Trong lúc tâm hồn Đồng Nhạc Nhạc đang phơi phới ở nơi nào đó, chỉ thấy vị đế vương trẻ tuổi kia đã mặc xong, huyết mâu nhẹ nhàng đảo qua một lượt, ánh mắt liền lẳng lặng nhìn vào Đồng Nhạc Nhạc .
Thấy Tiểu quỷ bên trong cái giỏ trúc đang lẳng lặng ngắm nhìn hắn, đôi mắt đen lúng liếng kia cứ không ngừng chớp chớp hình như đang nghĩ đến điều gì đó , trông rất là dễ thương!
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi cảm thấy ấm áp!
Người trong thế gian đều cho là, đế vương là người có quyền lợi lớn nhất trên thế giới này !
Muốn thứ gì, có cái đó! Đủ để mọi người thiên hạ thật ghen tị !
Chỉ là, ai biết, kỳ thật, coi như là đế vương cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý thì cũng có lúc hắn rất bất đắc dĩ! ?
Bên ngoài có Phiên Quốc mắt nhìn chằm chằm rình mò, bên trong có loạn thần tặc tử nhòm ngó ngai vàng của hắn!
Lại còn mỗi ngày phải xử lý những chuyện quốc gia đại sự!
Mỗi ngày, Huyền Lăng Thương cũng đều có loại cảm giác không thở nổi!
Sáng sớm mỗi ngày, đối với mọi người mà nói, có thể đều là một ngày mới!
Chính là, đối với hắn mà nói, cũng có nghĩa là lại phải xử lý những việc quốc gia đại sự mới.
Cho nên, buổi sáng mỗi ngày đối với Huyền Lăng Thương mà nói, cũng là bắt đầu gánh nặng áp lực cho đến cuối ngày!
Tuy nhiên hiện tại, khi hắn nhìn vào một đôi mắt đen lúng liếng trong suốt kia thì trong lòng không khỏi ấm áp.
Chỉ cảm thấy, áp lực trên vai hình như lập tức đều tan đi như mây khói !
Bởi vì hắn biết, chính mình hiện tại không hề là một người cô đơn nữa, còn có một tiểu tử dễ thương như vậy ở bên cạnh . . .
Mà đây vẫn còn là lần đầu tiên, hắn có cảm giác thoải mái dễ dàng như vậy . . .
Trong lòng rung động, Huyền Lăng Thương không khỏi đi tới, trước ánh mắt nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, hắn từ từ vươn ngón tay thon thả kia mà nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký Hỏa Diễm đỏ như lửa trên trán Đồng Nhạc Nhạc.
Hành động của nam nhân là dịu dàng như vậy .
Hành động của hắn lại mang theo sự sủng ái đối với thú cưng.
Chỉ là, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, lại thật là thoải mái, và thích thú!
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hành động mà tất cả động vật cũng có, mặt mày đầy vẻ hưởng thụ nhím tịt đôi mắt, tùy ý cho nam nhân chậm rãi ve vuốt trán mình . . .
Cho đến lúc nam nhân rời tay, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ mở mắt ra nhìn nam nhân trước mặt.
Chỉ thấy nam nhân đã thu hồi ánh mắt, vẻ dịu dàng cưng chiều vốn có trong mắt, do sự có mặt của mọi người ở bốn phía chung quanh mà cũng đã khôi phục sự lạnh lùng khắc nghiệt hờ hững dĩ vãng nên có.
Đối diện với ánh mắt sắc bén như đao của nam nhân này, cung nhân ở bốn phía không có ngoại lệ không vội vàng cúi đầu cụp mắt, làm ra tư thế một mực cung kính, đến thở cũng không dám thở mạnh một cái.
Dù sao, ánh mắt của nam nhân này thật sự quá mức sắc bén, không người nào dám nhìn thẳng!
Còn có khí phách uy nghiêm trên người nam nhân toát ra một cách tự nhiên, đủ để cho mọi người thiên hạ đều thần phục dưới chân hắn . . .
Chỉ thấy vị đế vương khí phách trẻ tuổi này, sau khi đưa ánh mắt sắc bén kia nhìn chung quanh một vòng , thì cuối cùng, nhẹ nhàng nhấc ngón tay, liền chỉ về hướng một tiểu thái giám đứng ở trong góc!
“Ngươi!”
“Bùm” một tiếng, thấy vị đế vương trẻ tuổi này đang chỉ tay về hướng chính mình. Tiểu thái giám vốn đứng ở trong góc , cúi đầu cụp mắt cảm thấy hai chân mềm nhũn, liền lập tức quỳ rạp xuống đất .
Trên gương mặt thanh tú trẻ tuổi kia càng là xoẹt một cái, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt đi.
“Hoàng, Hoàng thượng. . . ! ?”
Tiểu thái giám mở miệng, vừa mới nói ra thì càng lắp bắp.
Đôi mắt to tròn trịa kia, không hề nghi ngờ đang hiện rõ sự bối rối căng thẳng . . .
Hình như, hắn cho là chính mình đã làm sai chuyện gì .
Chứng kiến tiểu thái giám kia quỳ rạp xuống đất, trong mắt lóe ra đủ các loại thần sắc, Đồng Nhạc Nhạc đang ngồi ở trong giỏ trúc, không nhịn được ‘Phác xích’ một tiếng, nàng cười thành tiếng .
Bởi vì, nàng cảm giác rằng tiểu thái giám này thật sự thú vị!
Đế vương trẻ tuổi này chẳng qua là nhẹ nhàng chỉ một ngón tay, hắn liền bị hù dọa thành cái dạng này, dường như là thấy quỉ vậy!
Vị đế vương trẻ tuổi này chẳng qua là nhẹ nhàng chỉ một ngón tay, hắn liền bị hù dọa thành cái dạng này, dường như là thấy quỉ vậy!
Tại sao nàng lại không cảm thấy vị đế vương trẻ tuổi này có gì đáng sợ ! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang vui sướng hài lòng suy nghĩ .
Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh nàng phảng phất cũng nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc đang vui sướng.
Vì vậy, huyết mâu tuyệt đẹp kia không khỏi lóe lên một phen.
Lập tức, bạc môi hé mở, liền mở miệng nói với tiểu thái giám kia đang lúc mặt mày hắn hết sức lo lắng.
“Ngươi, tên gọi là gì! ?”
Nam nhân mở miệng, âm lượng trầm thấp, nhưng mà những lời đã nói lại mang theo uy nghiêm vô hạn!
Nghe vậy, thân thể tiểu thái giám kia đầu tiên là run lên, ngay sau đó mới mở miệng, hắn nói lắp ba lắp bắp .
“Khởi bẩm, khởi bẩm Hoàng thượng, nô, nô tài Tiểu Lô Tử!”
Nghe thấy những lời tiểu thái giám đã nói, Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở trong cái giỏ trúc , không nhịn được hé miệng cười lần nữa .
“Ha ha ha ha ha ha. . . Tiểu Lô Tử, tên này thật đúng là buồn cười!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười ha ha .
Chỉ là, lời của nàng, lọt vào trong tai những người khác cũng chỉ là những âm thanh ‘Chi chi chi’.
Tuy là như thế, Huyền Lăng Thương vẫn từ trong đôi mắt đang cười tít của nàng, và cái miệng nhỏ nhắn đang ngoác ra rất nhiều mà nhìn ra tiểu điêu nhi đang rất hài lòng.
Thấy vậy, đôi mắt Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi dịu đi .
Lập tức, bạc môi hé mở, hắn mở miệng nói lần nữa .
“Sau này, ngươi liền phụ trách chăm sóc chiếu cố nó!”
Huyền Lăng Thương một tay chỉ về phía Đồng Nhạc Nhạc đang lúc vui sướng hài lòng, mở miệng trầm giọng ban mệnh lệnh.
Sau khi nghe thấy những lời Huyền Lăng Thương đã nói , Tiểu Lô Tử vốn vẫn còn mặt mày hết sức lo lắng đầu tiên là trên mặt hiện ra sự sửng sốt, rồi lập tức không khỏi lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm . . .
Thì ra là bảo hắn chăm sóc chiếu cố tiểu điêu này, làm hại hắn còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì ! ?
Phải biết rằng, ở trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ này, một khi làm sai chuyện gì thì không phải chỉ bị ăn gậy một phen đơn giản như vậy.
Một chuyện mà không cẩn thận, rơi đầu đều là việc nhỏ . . .
Tiểu Lô Tử trong lòng suy nghĩ, lập tức hắn liền cúi đầu cụp mắt, một mực cung kính mở miệng nói.
“Vâng, Hoàng thượng, nô tài tuân chỉ!”
Tiểu Lô Tử mở miệng, ở trong giọng nói hoàn toàn không có sự sợ hãi mới rồi .
Có lẽ là nhận thấy được tâm tư của Tiểu Lô Tử , bạc môi Huyền Lăng Thương lại mở ra. Hắn mở miệng nói lần nữa .
Lần này đây, giọng điệu của Huyền Lăng Thương càng có thêm vài phần căn dặn và dè chừng .
“Nhớ kỹ! Chăm sóc chiếu cố nó thật tốt , nhất định không cho phép có điều gì khiến cho nó mắc sơ xuất! Bằng không. . .”
Những lời cuối cùng ,Huyền Lăng Thương không hề nói ra mồm. Có điều là, cho dù hắn không nói, thì trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng!
Tiểu Lô Tử nghe vậy, tâm tình vốn có hơi thả lỏng, lại lần nữa trong nháy mắt hồn vía lên mây.
Môi đỏ mọng mở ra, giọng điệu vô cùng kiên định, chỉ còn thiếu nước không giơ lên ba ngón tay để thề thốt .
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!