Ánh mắt dịu dàng kia, ánh mắt sủng nịnh, lại thêm gương mặt tuấn tú không chê vào đâu được kia, quả thực khiến cho tiểu cung nữ hầu hạ ở một bên đều nhìn say mê . . .
Tiểu cung nữ vào hoàng cung, ai nấy đều cũng không lớn tuổi.
Hơn nữa, có thể được vào Dưỡng Tâm Điện hầu hạ hoàng thượng, càng là những người phải trải qua sự lựa chọn kỹ càng .
Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gương mặt có gương mặt, nhìn liền cực kì đẹp mắt!
Không có một người cung nữ nào là không muốn bay lên đỉnh cao trở thành Phượng Hoàng!
Chỉ là trước đây có nàng hơi tự nghĩ chính mình có gương mặt xinh đẹp, liền muốn là cung nữ được thượng sàng. Không có người nào mà không phải là bị đế vương lạnh lùng tuấn tú này đuổi ra, hơn nữa chung thân không được vào cung.
Có vết xe đổ, coi như những cung nữ này sôi nổi với ý nghĩ được thượng sàng thì cũng không dám thực hiện!
Dù sao, cũng không ai muốn bị đế vương lạnh lùng này đuổi ra khỏi cung!
Coi như từ rất xa ngắm nhìn vị đế vương tuấn tú này, cũng đã là một loại vinh quang và hưởng thụ tối cao, không phải sao! ?
Hơn nữa, vẫn còn có khả năng, ngày ngày xuất hiện ở trước mặt vị đế vương tuấn tú này, biết đâu một ngày nào đó nói không chừng liền được vị đế vương trẻ tuổi này nhìn trúng!
Không biết làm sao!
Những cung nữ hầu hạ tại Dưỡng Tâm Điện này, ngày ngóng đêm trông, cũng không mong chờ đến một ngày được vị đế vương trẻ tuổi nhìn trúng!
Bởi vì, vị đế vương trẻ tuổi này, căn bản khóe mắt cũng không từng rơi trên người bọn họ lấy một khắc.
Lại càng không từng lộ ra vẻ dịu dàng giống như hiện tại vậy , ánh mắt cưng chiều . . .
Sự dịu dàng nhất làm cho lòng người xao động, cũng không thẻ hơn được sự dịu dàng trong nháy mắt của đế vương . . .
Cho nên, nhìn thấy trên mặt vị đế vương trẻ tuổi này lộ ra dáng vẻ dịu dàng như thế , các cung nữ hầu hạ một bên đều ngây dại.
Ai nấy đều dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ mà nhìn vị đế vương trẻ tuổi vô cùng dịu dàng trước mặt .
Chỉ có điều là, vừa nghĩ tới kẻ được vị đế vương trẻ tuổi này dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều như thế để nhìn, lại là một con tiểu điêu không biết tên . Thì trong lòng các cung nữ ai nấy đều nảy sinh các loại hâm mộ ghen ghét đố kỵ!
Hận không thể, bản thân bọn họ chính là cái con tiểu điêu kia . . .
Đối với tâm tư của những cung nữ này, Huyền Lăng Thương chưa từng để ý tới.
Có lẽ căn bản chưa từng chú ý tới biểu cảm trên mặt bọn họ.
Giờ phút này, trong mắt hắn, duy nhất thấy chỉ là con tiểu điêu dễ thương trước mắt này.
Không hiểu sao, một con điêu nho nhỏ lại dễ thương như thế!
Trong lòng suy nghĩ, hắn không đành lòng lại để cho con tiểu điêu háu ăn dễ thương này phải chịu đói.
Vì vậy, Huyền Lăng Thương liền vươn bàn tay thon thả kia đến cái bàn gần người nhất để tìm kiếm thạch anh bồ đào.
Sau khi nhẹ nhàng nhón lên một quả thạch anh bồ đào , Huyền Lăng Thương lại còn tự mình bóc vỏ, rồi đưa tới Đồng Nhạc Nhạc đã sớm nhìn chằm chằm vào .
Nhìn thấy có ăn, Đồng Nhạc Nhạc càng là bất chấp tất cả, há to cái miệng nhỏ nhắn một cái liền ăn sống nuốt tươi .
Chỉ cảm thấy quả thạch anh bồ đào này, nhìn trắng ngần sáng bóng , khi ăn vào thì càng là ngọt quá chừng.
Vị ngọt kia, khiến cho đôi mắt đen tuyền của Đồng Nhạc Nhạc cười rạng rỡ .
Miệng càng là chóp cha chóp chép .
Dáng vẻ cảm thấy mỹ mãn kia, làm cho người ta xem ra trong lòng đều mềm nhũn.
Nhìn thấy điệu bộ này của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương liền biết rằng tiểu điêu nhi này thích ăn thạch anh bồ đào. Vì vậy, hắn liền lại đưa tay, vặt thêm quả thạch anh bồ đào nữa, tự mình bóc vỏ cho nàng ăn . . .
Kết quả là, một bên ăn, một bên cho ăn, động tác ngầm hiểu như thế .
Hơn nữa, hình ảnh kia, lại ấm áp như thế .
Bốn phía, im ắng, chỉ có trong miệng Đồng Nhạc Nhạc rau ráu rau ráu, âm thanh đang ăn gì đó . . .
Cũng không biết bản thân đã ăn bao nhiêu quả nho, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác thấy ăn cũng no rồi.
Con ngươi đen nhánh kia lại đảo qua các loại món ăn tinh xảo ở trên bàn .
Mặc dù, nho này ngọt ngào quá ngon, chỉ có điều là Đồng Nhạc Nhạc nàng dù nói như thế nào thì đều đã từng là người a!
Hơn nữa, vẫn còn là một kẻ siêu cấp háu ăn . Cho dù là cái gì thì đều thích ăn!
Giờ phút này, ở trên bàn trước mắt bày đầy những món trước kia chính mình muốn ăn. Đều là những món ngon lành mà không mấy khi được ăn, thử hỏi Đồng Nhạc Nhạc làm thế nào mà chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này! ?
Kết quả là, vào lúc Huyền Lăng Thương đưa đến một quả nho đã bóc vỏ xong, Đồng Nhạc Nhạc liền có hơi lắc lắc cái đầu nhỏ .
Lập tức, nàng gian nan vươn cánh tay ngắn ngủi bé tí đang bị băng bó chặt chỉ về hướng các loại thức ăn trước mặt !
Nhìn thấy con chồn nhỏ này ở trước mặt hành động như thế, cung nữ hầu hạ bốn phía đều ngây ngẩn cả người.
Dù sao, nam nhân trước mắt bọn họ chính là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc a!
Cho tới bây giờ, đều chỉ có hắn hạ lệnh cho người khác làm việc, lấy đâu ra có người dám chỉ huy hắn! ?
Hừm, tuy nói, kẻ trước mắt này không phải là người. . .
Mới vừa rồi, khi nhìn thấy vị đế vương tuấn tú trước mắt này, lại có thể rõ ràng tự hạ thấp địa vị như thế , tự mình bóc vỏ nho cho con tiểu điêu này ăn, mọi người đã kinh ngạc đến rớt cằm .
Giờ phút này, lại chứng kiến con chồn nhỏ này có được hành động như thế, khiến cho trong lòng mọi người chấn động rất nhiều, lại vội vàng cảm thấy khó có thể tin nổi đối với con chồn nhỏ này!
Bởi vì, con chồn nhỏ này cũng quá có linh tính mà ! ?
Hơn nữa, lá gan cũng quá lớn!
Một con thú nho nhỏ, lại dám chỉ huy vị đế vương cao cao tại thượng của bọn họ làm việc! ?
Trong lòng mọi người cực kì chấn động, cũng không tránh khỏi cảm thấy lo lắng cho con vật nhỏ này!
Bởi vì, vị đế vương này của bọn họ , đâu phải là hạng người dễ chọc!
Nếu như một người không cẩn thận đắc tội hắn , đâu phải chỉ là chuyện đầu rơi máu chảy đơn giản như vậy. . .
Trong lúc tất cả mọi người ở đây kinh hãi , thì Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, chính mình ở trong mắt mọi người rốt cuộc đã làm chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào!
Giờ phút này, nàng đã ăn nho đủ rồi, giờ thì muốn nếm thử các món ăn đẹp đẽ tinh xảo ngon lành khác !
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền ngước một đôi con ngươi đen nhánh long lanh, cực kì thương cảm như vậy mà quay sang nhìn nam nhân tuấn tú ngồi ở bên cạnh .
” Soái ca! Ta muốn ăn cái…kia! Cái…kia, còn có cái…kia! ! !”
Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, chỉ có điều là, những lời nói ra nghe vào trong tai người khác, đương nhiên là những âm thanh ‘Chi chi chi’.
Tuy nhiên, những tiếng ‘Chi chi chi’của Đồng Nhạc Nhạc , lại phối hợp với hành động của nàng, không khó làm cho người ta nhìn ra mong muốn của nàng!
Hơn nữa, ngồi ở bên cạnh nàng, vẫn là Huyền Lăng Thương khôn khéo tinh ý mà!
Chỉ có điều là, dẫu thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc , nhưng Huyền Lăng Thương không có lập tức làm như Đồng Nhạc Nhạc mong muốn, là gắp thức ăn cho nó .
Bởi vì, Huyền Lăng Thương nhớ lại, trước kia đã xem bộ sách về Phượng Hoàng chồn. Ở trong sách có nói Phượng Hoàng chồn chính là loài ăn chay, chứ không phải động vật ăn thịt!
Nhưng mà hiện tại, tại sao con Phượng Hoàng Điêu này lại muốn ăn thức ăn bày ở trên bàn vậy! ?
Chẳng lẽ là, người viết sách lại quên tả điểm này, có lẽ ! ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!