoan.]
Lâm Chiết Hạ tự động hình dung thêm gương mặt của Trì Diệu, giọng nói của anh, chính là bởi vì không hợp với mấy chữ này, cho nên càng có một loại hấp dẫn kì lạ.
Cô trả lời bằng một cái biểu tượng cảm xúc, sau đó cất điện thoại di động đi, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Sau giờ học, cô theo dòng người tan học đi ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy có người đang chờ ở đầu cầu thang.
Trì Diệu dựa vào tường, đang cúi đầu xem điện thoại di động. Gần đây thời tiết đã ấm trở lại, nhưng anh không sợ lạnh, ăn mặc vẫn ít hơn những người khác, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác màu đen, mặc quần jean mỏng, làm nổi bật dáng người vừa cao vừa gầy.
Thấy dáng vẻ anh tối hôm qua, lại nhìn thấy bộ dáng ban ngày của anh lại Lâm Chiết Hạ càng cảm thấy càng xấu hổ.
“Sao anh lại tới đây?” Cô ôm cuốn sách đi đến chỗ anh.
Trì Diệu cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên: “Tìm em ăn cơm.”
Lúc Lâm Chiết Hạ đi chỉ cầm theo túi bánh mì, buổi sáng lại có hai tiết học liên tiếp, bây giờ quả thật đã rất đói, cô đã len lén xoa bụng hai lần trong lớp, cảm thấy Trì Diệu rất giống con giun trong bụng mình.
Trì Diệu đưa tay về phía cô: “Đưa sách cho anh.”
Lâm Chiết Hạ đang định nói “Em tự cầm được”, nhưng Trì Diệu đã giơ tay giành lấy sách trong tay cô.
Sau khi rút ra, bất ngờ trong tay cô được nhét vào một cây kẹo mút, bao bì màu vàng nhạt rất quen thuộc, vị chanh giống như trước đây.
“Sợ em hạ đường huyết.” Trì Diệu thuận miệng nói.
Lâm Chiết Hạ bóc vỏ: “Em đâu có yếu ớt như vậy. ”
“Bình thường thì không đến mức đó,” Trì Diệu mang theo xấp sách kia, đi về phía lối ra cầu thang, “…Nhưng có người đêm qua ‘vận động’ đến nửa đêm, cũng khó nói.”
“…”
Lâm Chiết Hạ thiếu chút nữa cắn nát cục kẹo vừa nhét vào miệng.
Đến căng tin, cô phụ trách tìm vị chỗ, Trì Diệu đi lấy cơm.
Cùng người này ăn cơm quả thật rất nhàn rỗi, không cần mỗi ngày suy nghĩ nên chọn ăn món nào, dù cô ăn hay không ăn cái gì, anh còn hiểu rõ hơn cô.
Lâm Chiết Hạ cắn kẹo, giữa đường có nhóm Lam Tiểu Tuyết cũng tới ăn cơm: “Cậu và anh trai đã hòa giải chưa?”
Lâm Chiết Hạ gật gật đầu: “Xong rồi, với lại cũng không tính là cãi nhau.”
Lam Tiểu Tuyết kéo Tần Lôi đi tìm vị trí: “Vậy là được rồi, chúng tớ lên lầu trước.”
Sau khi ăn cơm với Trì Diệu xong, nhớ ra buổi chiều hai người đều không có lớp học.
Lâm Chiết Hạ hỏi anh: “Anh có về nhà không?”
Trì Diệu: “Không.”
“Vậy…Đến lớp học sao?”
“Cũng không.”
“Vậy buổi chiều anh định làm gì?”
“Định dẫn bạn gái ra ngoài hẹn hò.”
Lâm Chiết Hạ lắc lắc tay anh: “Đi đâu hẹn hò, anh đã tìm được chỗ nào rồi sao?”
Trì Diệu không nhiều lời, chỉ nói: “Đến sẽ biết.”
Trên đường đi, chủ đề giữa hai người chuyển từ ven con đường sang “thầm thương trộm nhớ”.
Trì Diệu bất giác mà bắt đầu tự luyến.
Anh nắm lấy cô, nhìn như tùy ý mà nói: “Lúc trước em thích anh cũng là chuyện rất bình thường, chứng tỏ mặc dù em đang trong quá trình trưởng thành, rất nhiều chỗ có vấn đề, nhưng ít nhất mắt nhìn không có vấn đề gì.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Đối mặt với sự công kích bất thình lình của Trì Diệu, cô không cam lòng yếu thế: “Vẫn là anh thích em sớm hơn, lúc còn học cấp hai em chỉ muốn đè nát đầu anh mà anh đã bắt đầu luyện cơ bụng vì em rồi.”
Trì Diệu nhìn cô một cái, ngữ điệu hơi thay đổi: “Ngẫm lại thì, mấy điều kiện chọn người yêu hồi cấp hai của em…hình như là cố ý dựa theo anh mà nói ngược lại.”
“…”
Lúc trước còn vì cái này mà ghen tuông, bây giờ cả người lại quá mức tự tin.
“Em không có lấy anh làm tiêu chuẩn,” Cô rầu rĩ giải thích, “Để cố ý nói ngược lại.”
Trì Diệu “Ồ” một tiếng: “Em chắc chứ?”
“Chắc cái gì?”
“Lúc còn học cấp 2, không bị anh hấp dẫn.”
“…”
Cô xem như đã nhìn ra, anh đang muốn biến cô thành người thích đối phương trước.
Lâm Chiết Hạ sẽ không dễ dàng nhường vị trí có lợi này: “Không có, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, dù sao vẫn là anh thích em trước.”
Trì Diệu có vẻ hơi thất vọng, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, hỏi cô: “Vậy nói cụ thể hơn, sao em lại thích anh?”
Cô không muốn để ý đến này nữa.
Thật phiền.
Phiền thì phiền, cô suy nghĩ một chút xem có nên cho anh xem qua thứ kia hay không.
Vì thế Lâm Chiết Hạ đi được nửa đường, bỗng nhiên dừng lại ở ven đường, cô cúi đầu mở mở vòng tròn bạn bè lên, lướt xuống một lúc lâu, lướt tới thời trung học, là bức ảnh cô đã lén chụp anh dưới sân khấu.
“Này.”
Trì Diệu nhìn ảnh chậm phản ứng nửa nhịp, phát hiện đây bài đăng ở chế độ ‘chỉ mình tôi’ nhìn thấy, người trong ảnh là anh, ngày đó là lần hiếm hoi anh đồng ý lên sân khấu biểu diễn, mang theo cây đàn guitar ngồi ở giữa sân khấu. Ảnh chụp thật ra rất mờ, bởi vì ánh sáng trên đỉnh đầu quá chói mắt, chiếu vào người anh, nửa khuôn mặt đều hư ảo không rõ.
Ngoài lý do ánh sáng, còn có tâm trạng dè dặt của người chụp ảnh.
“Có hơi mờ,” Lâm Chiết Hạ giải thích, “Bởi vì lúc ấy em hơi căng thẳng, không dám chụp. Mặc dù tất cả mọi người đều đang chụp ảnh anh, không ai chú ý đến em.”
Nhưng cô vẫn không dám.
Khi lén lút làm những điều “Đuối lý”, luôn luôn cảm thấy rằng mọi người trên toàn thế giới dường như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô căn bản không dám quang minh chính đại chụp anh, chỉ có thể lấy hết dũng khí lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm nút chụp vội.
Trì Diệu không nói gì, nhìn lướt qua dòng trạng thái về bức ảnh.
Nguyên văn bài đăng riêng tư này là: [Ngọn gió đêm hạ]
Đó là lời bài hát mà anh đã chọn.
Anh tự cho đó là phương thức âm thầm thổ lộ, thì ra vào lúc đó đã nhận được phản hồi.
Lâm Chiết Hạ tiến lại gần, lại đưa tay thao tác vài cái trên màn hình điện thoại di động, cho anh xem một tấm ảnh khác. Bức ảnh ba người họ cầm vé xem phim Valentine.
Tuy rằng đêm qua cô đã cùng Trì Diệu nói chuyện thẳng thắn, nhưng khi đem những thứ vốn chỉ có cô biết lấy ra cho anh xem, vẫn có chút ngượng ngùng.
Trì Diệu dùng một câu nói phá vỡ phần ngượng ngùng này của cô: “Sao không cắt tay Hà Dương đi.”
“…”
Cảm giác đem bí mật riêng tư đi khai báo của Lâm Chiết Hạ nhất thời tan thành mây khói.
Về mặt lý trí, cô nên nói “Sao anh có thể đối xử với cậu ấy như vậy, nói thế nào thì Hà Dương cũng là bạn tốt chung của chúng ta, hơn nữa có thể xem phim cùng nhau vào ngày Valentine cũng là nhờ có cậu ấy”.
Nhưng về mặt tình cảm, cô suy nghĩ theo lời Trì Diệu một chút, sau đó có chút đồng ý gật đầu: “Đúng là nên vậy.”
“Lúc ấy hẳn là nên cắt ảnh cậu ta ra.”
……
Nửa tiếng sau, hai người đến địa điểm hẹn hò.
Nơi Trì Diệu đưa cô đến là một con phố thương mại. Tuy rằng cô chưa từng tới, nhưng cũng biết nơi này rất náo nhiệt, Lam Tiểu Tuyết và Tần Lôi trước đó đã tới dạo quanh đây.
Chỉ là phố thương mại kinh doanh rộng rãi, cửa hàng rực rỡ muôn màu, trong lúc nhất thời cô cũng đoán không được Trì Diệu rốt cuộc sẽ dẫn cô đi đâu.
Mùa đông đã trôi qua, cây cối trên đường trông không còn ảm đạm tiêu điều như hồi nghỉ đông nữa.
Phong cách của thành phố Liên Vân không tệ, con phố này rất giống với rất nhiều nơi cô đã từng đi ở khu Thành An.
Có gạch đá xanh. Có nước. Có một cây cầu.
Cây liễu bên cầu dần dần xuất hiện những cành cây mới, người đến người đi xung quanh, một khung cảnh huyên náo.
Cô đi theo Trì Diệu vào sâu trong phố thương mại, sau đó đẩy cửa của một cửa hàng nào đó, đi vào.
Trước khi đi vào, cô không chú ý đến tên cửa hàng, sau đó cô thấy trên tường treo rất nhiều ảnh, những bức ảnh này tạo thành một bức tường sống động. Trong ảnh phần lớn đều là ảnh dành cho cặp đôi, lúc chụp ảnh động tác thân mật, rất gần gũi.
Mặc dù không biết tên cửa hàng, nhưng trong đầu Lâm Chiết Hạ hiện ra năm chữ quen thuộc, năm chữ này là từ trong trí nhớ lật ra.
Cô do dự hỏi: “…Tiệm chụp ảnh cặp đôi?”
Trong lúc Lâm Chiết Hạ dò hỏi, ông chủ đã cười tủm tỉm mở miệng giới thiệu: “Đúng vậy, nơi này của chúng tôi là một tiệm chụp ảnh tự động dành cho các cặp tình nhân, sau khi quét mã trả phí, vào phòng nhỏ tự mình điều chỉnh máy móc camera là có thể chụp được ảnh đôi đẹp mắt.”
Trì Diêm quét mã trả tiền, sau đó hai người đi vào chụp ảnh.
Nói là tự chụp, kỳ thật cũng giống như mấy loại máy “chụp ảnh thẻ” có thể tự vận hành ven đường.
Phòng rất nhỏ, được ngăn cách bằng cửa kính và rèm cửa.
Bên trong có hai cái ghế tròn, Lâm Chiết Hạ ngồi ở trên, tò mò đùa nghịch với màn hình máy: “Anh nghĩ sao mà lại muốn dẫn em đi chụp ảnh vậy?”
Trên màn hình máy có nhãn dán có thể lựa chọn, mặt hai người chỉ cần cùng nhau xuất hiện trong ống kính, nhãn dán sẽ tự động gắn trên mặt hai người.
Trì Diệu đứng bên cạnh cô, giơ tay lên trên màn hình bấm một cái, tiện tay chọn một cái tai thỏ.
Giây tiếp theo, tai thỏ xuất hiện trên đầu cô.
Lâm Chiết Hạ cố ý lắc trái lắc phải trước ống kính, tai thỏ kia cũng lắc theo cô.
“Bởi vì lúc trước chụp,” Trì Diệu buông tay xuống nói, “…Chúng ta không phải cặp đôi.”
Lần trước họ chụp “ảnh tình nhân”, cũng không là thật.
Nghĩ lại, sau khi ở bên nhau, đúng là hai người chưa từng chụp ảnh tình nhân đúng nghĩa.
Lâm Chiết Hạ thu hồi tâm tư chơi đùa, ngồi thẳng trước khi chính thức bắt đầu chụp: “Vậy… Anh cũng ngồi xuống, em cũng sẽ gần anh hơn.
Sau đó, sau đó.
Cô cũng không biết, căn bản cũng chưa có kinh nghiệm.
Con người cô có một tật xấu, chính là mỗi lần làm việc càng nghiêm túc, liền có vẻ thoạt nhìn càng ngốc nghếch. Ví dụ như bây giờ, cô rất muốn chụp ảnh cặp đôi với Trì Diệu đẹp hơn một chút, nhưng ánh mắt không khống chế được đến mức bắt đầu ngây ngốc.
Trì Diệu so với cô thì thản nhiên hơn một chút, sau khi anh ngồi xuống, cao hơn cô một đoạn, hai người ở trong khung ngắm một cao một thấp.
Sau đó, anh nói, “Em đang lo lắng cái gì vậy?”
Lâm Chiết Hạ mạnh miệng: “Em không có lo lắng, không phải chỉ là chụp ảnh thôi sao, có gì mà phải căng thẳng chứ, chỉ là bình thường em không chụp ảnh nhiều…Không quen lắm.”
Trì Diệu lại điều chỉnh góc máy một lúc, Lâm Chiết Hạ như ngồi trên đống lửa, lúc cô gần như sắp ngây ngốc đến cực hạn, Trì Diệu nhắc nhở cô…
“Nhìn ống kính.”
Lâm Chiết Hạ cố gắng tập trung ánh mắt lại, trước khi Trì Diệu ấn nút chụp, cô cảm thấy dựa vào tư thế của cô hôm nay, có lẽ bức ảnh này sẽ phải chụp lại.
Nhưng vào thời điểm nhấn chụp.
Trì Diệu nghiêng đầu, chuẩn xác hôn lên má cô.
Ánh mắt Lâm Chiết Hạ hơi mở to một chút.
Tất cả sự kiềm chế và bất an đều bị động tác bất ngờ này của anh phá vỡ, cô bị hôn một giây này, quên mất ống kính, cũng quên hai người bọn họ hiện tại đang chụp ảnh.
“Tách”.
Màn hình máy hiển thị cảnh chụp.
Hình ảnh được lưu lại.
Hai người sau đó lại chụp thêm vài tấm, trên mấy tấm ảnh khác, có một tấm là cô không cam lòng yếu thế đưa tay kéo mặt Trì Diệu, tấm còn lại là Trì Diệu trở đưa tay ấn l3n đỉnh đầu cô, muốn đè cô lại, giống như cảnh đùa giỡn thời thơ ấu.
Sau khi chụp ảnh xong, Lâm Chiết Hạ cầm ảnh in ra hỏi anh: “Chúng ta có nên cùng nhau đăng một cái lên vòng bạn bè không?”
Có lẽ là bởi vì trên đường tới đây, cô cho Trì Diệu xem hai nội dung lúc trước chỉ có mình cô mới có thể thấy được, vì vậy cô rất muốn đăng một tấm công khai lên vòng bạn bè với anh.
Nhưng cô cũng từng nghe Tiểu Tuyết nói, con trai hình như không nhiệt tình với mấy cái này.
Cô đang cố gắng định nói, “Nếu anh không muốn thì thôi” thì Trì Diệu đã lên tiếng: “Lần sau không cần hỏi anh.”
Lâm Chiết Hạ không hiểu ý tứ của những lời này.
“Bạn gái,” Anh đứng dậy lấy chiếc áo khoác màu đen treo bên cạnh xuống, nhìn cô, vẫn là bộ dáng tùy ý mà lãnh đạm kia, nhưng bởi vì người đối diện với anh là cô nên những lời nói ra cũng trở nên dịu dàng hơn, “Em có quyền lợi ra lệnh cho anh.”
- -----oOo------