CHƯƠNG 52: KHÔNG PHẢI TIỂU LA TỬ
Nguyên Chiêu Lâm ngủ thiếp đi.
Sau đó cô đã suy nghĩ rất lâu, tại sao có thể khóc đến mức ngủ thiếp đi khi ở bên cạnh Vũ Văn Dụ, cô cảm thấy có lẽ là trên người hắn tràn ngập mùi thuốc khử trùng, mùi hương này khiến cô an tâm.
Ngày hôm sau khi thức dậy, cả người đều tràn đầy năng lượng.
Đối diện với ánh mắt đen láy, mơ màng của Vũ Văn Dụ, Nguyên Chiêu Lâm từ từ gỡ tay mình ra, có chút xấu hổ nói: “Chào buổi sáng!”
“Tối hôm qua ngươi ngủ còn chảy ra nước dãi, làm bẩn cả tay áo của bổn vương.” Vũ Văn Dụ thờ ơ nói.
“Xin lỗi!” Nguyên Chiêu Lâm không ngờ tư thế ngủ của mình lại bẩn như vậy, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Vũ Văn Dụ nhắm mắt lại, khôi phục lại sự lãnh đạm.
Nguyên Chiêu Lâm thức dậy, Hoằng Kỳ và Từ Quá đã không còn ở trong điện, nhưng đã chuẩn bị nước để rửa mặt, cô đánh răng, rửa mặt, chải đầu qua loa sau đó đẩy cửa ra, Hỷ ma ma và một cung nữ đang đợi bên ngoài, thấy Nguyên Chiêu Lâm đi ra, Hỷ ma ma cúi người nói: “Vương phi, thái thượng hoàng có chỉ, nếu như người thức giấc, mời người qua hầu bệnh.”
“Ta xử lý vết thương cho vương gia trước có được không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
“Có ngự y xử lý rồi.”
“Nhưng…”
Hỷ ma ma cười nói: “Nguyên văn lời nói của thái thượng hoàng là, con thỏ kia không chết được, có ngự y, kêu Nguyên Chiêu Lâm qua đây.”
“….” Nguyên Chiêu Lâm chỉ có thể đi vào nói với Vũ Văn Dụ: “Ta phải đi qua hầu bệnh, nhớ lúc ngự y xử lý vết thương cho ngươi đừng có mà mất kiên nhẫn, nhất định phải bôi thuốc tiêu viêm.”
Vũ Văn Dụ cau mày: “Ta không kiên nhẫn lúc nào? Đi đi, đi đi, đúng là nhiều lời mà.”
Được rồi, vương tử đều như vậy, không tôn trọng đại phu.
Trong thời đại này, làm đại phu không hề nhận được sự tôn trọng.
Đi đến điện Càn Khôn, lại nhìn thấy Tề Vương và Chu Minh Thúy đợi ở bên ngoài.
Tề Vương nhìn thấy cô, hỏi: “Ngũ ca sao rồi?”
“Vẫn tốt.” Nguyên Chiêu Lâm trả lời, cô nhìn Chử Minh Thúy, đáy mắt Chử Minh Thúy lóe lên một tia căm hận, một nỗi căm hận không hề giữ lại.
Nguyên Chiêu Lâm không quan tâm đến nàng ta, cùng Hỷ ma ma đi vào, nhưng, vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Hỷ ma ma: “Sao bọn họ lại ở đây mà không đi vào?”
Hỷ ma ma khẽ nói: “Tề Vương có thể đi vào, còn về Tề vương phi? Không có ý chỉ không thể đi vào, nhưng, Tề vương phi có lòng hiếu thảo, đợi ở bên ngoài, chờ thái thượng hoàng truyền gọi.”
“Hóa ra là như vậy.” Nguyên Chiêu Lâm không biết ở giữa xảy ra chuyện gì, nhưng, cái này không liên quan đến cô.
Người vẫn chưa đi vào trong điện đã nghe thấy giọng nói tức giận của thái thượng hoàng: “Bưng đi, bưng đi, đùa gì vậy, cả một ngày đều uống cái này, làm người còn gì là vui vẻ nữa? Còn không bằng chết đi.”
Thường công công thở dài một tiếng: “Thái thượng hoàng đừng nói linh tinh.”
Nguyên Chiêu Lâm vội vàng đi đến nói: “Uống cái gì đó? Có thể cho ta thử một chút không?”
Thường công công thấy cô đến rồi, thở phào nhẹ nhõm: “Vương phi đến là tốt rồi, đúng lúc đang giở tính khí trẻ con.”
Phúc Bảo ở trên giường la hán cũng ngóc đầu lên, sủa hai tiếng về phía Nguyên Chiêu Lâm.
Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười nhận lấy bát thuốc, uống một ngụm, tấm tắc nói: “Có cam thảo, không đắng, ngòn ngọt.”
Cô nhìn thái thượng hoàng, sau khi ngồi dậy, trông càng gầy hơn, hốc mắt trũng xuống, má hóp lại, sắc mặt cũng rất kém.
Lúc này ông ta đang ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Chiêu Lâm, trên mặt vẫn hiện lên sự buồn bực, thực ra bất luận là đường nét hay là ngũ quan, Vũ Văn Dụ rất giống thái thượng hoàng, cô cảm thấy, khi Vũ Văn Dụ già đi cũng sẽ như thế này, rất xấu nha.
“Không tin, ngươi uống thêm một ngụm nữa đi, thuốc này vô cùng đắng.” Thái thượng hoàng nói.
Nguyên Chiêu Lâm lại uống một ngụm: “Không đắng!”
“Lại uống thêm hai ngụm nữa.” Thái thượng hoàng giảo hoạt nói.
Nguyên Chiêu Lâm ngồi xuống, cầm thìa khẽ khuấy, sau đó đưa đến bên miệng ông ta, kiên quyết nói: “Uống thuốc hay là tiêm?”
Bẫy cô?
Thái thượng hoàng rất ghét tiêm, chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc.
Cả khuôn mặt lại cau thành dưa muối.
Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười, đưa bát thuốc cho Thường công công, Thường công công thở phào nhẹ nhõm: “Vương phi, người thật sự không thể rời khỏi điện Càn Khôn.”
Nói xong, ông ta cầm bát đi ra ngoài trước.
Nguyên Chiêu Lâm cười híp cả mắt, đứng trước giường: “Thái thượng hoàng, uống thuốc rồi, nhưng vẫn phải tiêm.”
Cơn tức giận tụ lại trong mắt của thái thượng hoàng, đang định lớn tiếng mắng, Nguyên Chiêu Lâm lại bình tĩnh nói: “Nhìn có vẻ khó chịu, phải tiêm thêm một trận mới hết giận được.”
Cái miệng đang mở to đột nhiên ngậm lại, im bặt, tức giận trừng mắt với Nguyên Chiêu Lâm.
Một lúc sau, lại hét lên: “Trước đây không phải tiêm ở tay sao? Tại sao phải cởi quần? Ngươi có biết xấu hổ không hả? Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không hả?”
“Có một số mũi nhất định phải tiêm ở mông.” Nguyên Chiêu Lâm đẩy kim tiêm để cho không khí ra, thuốc bắn ra ngoài, cô giơ tay cầm kim tiêm lên: “Nếu như hợp tác sẽ tiêm nhẹ hơn.”
Cho dù chửi, nhưng thái thượng hoàng vẫn hợp tác, ông ta muốn sống.
Thậm chí ông ta còn không hỏi Nguyên Chiêu Lâm tiêm như này có công dụng gì.
Tiêm xong, Thường công công đi vào, thái thượng hoàng ngước mắt lên, hờ hững hỏi: “Người vẫn ở bên ngoài?”
“Vẫn ở bên ngoài.” Thường công công trả lời.
Nguyên Chiêu Lâm biết người đang được nói đến là phu thê Tề vương, mặc dù tò mò tại sao thái thượng hoàng không gặp bọn họ, nhưng cũng không dám hỏi.
Thái thượng hoàng nhắm mắt lại: “Vậy cứ để bọn họ đứng đi.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn Phúc Bảo, vết thương của Phúc Bảo không nghiêm trọng, năng lực tự khỏi bệnh của chó rất mạnh, nếu như dùng đúng thuốc, sẽ dần dần khỏi.
Chỉ là, không thể đi ra ngoài chạy nhảy.
“Có ngoan không?” Nguyên Chiêu Lâm dịu dàng xoa đầu Phúc Bảo, nói chuyện với Phúc Bảo.
Phúc Bảo kêu gâu gâu, giống như một con husky.
Nguyên Chiêu Lâm bật cười: “Thật? Thường công công không cho mày ăn thịt sao? Mày bị thương còn không thể ăn thịt, có sữa dê uống rồi còn cầu xin cái gì nữa hả?”
Thường công công cảm thấy kỳ lạ nhìn qua: “Ôi, Vương phi, người thật sự nghe hiểu được tiếng chó sao? Phúc Bảo thật sự đang cáo trạng?”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Tôi không hiểu, nhưng chó có thể giao tiếp với con người, có lúc từ trong tiếng kêu, ánh mắt của nó có thể nhìn ra nó muốn nói gì.”
“Vậy người có thể nhìn ra chúng ta không cho nó ăn thịt, chỉ cho uống sữa dê?”
Nguyên Chiêu Lâm cười nói: “Ta đoán, vì bụng nó xẹp lép, trên người có mùi của sữa dê.”
Thái thượng hoàng nói với Thường công công: “Nàng ta không phải là chó, sao có thể nghe hiểu được tiếng chó chứ? Ngươi thật ngốc.”
Nguyên Chiêu Lâm cười khổ, cô thật sự là nghe hiểu nha, Phúc Bảo còn nói thái thượng hoàng lại giở tính cũ.
Nguyên Chiêu Lâm đột nhiên động lòng, Phúc Bảo ở trong điện, người đi đi vào vào nó đều có thể nhìn thấy, đương nhiên nhìn thấy được Tiểu La Tử thay thuốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!