Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

Sau khi Cung Tình uống thuốc giảm đau thì nằm ở trên giường bệnh trong phòng y tế nghỉ ngơi nửa ngày.

Lúc đầu còn câu được câu không trò chuyện với bác sĩ Dương, sau đó dần dần không còn âm thanh nào nữa.

Bác sĩ Dương quay đầu lại nhìn, Cung Tình đã hơi cuộn người lại ngủ thiếp đi.

Anh ta đứng dậy, kéo tấm rèm ngăn cách lại cho cô.

Lúc Cung Tình tỉnh lại thì đã tới giờ cơm tối của bộ đội rồi.

Bác sĩ Dương không có ở trong phòng y tế, chỉ có một mình cô.

Lúc này thuốc đã phát huy tác dụng, cơn đau đớn ở bụng dưới của Cung Tình cảm giác đã giảm bớt, tuy rằng vẫn còn đau nhưng rất nhẹ, không còn dữ dội như vậy nữa.

Cô ngồi dậy, xoa xoa mắt, chậm rãi khôi phục lại ý thức, vừa mới kéo rèm ra muốn xuống giường, cửa phòng y tế đã bị người từ bên ngoài mở ra.

Hứa Khiên xách theo cơm tối đi vào.

Cung Tình quay đầu nhìn anh, trên mặt người đàn ông đều viết đầy không vui.

Cô cảm thấy rất khó hiểu, là ai đã chọc anh vậy?

Hứa Khiên đi đến, ngồi xuống ở mép giường, mở nắp hộp cơm mang theo trong tay ra, rút ra một đôi đũa dùng một lần, gắp đồ ăn đưa đến bên miệng cô.

Cung Tình vừa mới mở miệng, muốn đưa thức ăn vào trong miệng, bỗng nhiên anh lại rút về tay.

Cung Tình: “???”

“Hứa Khiên!” Cô trừng mắt, tức giận nói: “Anh đang chơi em à?”

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt của anh hẹp dài nên hơi nhỏ, nhưng không phải là quá nhỏ, mí mắt có nếp gấp mảnh, đồng tử hơi sâu.

Khi không cười nhìn người ta luôn khiến cho người ta có cảm giác áp bách.

Ngoài trừ Cung Tình.

Cung Tình là người không sự anh nhất.

Hứa Khiên hỏi Cung Tình không đầu không đuôi: “Người tên cái gì đó Phóng, có phải thích em hay không?”

Cung Tình nghe thấy vậy thì rất mờ mịt, sau vài giây cô mới phản ứng lại, biết được người Hứa Khiên đang nói đến là bạn học Tưởng Phóng đã từng hợp tác với cô.

“Không đâu, sao có thể chứ.” Cung Tình phủ nhận.

“Vậy sao lúc nãy câu ta lại sốt ruột muốn mang cơm tối đến đây cho em vậy? Không phải quan tâm em thì là cái gì?” Mùi chua trong lời nói của Hứa Khiên sắp tràn hết ra khỏi phòng y tế rồi.

Anh rất không vui nói, rồi lại lần nữa gắp đồ ăn cho Cung Tình.

Cung Tình sẽ không để bị anh chơi mình hai lần trong cùng một chuyện.

Cô bưng hộp cơm, đoạt lấy đôi đũa từ trong tay anh, vừa ăn cơm vừa hỏi: “Hả? Tưởng Phóng muốn đến thăm em sao?”

Hứa Khiên hừ lạnh một tiếng, “Bị anh dạy dỗ về lại rồi.”

Cung Tình: “……”

Vốn dĩ còn muốn nói Hứa Khiên vài câu, bảo anh đừng hung dữ với người ta như vậy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì hết.

Bởi vì Cung Tình sợ nếu cô nói ra, thì người anh em kia sẽ bị Hứa Khiên càng nhắm vào hớn.

Lúc bác sĩ Dương xách theo bữa tối đi về phòng y tế, vừa đẩy mở cửa ra đã nhìn thấy bên trong……

Cảnh tượng Hứa Khiên đang lau khóe miệng cho Cung Tình.

Tay bác sĩ Dương sợ hãi run lên, thiếu chút nữa ném luôn cả hộp cơm đang cầm trong tay ra ngoài.

Hứa Khiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên phần cơm tối bác sĩ Dương đang xách trong tay kia.

Người đàn ông không rõ cảm xúc cười lạnh, nhướng mày nói với Cung Tình: “Rốt cuộc có bao nhiêu người muốn đưa cơm đến đây cho em vậy?”

Được, cái bình dấm chua này hoàn toàn bị lật.

Bác sĩ Dương nghe thấy Hứa Khiên nói như vậy, lập tức y bối đưa tay ra phía sau, cố gắng giải thích: “Hứa đội có phải anh hiểu lầm gì đó rồi không? Đây là tôi lấy cho mình ăn.”

Hứa Khiên khẽ híp mắt, còn chưa nói gì, bởi vì câu nói lúc trước của Cung Tình mà cho rằng mình đã đánh vỡ bí mật lớn trong chuyện tình cảm của Hứa đội cho nên bác sĩ Dương lập tức cảm thấy chột dạ, vội vàng tìm cớ chuồn đi: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”

Rõ ràng phòng y tế chính là địa bàn của anh ta, kết quả là anh ta phải nhường lại không gian cho người khác.

Bác sĩ Dương cảm thấy trong lòng rất đau khổ.

Hứa Khiên nhạy bén đã nhận ra bác sĩ Dương có gì đó không cổ, cười như không cười nói: “Anh chạy cái gì.”

Cung Tình đã xuống giường, có ý định trở về ký túc xá, nghe nói thấy lập tức chế nhạo anh: “Anh không có gì cũng tự kiếm chuyện như vậy, người ta không chuồn thì ở đó đợi anh kiếm chuyện chắc?”

“Ahh……” Người đàn ông rất bất mãn đưa tay ra nhéo khuôn mặt đã khôi phục được một chút huyết khí của cô, “Ai kiếm chuyện?”

“Anh!” Cung Tình liếc anh một cái, “Tám cột đánh không đến cũng ăn dấm.”

Nói xong cô lập tức hất tay anh ra, mở cửa phòng y tế đi ra ngoài.

Hứa Khiên nhìn thấy mũ huấn luyện bị Cung Tình để quên ở phòng y tế, cầm lấy đuổi theo.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bác sĩ Dương xách theo cơm tối đứng ở bên cạnh nhìn về phía xa suy nghĩ về cuộc sống, biểu cảm vô cùng thâm trầm.

Hứa Khiên thuận miệng hỏi: “Còn chưa ăn? Để một lúc nữa nguội mất.”

Kỳ thật bác sĩ Dương đã ăn cơm tối rồi thì làm sao còn ăn được nữa.

Chỉ là anh ta nhìn thấy cơ thể cô gái kia không thoải mái nằm hơn nửa ngày, nghĩ cũng đến giờ cơm rồi, cho nên thuận tiện mang về cho cô một phần, anh ta biết người ta là người của Hứa đội, cũng chưa từng có ý nghĩ lệch lạc nào.

Cũng chỉ là đơn thuần làm một người bác sĩ kiêm chiến hữu của Hứa đội mà thôi, đơn giản sợ bỏ quên người của Hứa đội mà thôi.

Kết quả……

Anh ta không nên xen vào việc người khác!

Bác sĩ Dương cười ha ha nói: “Cái gì, tôi ăn ngay đây.”

Nói xong đi ngay vào trong phòng y tế.

Vốn tưởng rằng Hứa Khiên sẽ không theo nên bác sĩ Dương nhìn Hứa Khiêm dựa vào khung cửa, ngửa đầu khó hiểu nói: “Cậu còn chưa đi nữa sao? Đợi một lúc nữa là cô gái nhà người ta đã chạy đi xa rồi!”

Hứa Khiên hừ cười một tiếng, “Tôi nhìn cậu ăn.”

Bác sĩ Dương: “……”

Anh ta đã tạo nghiệp gì vậy!

Trên mặt bác sĩ Dương bày ra biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc, mở hộp cơm ra, làm trò trước mặt Hứa Khiên bỏ một miếng cơm vào trong miệng, lúc này Hứa Khiên mới hài lòng.

Lúc anh xoay người vẫn nhắc nhở bác sĩ Dương: “Đừng quên quy tắc của quân đội.”

Không được lãng phí lương thực.

Mấy chữ phía sau không cần Hứa Khiên nói bác sĩ Dương cũng biết.

Chỉ có thể nói tâm địa của người đàn ông Hứa Khiên này quá đen tối.

Cung Tình được Hứa Khiên bế đến phòng y tế là khi cô ngất xỉu, lúc này đi ra khỏi phòng y tế, cô hoàn toàn không biết chỗ nào là chỗ nào.

Cô giữ chiến sĩ đi ngang qua lại, tự nhiên chào hỏi: “Xin chào đồng chí, tôi muốn hỏi một chút ký túc xá dành cho tân binh phải đi đường nào vậy?”

Bộ đội từ trên xuống dưới đều biết bọn họ đến nơi này có một tổ tiết mục đến để ghi hình chương trình, chiến sĩ vừa thấy nhìn thấy Cung Tình da thịt non mịn trắng nõn sạch sẽ, đã biết ngay cô là người mới đến ghi hình cho chương trình.

“Đi thẳng về phía trước đi đến đầu đường, rẽ trái, đi qua sân huấn luyện sau rẽ phải là có thể thấy được.” Chiến sĩ này rất nhiệt tình hướng dẫn cho Cung Tình.

“Cảm ơn.” Cung Tình cười nói.

Lúc Hứa Khiên đuổi đến đây, đã nhìn thấy Cung Tình đang cười nói với một tân binh vừa mới nhập ngũ được vài tháng, sau đó hai người lại đi theo hai hướng ngược nhau.

Cung Tình đang đi không nhanh không chậm dựa theo đường đi vừa mới hỏi đi về phía trước, bỗng nhiên, trên đầu có thêm một món đồ.

Hứa Khiên có hơi tức giận đội mũ huấn luyện lên trên đầu cô, giọng điệu rõ ràng là không vui: “Tình nguyện hỏi người khác cũng muốn không đợi anh?”

Cung Tình chỉnh lại vành mũ, nhìn xung quanh quan sát, thấy không ai chú ý đến bên này, mới nghiêng hơi nghiêng người, nghiêng đầu ghé sát vào anh nhỏ giọng nói: “Khiên ca, đây là bộ đội đó, em còn phải ghi hình chương trình, kiềm chế một chút.”

Hứa Khiên hừ lạnh, không nói gì nữa, cứ như vậy đi song song với Cung Tình.

Bởi vì thân thể của Cung Tình vẫn là có hơi không quá thoải mái, không chút sức lực nào, cô đi rất chậm, Hứa Khiên chỉ mới bước vài bước đã bỏ người lại phía sau, đành phải dừng lại tại chỗ xoay người nhìn cô, cho đến khi cô đuổi kịp mới đi tiếp.

Cuối cùng bất đắc dĩ bị Cung Tình ép đi theo bước bước lớn nhỏ đi về phía trước.

Con đường này không có quá nhiều người đi, nhưng rẽ trái là sẽ đi đến sân huấn luyện người bắt đầu nhiều lên.

Cung Tình ngửa đầu liếc mắt nhìn Hứa Khiên một cái, nói: “Nếu không anh vẫn đừng nên đi theo em nữa, nhiều người nhìn như vậy, rất dễ dẫn đến xôn xao. Hơn nữa……”

Cung Tình nhìn về phía khác của sân huấn luyện, “Người của tổ tiết mục ở bên kia, sau khi em trở về chắc chắn bọn họ sẽ phải đi theo em để ghi hình.”

“Anh là đại đội trưởng của em, quan tâm đến bệnh nhân không được sao?”

Cung Tình ngẩngmặt lên dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, sau đó lại lén lút đưa tay ra ngoéo vào ngón tay anh một cái, làm nũng: “Khiên ca ~”

Hứa Khiên: “……”

Anh tầm mắng ở trong lòng mắng một câu, nặng nề, cụp mắt cô nhóc trước mắt mình, chỉ hận không thể xách cô đến một nơi không có người dạy dỗ một trận.

Hứa Khiên có hơi mất kiên nhẫn hất cằm, ý bảo cô đi.

Cung Tình vừa muốn đi về phía bên kia, đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu hỏi anh: “Anh nói buổi tối em đưa cho anh, khi nào em đưa được đây?”

“Luôn có cảm giác không thể tìm được cơ hội, chỗ nào cũng có camera.”

“Mang theo bên người,” Hứa Khiên nói: “Đến lúc đó anh tìm em.”

Cung Tình không biết anh có ý gì, gật đầu, đồng ý rồi cười tủm tỉm nói với anh: “Vậy em đi trước đây, Khiên ca, muah.”

Muah~

Cung Tình đã đi được vài mét, Hứa Khiên vẫn còn sững sờ đứng yên ở tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp vừa rồi của cô trộn chu môi hôn gió vẫn còn hiện lên trước mắt anh.

Muốn chết mất.

Người đàn ông hít sâu vài lần, cầm mũ huấn luyện vuốt vuốt cái đầu đinh của mình, rồi một lần nữa đội lại.

Vài giây sau, người đàn ông nhấc chân đi về phía bên kia, góc đứng yên ở một góc trên sân huấn luyện, tận mắt nhìn thấy Cung Tình đi băng qua sân huấn luyện sau mới rẽ phải, đã nhân viên công tác của tổ tiết mục bắt được, người quay phim khiêng theo máy quay đi theo Cung Tình đi về phía trước đi.

Trợ lý trường quay ở bên cạnh hỏi Cung Tình: “Cơ thể đã tốt hơn chút chưa?”

“Ừm,” Cung Tình cười cười với máy quay, “Uống thuốc giảm đau nên cũng khá hơn nhiều rồi.”

Trợ lý trường quay lại nói: “Buổi chiều huấn luyện cô bị ngất xỉu, ngày mai không theo kịp tiến độ của mọi người có cảm thấy áp lực không?”

Cung Tình trầm ngâm một chút, “Có chứ, dù sao cũng không có ai muốn trở thành vật ngáng chân của người khác.”

“Có kế hoạch hay ý tưởng nào không?”

Cung Tình nhếch môi, không nói gì.

Cô đã có ý tưởng rồi.

Sau khi về đến ký túc xá, hai khách mời nữ khác vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi ở trên giường nghỉ ngơi.

Cung Tình vừa đi vào đã nghe thấy giọng điệu vừa hâm mộ vừa chua của Phan Tiếu Tiếu nói: “Thật hâm mộ Cung Tình mà, em cũng muốn được Hứa đội bế kiểu công chúa, ngày mai em cũng muốn ngất xỉu một lần.”

Siêu mẫu Miêu Nhiễm ở bên cạnh im lặng không nói chuyện, có thể là cảm thấy Phan Tiếu Tiếu nói giống như đầu óc chậm phát triển cho nên không muốn phản ứng lại với cô ta.

Cung Tình nghe thấy Phan Tiếu Tiếu nói những lời này: “……”

Cô không thể hiểu nổi bật cười, trêu chọc nói: “Tôi có gì mà phải hâm mộ, được đàn ông bế nhưng lại không thể giảm bớt cơn đau do dì cả gây ra, không phải là tôi vẫn phải tự mình chịu đựng đó sao.”

“Nhưng như vậy có thể được Hứa đội bế mà!” Phan Tiếu Tiếu lộ ra nụ cười hoa si xong lại nói: “Chẳng lẽ chị không có cảm giác trái tim thiếu nữ nổ tung sao?”

Cung Tình không biết nên nói gì,cô một lời không nói hết đành nhắc nhở “cô em gái” Phan Tiếu Tiếu này, “Lúc đó tôi đã ngất xỉu rồi, cái gì cũng không biết, lấy đâu ra trái tim thiếu nữ?”

Phan Tiếu Tiếu: “À đúng vậy, chị bị ngất xỉu.”

“Không sao, em giả vờ ngất xỉu là có thể cảm nhận được!”

Cung Tình cười như không cười nhìn chằm chằm Phan Tiếu Tiếu, lại nhẹ nhàng dời tầm mắt đi.

Vậy cô cứ thử xem, để xem người đàn ông của bà đây có bế cô hay không.

Cung Tình không để ý đến Phan Tiếu Tiếu nữa, bò lên trên giường nằm nghỉ ngơi.

Phan Tiếu Tiếu còn đang nói chuyện liên tục.

Miêu Nhiễm cũng không phải người nói nhiều, hơn nữa vốn dĩ cô ấy cũng không quen thuộc với người trong giới giải trí, tính cách của cô ấy cũng có hơi chậm nhiệt, cho nên sẽ càng không để ý đến Phan Tiếu Tiếu.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Cung Tình cũng nghe thấy Miêu Nhiễm nói câu đầu tiên trong ký túc xá: “Tiếu Tiếu, để cho miệng cô nghỉ ngơi một lát đi, cũng để cho chúng tôi nghỉ ngơi một lát.”

Cung Tình nghiêng đầu, thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng.

Lúc này Phan Tiếu Tiếu mới ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Trong ký túc xá trở nên yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ, nhưng Cung Tình đã ngủ cả buổi chiều, hiện tại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Cô lấy món đồ nhỏ mình mang theo.

Là hai cuốn album mini.

Bên trong cái màu xanh kia là ảnh chụp chân dung gần đây nhất của cô, còn cái màu hồng nhạt kia là cô cố ý cất lại những thứ có trong quỹ đạo trưởng thành của hai người từ nhỏ đến lớn.

Cung Tình ở trên giường lăn qua lộn lại xem những tấm ảnh này, xem ảnh chụp chung của cô và Hứa Khiên từ nhỏ đến lớn, xem rất lâu.

Những tấm ảnh này cô cũng không biết đã chụp được bao nhiêu năm rồi, nhưng cô có thể nhớ được gần hết một một chi tiết nhỏ trên mỗi tấm anh, cho dù có xem hàng trăm lần cũng không thấy chán.

Qua một lúc lâu, cửa ký túc xá nữ bỗng nhiên bị người từ bên ngoài gõ gõ, giọng nói của tiểu đội trưởng Lý Quang Minh dẫn dắt sáu tân binh bọn họ vang lên: “Cung Tình, ra ngoài một chút.”

Hai cô gái khác đều đã ngủ rồi, bị tiếng gõ cửa đánh thức còn có hơi mơ mơ màng màng, vừa nghe thấy không phải gọi mình lại quay đầu đi ngủ tiếp.

Cung Tình cầm theo cuốn album mini màu xanh kia nắm chặt trong lòng bàn tay, khoác thêm áo khoác đi ra ngoài.

Hứa Khiên đứng ở cửa, trong tay xách theo thuốc lấy từ phòng y tế.

Bên cạnh có người qua phim, máy quay cũng đang quay về phía bên này, Cung Tình suy nghĩ một chút, giả vờ như mình muốn mặc lại áo khoác, ngay khoảnh khắc đưa tay vào trong áo, rất lịch sự xin lỗi Hứa Khiên.

Đồng thời dựa vào cánh tay này che chắn, nhanh chóng nhận lấy thuốc trong tay Hứa Khiên, cũng đưa món đồ cầm trong tay cho anh.

Giọng điệu Hứa Khiên rất thản nhiên: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Dứt lời, vừa muốn xoay người đi, Cung Tình bỗng nhiên gọi anh lại.

“Hứa đội!” Côi vội vàng gọi, giọng nói có hơi cao.

Hứa Khiên nghe thấy trong lòng như là bị móng vuốt mèo cào một cái.

Cung Tình lén lút sẽ không gọi anh như vậy.

Hứa Khiên dừng lại, rũ mắt nhìn cô, Cung Tình ngửa mặt lên đối diện với anh, vẻ mặt cô nghiêm túc hỏi: “Bây giờ tôi có thể bổ sung huấn luyện tôi thiếu chiều nay không?”

“Tôi không muốn ngáng chân đồng đội, muốn ngày mai có thể cùng huấn luyện với bọn họ.”

Đây là lời mời gọi Hứa Khiên, để cho anh dạy riêng cô.

Hứa Khiên nhìn vào trong đôi mắt của Cung Tình chỉ có nhìn thấy ba chữ —— nhanh đồng ý đi!

Người đàn ông hiếm khi nở nụ cười, khóe môi anh hơi nhếch lên, khiến cho các cô gái trong tổ tiết mục bên cạnh phải nhìn thẳng vào.

Con mẹ nó đẹp trai quá đi!

Chết mất thôi!!!

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận