“Ngươi đi đi, nơi này không thuộc về ngươi! Ta hy vọng, lần sau gặp mặt ta có thể nhìn thấy được ngươi trở nên mạnh mẽ hơn. Chủ nhân không trở về, ta cũng không muốn giết ngươi!”
Triệu Vũ cũng không biết mình đã bị bộ khô lâu không đầu kia đưa đến đâu. Nhưng khi hắn mở mắt ra, hoàn cảnh chung quanh đã không còn ma khí mù mịt, bầu trời huyết sắc với những bộ khô lâu rải đầy trên khắp mặt đất. Mà ở dưới chân hắn lúc này, là một bãi cỏ xanh ngát, xung quanh đầy đủ các loại cây cối, chim chóc, thi nhau ca hát.
Rất rõ ràng, hắn lúc này đã không còn lưu lại ở Ma giới, mà nơi hắn đến là một khu rừng rậm nguyên sinh. Chỉ có điều, Triệu Vũ cũng không biết nơi mình đang đứng là nơi nào, xung quanh không có bất kỳ dấu vết gì cho thấy có con người sinh sống ở đây. Với lại, linh khí ở nơi này cũng rất nồng đậm, so với những nơi mà Triệu Vũ đã từng đi qua, thật sự có khác biệt rất lớn.
Tuy vậy, Triệu Vũ cũng không có ý định dừng lại ở đây. Từ bên trong khế ước linh hồn giữa hắn và Elicia, hắn có thể cảm nhận được một hồi dao động mơ hồ. Điều này cho thấy, nơi mà hắn đang đứng là một vùng đất nằm ở trên Thiên Long tinh. Bởi vì, sau khi bị bắt đến Ma giới, cảm ứng linh hồn giữa hắn và Elicia thật sự không thể nào liên hệ được.
Lúc này mặc dù cảm ứng giữa hai người rất mờ nhạt, có thể là do khoảng cách quá xa, hoặc vì một cái lý do nào đó. Nhưng chỉ cần cảm ứng được nàng, thì như vậy đã đủ chứng minh hắn đang ở cùng với nàng trên một hành tinh.
Mặc dù hắn cũng rất kỳ quái, vì sao bên trong linh hồn khế ước của mình, lại thiếu mất một người. Hiển nhiên, Triệu Vũ cũng không biết được chuyện Darkin phản bội, sau đó xui xẻo bị nữ nhân từ bên trong quả trứng kia đem sinh mệnh của hắn hút hết.
Nhưng chuyện này, cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn lúc này, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tìm đường trở về lại thành phố Nô Lệ.
Ọt… ọt…
Bất quá, Triệu Vũ chỉ đi được một đoạn đường ngắn, trong bụng của hắn đột nhiên vang lên âm thanh kháng nghị. Hắn lúc này mới nhớ ra, từ sau khi bị đưa đến Ma giới tới giờ, trong bụng của hắn còn chưa có thứ gì dùng để lót dạ.
“Haizz…”
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Vũ không khỏi sờ lấy cái bụng trống rỗng của mình, trong miệng thở dài một tiếng. Rồi sau đó, ánh mắt của hắn mới đảo qua xung quanh, bắt đầu tìm kiếm lấy một con mồi thích hợp để lấp đầy cái bụng của mình.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy một con thỏ trắng ở trong bụi cỏ, ánh mắt của hắn hơi có chút dại ra. Bởi vì, hắn nghe được tiếng nước chảy ở gần đó, còn có âm thanh cười lên khanh khách của một đám thiếu nữ vọng lại, giọng điệu vô cùng thanh thúy dễ nghe.
Với lại, nhìn con thỏ trắng mập mạp ở trước mặt này, trong lòng Triệu Vũ không khỏi nghĩ đến Lộ Thiến, một thiếu nữ Người Thỏ đã từng được hắn cứu qua một lần. Bộ dáng của nàng lúc đó cũng nằm ở trong bụi cỏ, ánh mắt vô cùng sợ hãi mà nhìn hắn đề phòng. Hơn nữa, một đám thiếu nữ Người Thỏ lúc trước, thật sự đều dùng ánh mắt như vậy thường xuyên nhìn hắn.
Chính vì thế, hắn lúc này mới liếc mắt nhìn về phía con thỏ trắng nhỏ đang nằm run rẩy ở bên trong bụi cỏ, lắc đầu thở dài: “Ài, xem như là mày may mắn, hôm nay ta không có hứng thú ăn thịt thỏ. Nên mày hãy nhanh chóng rời đi đi, đừng để cho ta đổi ý!”
Vừa nhìn thấy cặp mắt to tròn, tràn đầy sợ hãi của con thỏ trắng nhỏ, Triệu Vũ thật sự là không nhịn được mà cảm giác thương hại. Mặc dù con thỏ trắng nhỏ này không biết Triệu Vũ đang nói gì với nó, nhưng nó nhìn thấy hắn thở dài như vậy, cũng vô cùng hiếu kỳ mà nhìn hắn vài lần.
Chỉ có điều, ngay lúc thân hình của con thỏ trắng này muốn chui vào bên trong bụi cỏ chạy trốn. Thì lúc này, từ ở trên cành cây phía đối diện, đột nhiên lao ra một mũi tên nhọn, hướng về phía thân thể của nó cấm xuống.
Phập!
Mặc dù tốc độ phản xạ của con thỏ trắng này không tệ, nhưng so với mũi tên đang lao xuống, nó vẫn chậm hơn một nhịp. Ngay lập tức, mũi tên vô cùng chuẩn xác mà tàn nhẫn xuyển thẳng qua người của nó, làm cho nhúm lông trắng mịn của con thỏ trắng lúc này nhuộm đầy máu tươi.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi tối đen lại. Hắn bản tính là muốn để cho con thỏ trắng này rời đi. Nhưng không nghĩ đến, vì trong lúc chần chừ, hắn đã để cho kẻ khác bắn lén, đem con thỏ này giết chết. Mặc dù hắn biết ở trong rừng rậm này, thợ săn và con mồi chính là quy luật của tự nhiên. Nhưng chuyện như vậy, chẳng phải là đang đánh mắt của hắn hay sao?
Hơn nữa, kẻ này rõ ràng là đã nghe được hắn nói chuyện với con thỏ trắng này, vậy mà còn muốn giết nó. Nếu như không cảm nhận được sát khí ở gần đó, Triệu Vũ đã ra tay đem kẻ này giết chết rồi.
“Ngươi là ai? Vì sao lại dám xâm nhập vào trong lãnh địa của chúng ta?”
Nhưng cũng không đợi cho Triệu Vũ kịp lên tiếng nổi giận, thì một thiếu nữ đã từ trên cành cây nhảy xuống. Trên tay nàng vẫn cầm lấy cây cung vừa mới bắn ra mũi tên giết chết con thỏ. Đồng thời, từ trên cách ăn mặc cùng với lớp ngụy trang đầy màu sắc trên người nàng. Triệu Vũ đã đoán ra được, nàng chính là một trong số những bộ tộc thổ dân sinh sống ở xung quanh đây.
Chỉ có điều, ánh mắt của nàng khi nhìn hắn lại không có một chút tò mò nào, mà chỉ có sự đề phòng và địch ý.
“Ngươi đi đi, nơi này không thuộc về ngươi! Ta hy vọng, lần sau gặp mặt ta có thể nhìn thấy được ngươi trở nên mạnh mẽ hơn. Chủ nhân không trở về, ta cũng không muốn giết ngươi!”
Triệu Vũ cũng không biết mình đã bị bộ khô lâu không đầu kia đưa đến đâu. Nhưng khi hắn mở mắt ra, hoàn cảnh chung quanh đã không còn ma khí mù mịt, bầu trời huyết sắc với những bộ khô lâu rải đầy trên khắp mặt đất. Mà ở dưới chân hắn lúc này, là một bãi cỏ xanh ngát, xung quanh đầy đủ các loại cây cối, chim chóc, thi nhau ca hát.
Rất rõ ràng, hắn lúc này đã không còn lưu lại ở Ma giới, mà nơi hắn đến là một khu rừng rậm nguyên sinh. Chỉ có điều, Triệu Vũ cũng không biết nơi mình đang đứng là nơi nào, xung quanh không có bất kỳ dấu vết gì cho thấy có con người sinh sống ở đây. Với lại, linh khí ở nơi này cũng rất nồng đậm, so với những nơi mà Triệu Vũ đã từng đi qua, thật sự có khác biệt rất lớn.
Tuy vậy, Triệu Vũ cũng không có ý định dừng lại ở đây. Từ bên trong khế ước linh hồn giữa hắn và Elicia, hắn có thể cảm nhận được một hồi dao động mơ hồ. Điều này cho thấy, nơi mà hắn đang đứng là một vùng đất nằm ở trên Thiên Long tinh. Bởi vì, sau khi bị bắt đến Ma giới, cảm ứng linh hồn giữa hắn và Elicia thật sự không thể nào liên hệ được.
Lúc này mặc dù cảm ứng giữa hai người rất mờ nhạt, có thể là do khoảng cách quá xa, hoặc vì một cái lý do nào đó. Nhưng chỉ cần cảm ứng được nàng, thì như vậy đã đủ chứng minh hắn đang ở cùng với nàng trên một hành tinh.
Mặc dù hắn cũng rất kỳ quái, vì sao bên trong linh hồn khế ước của mình, lại thiếu mất một người. Hiển nhiên, Triệu Vũ cũng không biết được chuyện Darkin phản bội, sau đó xui xẻo bị nữ nhân từ bên trong quả trứng kia đem sinh mệnh của hắn hút hết.
Nhưng chuyện này, cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn lúc này, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tìm đường trở về lại thành phố Nô Lệ.
Ọt… ọt…
Bất quá, Triệu Vũ chỉ đi được một đoạn đường ngắn, trong bụng của hắn đột nhiên vang lên âm thanh kháng nghị. Hắn lúc này mới nhớ ra, từ sau khi bị đưa đến Ma giới tới giờ, trong bụng của hắn còn chưa có thứ gì dùng để lót dạ.
“Haizz…”
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Vũ không khỏi sờ lấy cái bụng trống rỗng của mình, trong miệng thở dài một tiếng. Rồi sau đó, ánh mắt của hắn mới đảo qua xung quanh, bắt đầu tìm kiếm lấy một con mồi thích hợp để lấp đầy cái bụng của mình.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy một con thỏ trắng ở trong bụi cỏ, ánh mắt của hắn hơi có chút dại ra. Bởi vì, hắn nghe được tiếng nước chảy ở gần đó, còn có âm thanh cười lên khanh khách của một đám thiếu nữ vọng lại, giọng điệu vô cùng thanh thúy dễ nghe.
Với lại, nhìn con thỏ trắng mập mạp ở trước mặt này, trong lòng Triệu Vũ không khỏi nghĩ đến Lộ Thiến, một thiếu nữ Người Thỏ đã từng được hắn cứu qua một lần. Bộ dáng của nàng lúc đó cũng nằm ở trong bụi cỏ, ánh mắt vô cùng sợ hãi mà nhìn hắn đề phòng. Hơn nữa, một đám thiếu nữ Người Thỏ lúc trước, thật sự đều dùng ánh mắt như vậy thường xuyên nhìn hắn.
Chính vì thế, hắn lúc này mới liếc mắt nhìn về phía con thỏ trắng nhỏ đang nằm run rẩy ở bên trong bụi cỏ, lắc đầu thở dài: “Ài, xem như là mày may mắn, hôm nay ta không có hứng thú ăn thịt thỏ. Nên mày hãy nhanh chóng rời đi đi, đừng để cho ta đổi ý!”
Vừa nhìn thấy cặp mắt to tròn, tràn đầy sợ hãi của con thỏ trắng nhỏ, Triệu Vũ thật sự là không nhịn được mà cảm giác thương hại. Mặc dù con thỏ trắng nhỏ này không biết Triệu Vũ đang nói gì với nó, nhưng nó nhìn thấy hắn thở dài như vậy, cũng vô cùng hiếu kỳ mà nhìn hắn vài lần.
Chỉ có điều, ngay lúc thân hình của con thỏ trắng này muốn chui vào bên trong bụi cỏ chạy trốn. Thì lúc này, từ ở trên cành cây phía đối diện, đột nhiên lao ra một mũi tên nhọn, hướng về phía thân thể của nó cấm xuống.
Phập!
Mặc dù tốc độ phản xạ của con thỏ trắng này không tệ, nhưng so với mũi tên đang lao xuống, nó vẫn chậm hơn một nhịp. Ngay lập tức, mũi tên vô cùng chuẩn xác mà tàn nhẫn xuyển thẳng qua người của nó, làm cho nhúm lông trắng mịn của con thỏ trắng lúc này nhuộm đầy máu tươi.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi tối đen lại. Hắn bản tính là muốn để cho con thỏ trắng này rời đi. Nhưng không nghĩ đến, vì trong lúc chần chừ, hắn đã để cho kẻ khác bắn lén, đem con thỏ này giết chết. Mặc dù hắn biết ở trong rừng rậm này, thợ săn và con mồi chính là quy luật của tự nhiên. Nhưng chuyện như vậy, chẳng phải là đang đánh mắt của hắn hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!