Hiện tại, tiểu thái giám này, sau khi Huyền Lăng Thương rời đi, mới chậm rãi đứng lên, đi về phía nàng.
Đồng Nhạc Nhạc mới đưa mắt nhìn rõ ràng tiểu thái giám trước mặt.
Nhìn thấy tiểu thái giám, ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu Đồng Nhạc Nhạc chính là – thật nhỏ.
Tiểu thái giám này, chắc là khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người nhỏ gầy, một bộ dáng vẻ yếu đuối.
Chỉ là, tướng mạo coi như không tệ .
Da thịt trắng trẻo hồng hào, ngũ quan thanh tú, còn có đôi mắt to tròn, vẻ mặt đơn thuần, bộ dạng dễ khi dễ!
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc yên lặng quan sát tiểu thái giám trước mắt, tiểu thái giám trước mắt này, cũng đang lẳng lặng quan sát con chồn nhỏ trước mắt này.
Lông xù , nho nhỏ , tai hình tam giác, tứ chi ngắn nhỏ.
Một đôi tròng mắt đen lúng liếng, giống như màu đen của mã não thạch, vô cùng đẹp đáng yêu!
Làm người khác chú ý nhất, là ấn ký hình ngọn lửa trên trán con chồn nhỏ!
Đỏ như lửa, tươi đẹp lóa mắt!
Lại giống như trong tuyết, ngọn lửa nở rộ xinh đẹp, vô cùng mê người! Đặc biệt!
Cũng làm ánh mắt của Tiểu Lô Tử đáng giá!
“Trời ạ! Con chồn nhỏ thật đáng yêu!”
Tiểu Lô Tử mở miệng, giọng nói sợ hãi than, giữa hai lông mày, càng không chút nào che giấu sự yêu thích trong mắt đối với con chồn nhỏ.
Có lẽ, tiểu hài tử đều không có biện pháp cự tuyệt đối với những động vật nhỏ lông lá đáng yêu?
Dù sao, Tiểu Lô Tử cũng chỉ là một tiểu hài tử mới mười bốn năm tuổi mà thôi!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, thấy bộ dạng Tiểu Lô Tử đối với nàng lòng tràn đầy yêu thích, kỳ thực, đối với tiểu thái giám trước mắt này Đồng Nhạc Nhạc rất thích.
Dù sao, tiểu thái giám này, vừa nhìn chính là người không có chút tâm cơ nào!
Có lẽ, là mới vào cung không lâu, chưa học được cách đấu đá với những người khác đi?
Trong lòng đang suy nghĩ, chỉ thấy lúc này, một tiểu cung nữ, đã dẫn một ngự y tiến vào .
Đối với này tên ngự y này, Đồng Nhạc Nnạc không xa lạ gì.
Dù sao, tối hôm qua lúc thức dậy, nàng cũng đã gặp hắn.
Trong lòng biết, thời gian Huyền Lăng Thương lên triều, đã cho người ta đi thỉnh ngự y qua đây chẩn bệnh cho nàng.
Đồng Nhạc Nhạc liền ngoan ngoãn ngồi bên trong giỏ trúc, tùy ý để ngự y bắt mạch, bôi thuốc, băng bó vết thương cho mình.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc khôn ngoan yên tĩnh, ngược lại làm ngự y kinh ngạc không thôi.
Dù sao tiểu động vật đều sợ người lạ, hơn nữa hắn vừa bắt mạch, bôi thuốc, băng bó cho con chồn nhỏ này.
Đổi lại là động vật nhỏ khác, nhất định sẽ sợ hãi giãy giụa.
Ai biết, con chồn nhỏ này, toàn bộ qua trình lại khôn khéo không thôi, thực sự làm cho người ta kinh ngạc không ngừng.
Cuối cùng, ánh mắt ngự y đảo qua, tạm biệt con chồn nhỏ ánh mắt trong suốt ánh mắt, còn có ấn kí hình ngọn lửa trên trán kia, trong lòng cũng hiểu được mấy phần.
Cái thế giới này, trên trán có ấn kí hình ngọn lửa, chỉ có Phượng Hoàng điêu đã tuyệt chủng hơn một trăm năm trước!
Truyền thuyết, Phượng Hoàng điêu là một loại cực kỳ trân quý, hơn nữa rất có linh tính!
Móng vuốt của Phượng Hoàng điêu vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn!
Hàm răng chứa kịch độc, tin đồn chỉ cần bị Phượng Hoàng điêu cắn , rất ít người có thể sống sót!
Nhưng, máu của Phượng Hoàng điêu, cũng là linh đan diệu dược trân quý nhất thế gian! Có thể chữa bách độc!
Cho nên, hơn trăm năm trước, mọi người không ngừng bắt Phượng Hoàng điêu, làm Phượng Hoàng điêu càng ngày càng ít, cuối cùng cũng tuyệt chủng….
Không nghĩ tới, trăm năm sau, hắn còn có thể nhìn thấy Phượng Hoàng điêu vô cùng trân quý trong truyền thuyết. . . . . .
Hơn nữa, Phượng Hoàng điêu này, thật đúng là không giống loài điêu bình thường.
Chỉ là xem ánh sáng phát ra từ bộ lông, còn có đôi mắt vô cùng linh tính kia, phảng phất giống như có thể nghe hiểu tiếng người. . . . . .
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 29: Tiểu Lô Tử
Hiện tại, tiểu thái giám này, sau khi Huyền Lăng Thương rời đi, mới chậm rãi đứng lên, đi về phía nàng.
Đồng Nhạc Nhạc mới đưa mắt nhìn rõ ràng tiểu thái giám trước mặt.
Nhìn thấy tiểu thái giám, ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu Đồng Nhạc Nhạc chính là – thật nhỏ.
Tiểu thái giám này, chắc là khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người nhỏ gầy, một bộ dáng vẻ yếu đuối.
Chỉ là, tướng mạo coi như không tệ .
Da thịt trắng trẻo hồng hào, ngũ quan thanh tú, còn có đôi mắt to tròn, vẻ mặt đơn thuần, bộ dạng dễ khi dễ!
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc yên lặng quan sát tiểu thái giám trước mắt, tiểu thái giám trước mắt này, cũng đang lẳng lặng quan sát con chồn nhỏ trước mắt này.
Lông xù , nho nhỏ , tai hình tam giác, tứ chi ngắn nhỏ.
Một đôi tròng mắt đen lúng liếng, giống như màu đen của mã não thạch, vô cùng đẹp đáng yêu!
Làm người khác chú ý nhất, là ấn ký hình ngọn lửa trên trán con chồn nhỏ!
Đỏ như lửa, tươi đẹp lóa mắt!
Lại giống như trong tuyết, ngọn lửa nở rộ xinh đẹp, vô cùng mê người! Đặc biệt!
Cũng làm ánh mắt của Tiểu Lô Tử đáng giá!
“Trời ạ! Con chồn nhỏ thật đáng yêu!”
Tiểu Lô Tử mở miệng, giọng nói sợ hãi than, giữa hai lông mày, càng không chút nào che giấu sự yêu thích trong mắt đối với con chồn nhỏ.
Có lẽ, tiểu hài tử đều không có biện pháp cự tuyệt đối với những động vật nhỏ lông lá đáng yêu?
Dù sao, Tiểu Lô Tử cũng chỉ là một tiểu hài tử mới mười bốn năm tuổi mà thôi!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, thấy bộ dạng Tiểu Lô Tử đối với nàng lòng tràn đầy yêu thích, kỳ thực, đối với tiểu thái giám trước mắt này Đồng Nhạc Nhạc rất thích.
Dù sao, tiểu thái giám này, vừa nhìn chính là người không có chút tâm cơ nào!
Có lẽ, là mới vào cung không lâu, chưa học được cách đấu đá với những người khác đi?
Trong lòng đang suy nghĩ, chỉ thấy lúc này, một tiểu cung nữ, đã dẫn một ngự y tiến vào .
Đối với này tên ngự y này, Đồng Nhạc Nhạc không xa lạ gì.
Dù sao, tối hôm qua lúc thức dậy, nàng cũng đã gặp hắn.
Trong lòng biết, thời gian Huyền Lăng Thương lên triều, đã cho người ta đi thỉnh ngự y qua đây chẩn bệnh cho nàng.
Đồng Nhạc Nhạc liền ngoan ngoãn ngồi bên trong giỏ trúc, tùy ý để ngự y bắt mạch, bôi thuốc, băng bó vết thương cho mình.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc khôn ngoan yên tĩnh, ngược lại làm ngự y kinh ngạc không thôi.
Dù sao tiểu động vật đều sợ người lạ, hơn nữa hắn vừa bắt mạch, bôi thuốc, băng bó cho con chồn nhỏ này.
Đổi lại là động vật nhỏ khác, nhất định sẽ sợ hãi giãy giụa.
Ai biết, con chồn nhỏ này, toàn bộ qua trình lại khôn khéo không thôi, thực sự làm cho người ta kinh ngạc không ngừng.
Cuối cùng, ánh mắt ngự y đảo qua, tạm biệt con chồn nhỏ ánh mắt trong suốt ánh mắt, còn có ấn kí hình ngọn lửa trên trán kia, trong lòng cũng hiểu được mấy phần.
Cái thế giới này, trên trán có ấn kí hình ngọn lửa, chỉ cóPhượng Hoàng điêu đã tuyệt chủng hơn một trăm năm trước!
Truyền thuyết, Phượng Hoàng điêu là một loại cực kỳ trân quý, hơn nữa rất có linh tính!
Móng vuốt của Phượng Hoàng điêu vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn!
Hàm răng chứa kịch độc, tin đồn chỉ cần bị Phượng Hoàng điêu cắn , rất ít người có thể sống sót!
Nhưng, máu của Phượng Hoàng điêu, cũng là linh đan diệu dược trân quý nhất thế gian! Có thể chữa bách độc!
Cho nên, hơn trăm năm trước, mọi người không ngừng bắt Phượng Hoàng điêu, làm Phượng Hoàng điêu càng ngày càng ít, cuối cùng cũng tuyệt chủng….
Không nghĩ tới, trăm năm sau, hắn còn có thể nhìn thấy Phượng Hoàng điêu vô cùng trân quý trong truyền thuyết. . . . . .
Hơn nữa, Phượng Hoàng điêu này, thật đúng là không giống loàiđiêu bình thường.
Chỉ là xem ánh sáng phát ra từ bộ lông, còn có đôi mắt vô cùng linh tính kia, phảng phất giống như có thể nghe hiểu tiếng người. . . . . .
Cũng khó trách, vị đế vương trẻ tuổi một mực trầm lặng ít nói, chẳng mấy khi nói cười, phảng phất không thèm để ý đến vạn vật thế giới lại sủng ái nó như thế . . .
Trong lòng Thượng ngự y suy ngẫm, sau khi xử lý xong vết thương của Đồng Nhạc Nhạc , lão liền đứng lên dặn dò vài câu với Tiểu Lô Tử đứng ở một bên . Rồi lập tức, lão liền mang theo Học Đồ rời đi.
Đến sau khi Thượng ngự y rời đi, Đồng Nhạc Nhạc cũng đói bụng.
Vì vậy, nàng liền ngẩng đầu, mở miệng nói với Tiểu Lô Tử đứng ở một bên .
“Tiểu Lô Tử, ta đói bụng, tìm cái ăn cho ta đi chứ!”
Đối với những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Tiểu Lô Tử đương nhiên không hiểu nàng đang nói cái gì.
Chỉ thấy tiểu điêu nhi toàn thân băng bó trước mắt này đang không ngừng mở miệng, nói ‘Chi chi chi’ cái gì đó với hắn.
Hình như muốn bày tỏ cái gì, chỉ là, hắn lại nghe không rõ.
Nhướng mày, Tiểu Lô Tử vừa đưa tay gãi gãi gáy, vừa mở miệng nghi hoặc hỏi.
“Tiểu điêu nhi, ngươi đang nói cái gì nha! ? Ta nghe không rõ.”
“Ặc . . .”
Nghe được những lời này của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc mới chợt nhớ ra , hiện tại chính mình đã không phải là người. Tiểu Lô Tử này tự nhiên không hiểu được nàng đang nói cái gì.
Trong lòng nàng thấy bất đắc dĩ , làm người đã khó khăn, làm tiểu điêu càng khó!
Vừa kêu lên một hồi, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là dùng một tay vuốt bụng của mình, một tay làm động tác ăn cái gì đó .
“Lô Tử ngốc , ta đã đói bụng , ta muốn ăn cái gì đó!”
“Chi chi chi. . .”
Nghe thấy những lời tiểu điêu nhi trước mắt đã nói, lại nhìn thấy tiểu điêu nhi không ngừng vươn móng vuốt để vuốt bụng của mình, lại một tay không ngừng đưa vào trong miệng mình, động tác vô cùng kỳ quái.
Tiểu Lô Tử thấy vậy, lông mày càng nhăn tít .
“Tiểu điêu nhi, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy! ? Chẳng lẽ, ngươi đau bụng ! ? A, vậy phải làm thế nào! ? Ngự y, bây giờ ta phải đi tìm ngự y cho ngươi đã!”
“Phốc. . .”
Nghe được Tiểu Lô Tử thốt ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc không nói nổi lời nào mà ngã vào bên trong cái giỏ trúc .
Trời ạ! Ông mau giáng xuống một đạo sấm sét, bắt lấy cái…tên ngu dốt này đi! ! !
Là năng lực diễn đạt của nàng không đúng, hay người này quá ngu ngốc! ?
Nàng đã làm rõ ràng như vậy , vậy mà tên Lô Tử ngốc này lại vẫn còn không nhìn ra sao! ?
Xem ra, phải là người thông minh giống như Huyền Lăng Thương kia. Lần này đây, là nàng nhờ vả nhầm người. . .
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc ảo não bất đắc dĩ suy nghĩ trong lòng, chỉ thấy hai tên tiểu cung nữ đang bê một khay đi đến.
Cùng ùa đến với hai tiểu cung nữ này, một mùi thơm thức ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi cũng nhanh chóng nhẹ nhàng ập lại đây. . .
Đến khi ngửi thấy được mùi thơm thức ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi này , đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
Nàng há miệng thật to, chỉ còn thiếu nước không chảy nước miếng ra thôi!
Trời ạ! Rốt cục có đồ ăn !
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang mặt mày kích động hưng phấn, Tiểu Lô Tử vừa nhìn thấy hai tiểu cung nữ bưng thức ăn đi vào, khuôn mặt thanh tú kia đầu tiên là sửng sốt, lập tức hắn mở miệng hỏi .
“Hai vị tỷ tỷ, Hoàng thượng không phải vào triều sao! ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!