Chúng tôi đi theo địa chỉ mà Đức Cường hỏi thăm được, may mắn là nhà thầy Phong không cách xa nhà của Ngọc Lan lắm. Tìm tầm nửa tiếng thì chúng tôi đứng trước căn nhà cấp bốn mái tôn đơn giản. Tôi cùng Đức Cường đứng ngoài hàng rào bằng kẽm gai kêu lớn, lát sau một ông lão tóc bạc bước ra. Nhìn qua thì chắc cũng hơn 70 tuổi rồi nhưng xem ra ông còn rất khỏe mạnh. Da dẻ hồng hào, đôi mắt sáng, bước đi vô cùng vững vàng, ông mặc một bộ quần áo dài tay màu trắng, dưới cằm có một chỏm râu.
" Cô cậu tìm ai?"
Đức Cường liền lên tiếng.
" Dạ đây có phải nhà của thầy Phong không ạ?"
Ông lão đánh giá Đức Cường rồi nói.
" Đúng vậy! Cô cậu là ai?"
" Tụi con là học sinh của thầy Phong ạ! Tụi con tới để thăm thầy".
Ông lão có vẻ hơi bất ngờ hỏi.
" Chỗ nó dạy học cách đây rất xa. Hai người đúng là học sinh của nó à?"
Tôi liền lên tiếng.
" Dạ đúng là cách rất xa. Nhưng được nghỉ lễ nên mấy đứa bọn con cùng nhau đi du lịch. Vô tình chỗ đến lại gần đây nên ghé qua thăm thầy ạ".
Ông lão gật gật đầu rồi đưa mắt nhìn tôi sau đó nói.
" Không ngờ thằng Phong nhà tôi lại được học sinh yêu thương như vậy. Hai người theo tôi!"
Chúng tôi bước theo ông ấy vào trong nhà, phòng khách đặt một tủ thờ bằng gỗ, một bộ bàn ghế và một chiếc giường. Thầy Phong đang nằm trên chiếc giường phía trước tủ thờ đó. Tôi và Đức Cường nhanh chóng tới gần rồi ngồi xuống cạnh giường. Thầy đang nhắm mắt ngủ, khuôn mặt có chút xanh xao nhưng xem ra vẫn ổn.
Minh Đạt lúc trước khi thiếu đi hồn phách tâm trí liền biến thành đứa trẻ 6, 7 tuổi không biết thầy Phong có giống vậy không nữa. Tôi suy nghĩ rồi nói.
" Ông là ba của thầy ạ?"
Ông lão gật đầu với tôi.
" Đúng là vô phước, ta chỉ có mỗi nó là con trai vậy mà..."
" Tình trạng của thầy... như thế nào ạ?"
Nghe tôi hỏi thì ông lão khẽ thở dài, đôi mắt sáng phủ thêm một tầng mây mù.
" Một lát nó tỉnh lại cô cậu liền thấy thôi".
Ông lão trầm ngâm một lúc rồi bất ngờ lớn tiếng gọi.
" Út Linh, mang nước ra đây mời khách đi!"
Một lát sau cô gái tầm 26 tuổi bước lên, nhẹ gật đầu với tôi và Đức Cường rồi đưa cho mỗi đứa một ly nước lọc. Chị ấy có làn da trắng, đôi mắt đẹp nhưng hơi buồn cộng thêm mái tóc dài đen huyền nữa nên nhìn qua liền thấy rất hiền dịu.
Đức Cường nhận ly nước từ tay chị ấy rồi hỏi.
" Chị là em gái của thầy Phong hả?"
Chị ấy không nói nhưng gật đầu rồi mỉm cười với Đức Cường. Ba của thầy Phong bên cạnh liền lên tiếng.
" Con bé là con gái út tôi, cũng là em gái của thằng Phong. Có điều nó bẩm sinh không nói được".
Đức Cường và tôi cùng gật đầu rồi mỉm cười với chị Linh. Xem ra gia đình thầy Phong khá neo đơn. Nhà có mỗi cha và em gái, cha thì lớn tuổi rồi còn cô em gái lại bị dị tật bẩm sinh. Có lẽ bình thường gia đình cũng chỉ dựa vào đồng lương giáo viên của thầy Phong. Vậy mà bây giờ thầy lại trở nên như thế này...
Chúng tôi nói chuyện chưa được mấy câu thì thầy Phong tỉnh dậy. Chỉ là tôi không biết có nên gọi là tỉnh dậy không nữa. Thầy mở đôi mắt ra trống rỗng nhìn lên trần nhà. Đức Cường bên cạnh lên tiếng gọi thầy mấy lần nhưng thầy đều không phản ứng. Khuôn mặt hoàn toàn vô hồn, ánh mắt không một tia cảm xúc nào chỉ đơn giản mở lớn nhìn chằm chằm vào khoảng không. Xem ra tình trạng của thầy Phong đúng là nặng hơn Minh Đạt rất nhiều. Ít ra Minh Đạt còn có thể nói cười chạy nhảy được.
Cha thầy Phong nhìn con trai mình, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên đau lòng cực độ, ánh mắt tràn ngập sự xót xa. Đáy lòng tôi cũng trở nên khó chịu, lúc này tôi phải tìm cách để ở một mình với thầy Phong, như vậy thì mới trả hồn phách của thầy về cơ thể được.
Trước lúc tới đây tôi và Đức Cường đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng tôi đương nhiên không thể đường đường chính chính mà đưa túi hồn phách ra trước mặt gia đình thầy Phong rồi nói " để cái này chui vào cơ thể thầy đi là thầy tự động khỏi à!". Tụi tôi biết giải thích mọi chuyện thế nào? Hơn nữa có giải thích thì gia đình thầy có tin không? Mà dù có giải thích được đi nữa thì cũng sẽ kéo theo một đống rắc rối khác. Thế nên là chúng tôi quyết định sẽ âm thầm mang hồn phách thầy Phong trả về chỗ cũ. Dù sao thầy bình phục cũng cần có thời gian nên sẽ không ai nghi ngờ tụi tôi cả, lại càng không có bất cứ rắc rối nào hết. Vấn đề duy nhất hiện giờ là làm sao có thể ở một mình với thầy Phong được đây. Tôi và Đức Cường cũng đâu thể đuổi cha và em gái của thầy ra ngoài, mà dù nói gì đi nữa thì việc hai người đó để lại một mình thầy cho chúng tôi là chuyện bất khả thi.
Tôi phải làm sao đây? Làm sao đây?...
" À... út Linh không phải con cần ra chợ giao vải hả?"
Khi tôi đang suy nghĩ thì cha thầy Phong đột ngột lên tiếng nói chuyện vời em gái thầy, chị ấy gật gật đầu rồi đưa tay ra dấu gì đó. Ông lão nhìn về phía chúng tôi cười nói.
" Thật ngại quá, chắc phải làm phiền cô cậu chút chuyện rồi... chẳng là con gái tôi nó có nhận thiêu thùa cho người ta, mà tình cờ hôm nay lại là ngày nó phải giao hàng cho họ rồi. Vài ngày trước con bé ra chợ bị vài tên lưu manh trêu ghẹo nên tôi không thể để nó đi một mình được. Không biết hai người... có thể nào ở lại trông thằng Phong giúp tôi không? Mà nếu hai người bận thì..."
" Chúng cháu không bận ạ!"
Tôi cùng Đức Cường đồng thanh lên tiếng, cha thầy Phong bất ngờ nhìn chúng tôi. Tôi vội nói.
" À... tụi cháu đang rất rảnh ạ! Hai người cứ đi đi! Yên tâm tụi cháu sẽ trông thầy Phong thật cẩn thận ạ!"
Phải nói là còn may mắn nào hơn nữa. Trong khi tôi đang vắc óc suy tính cách khiến hai người họ ra ngoài thì họ lại tìm lý do cho chúng tôi luôn rồi. Không phải may mắn lắm sao, đúng là trời giúp chúng tôi mà.
Tôi cùng Đức Cường tiễn hai người ra ngoài rồi nhanh chóng bước vào trong nhà. Đức Cường đóng cửa lớn và cửa sổ lại, còn tôi thì lấy một cây nhang trên bàn thờ đốt lên, cắm tạm vào ly nước rỗng rồi đặt trên đầu nằm thầy Phong. Đức Cường mở chiếc túi vải màu đỏ ra, hai bóng trắng mờ ảo cùng sáu ngọn lửa màu xanh bay ra ngoài, chùng lượn lờ một chút rồi chui vào mũi thầy Phong.
Chúng tôi vui mừng nhìn nhau, nhanh chóng mở cửa ra dọn dẹp mọi thứ lại như cũ. Đức Cường ngồi bên mép giường nhìn thầy Phong rồi cười nói với tôi
" Thật là không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy".
" Chắc là tụi mình làm việc tốt nên ông trời cũng giúp mình đó".
Đức Cường gật đầu biểu thị đồng ý với tôi. Chúng tôi đợi một lúc thì cha và em gái của thầy Phong trở về. Hình như họ còn mua thêm ít đồ đạc nữa, tôi thấy trong tay họ xách mấy bịch đồ.
Chúng tôi vốn muốn đứng dậy chào tạm biệt họ rồi ra về thì cha thầy Phong lên tiếng.
" Ấy... Hai người ở lại ăn cơm đi! Hiếm lắm học sinh thằng Phong mới tới chơi. Chúng tôi cũng đi chợ mua đồ về rồi, đợi con Linh nó nấu một chút là có ăn đó mà".
Tôi và Đức Cường lên tiếng từ chối nhưng trước sự kiên quyết của cha thầy Phong chúng tôi đành ở lại ăn cơm.
Mà đúng như lời ông ấy nói thật, chỉ một lát sau là chị Linh mang mâm cơm lên. Tôi vốn dĩ muốn xuống bếp phụ giúp một chút nhưng chưa kịp đi thì mọi thứ đã xong rồi. Không biết làm sao mà chị ấy nấu cơm nhanh như vậy được nữa.
Trời đã về chiều, gió thổi vài đám mây đen tới, xem ra sẽ có mưa. Chị Linh để mâm cơm lên bàn gỗ đặt ở phòng khách. Cha thầy Phong cũng kêu tôi và Đức Cường ngồi xuống ghế.
Khi chúng tôi vừa ngồi xuống thì không biết từ đâu ra một đống dây màu đỏ vươn tới buộc lấy chúng tôi vào ghế. Cửa trong nhà cũng tự động khép chặt lại. Vì quá bất ngờ tôi và Đức Cường chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Cha của thầy Phong bỗng nhiên cười nói.
" Không biết yêu nghiệt từ đâu tới, nhưng xem ra không may cho các người rồi!"
Tôi thử vùng vẫy khỏi đám dây, mấy sợi chỉ đỏ nhìn qua rất mỏng manh không hiểu sao lại cứng như vậy. Tôi thậm chí còn thấy đau khi cử động mạnh cơ thể.
" Chuyện này là sao hả? Cái đống dây này là gì đây?"
Đức Cường lớn tiếng nói, tôi cũng lên tiếng theo.
" Sao lại trói tụi cháu? Có phải ông hiểu lằm chuyện gì không?"
Ông lão vuốt chòm râu bạc dưới cằm mình rồi nói.
" Các ngươi đừng có giả vờ nữa. Đợi một lát là hiện nguyên hình hết thôi".
Nói rồi ông ta bước đến mở chiếc lồng bàn trên mâm cơm ra. Bên trên là một cái chuông bát bằng đồng to cở hai bàn tay, thân chuông khắc đầy kí văn hán tự. Ông cầm cây dùi nhỏ đặt bên cạnh gõ mạnh vào thân chuông. Đoạn lầm rầm đọc kinh tự gì đó trong miệng, đọc được một lúc lại gõ vào thân chuông một cái. Ông đọc tầm năm phút, trên trán cũng lấm tấm xuất hiện mồ hôi. Ông vừa đọc vừa nhìn chằm chằm vào chúng tôi khuôn mặt dần trở nên tái lại.
_________
Thông báo:
Mình sẽ sửa lại mấy chương đầu của truyện, chắc tầm 10 chương thôi nên mình sẽ dừng đăng chương mới mấy ngày.