Khi những vật dụng cô cần đã được đặt ngay trước cô, cô từ tốn tháo ốc vít của chiếc radio ra. Khi phần bao bọc bên ngoài chiếc máy đã được tháo gỡ thì cô chăm chú xem xét từng đường dây được kết nối bên trong máy. Cô làm mọi thứ thật nhẹ nhàng và rất chuyên nghiệp.
Nếu một người không biết gì về kĩ thuật điện tử thì việc tháo lắp còn khó khăn chứ đừng nói đến chuyện quan sát các đường dây, trông chúng như một mớ tơ rối rắm không cách tháo gỡ.
Sau vài phút xem xét thì cô nhìn Kiều lão gia mỉm cười:
– Đường dây nối của bộ phận phát ra âm thanh của máy đã bị dứt rồi thưa ba.
Mọi người nhìn cô, trong đầu ai có lẽ cũng có suy nghĩ cho riêng mình, nhưng sự bán tính bán nghi là không thể thiếu. Kiều lão gia ôn nhu hỏi cô:
– Con thật sự nhìn ra được vấn đề của chiếc máy ?
Cô biết rõ sự nghi hoặc trong lòng ông và cả mọi người nhưng vẫn rất thư thái đáp:
– Dạ, máy này còn tốt lắm, do đường dây nối giữa bộ phận phát âm và loa bị đứt nên máy mới không phát ra âm thanh.
Sự tự tin trong lời nói của cô khiến tất cả mọi người càng muốn biết rốt cuộc cô có sửa được máy hay không. Hàn phu nhân mỉm cười nhìn con dâu:
– Vậy phải sửa như thế nào đây con ?
– Chỉ cần thay dây kết nối khác là được thôi thưa mẹ. _ Cô chắc nịch đáp.
Ngoài trừ Kiều lão gia ra thì ba người đàn ông là ưu tú đang ngồi đấy hoàn toàn không thể sửa được chiếc máy, cả việc nhìn ra vấn đề hư hỏng cũng không nhạy bén như cô. Nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng rằng cô sẽ làm được việc.
– Vậy ba giao chiếc máy này con! _ Kiều lão gia bỗng lên tiếng.
Ai nấy đều bất ngờ, vì Kiều lão gia vốn rất quý chiếc máy này, nay lại đặt lòng tin vào cô, để cô hoàn toàn sửa chữa. Bỗng ông cười tươi rồi nói:
– Ba vừa nhớ ra một việc, chẳng phải con học chuyên ngành kĩ thuật điện tử sao ?
Nghe ông nói vậy lòng cô rất vui, cô vui vì ông vẫn nhớ về chuyện học hành của cô dù cô chỉ đề cập một lần với ông và mẹ chồng trong lần ra mắt đầu tiên. Cô tươi cười đáp lại:
– Dạ đúng rồi!
Lúc này Kiều phu nhân mới chợt ngẫm lại, bà cũ thốt lên:
– Phải rồi, sao tôi lại quên đi chuyện này chứ.
Minh Nim cũng bất chợt nhớ ra có lần anh đã được ba mẹ nói về chuyên ngành của cô nhưng lúc đó anh nào để tâm nên không nhớ cũng phải.
Phúc Hiên khá bất ngờ khi biết được thông tin mới mẻ này, anh ấy tò mò hỏi cô:
– Em là con gái nhưng lại học về kĩ thuật điện tử thật sao ?
Chí Kiên cũng cùng chung thắc mắc với anh trai nên vội tiếp lời:
– Đúng đó, chị đẹp như vậy sao lại chọn học ngành khô khan thế chứ, ngành đó đàn ông còn ngán ngẩm.
Cô dịu dàng giải đáp câu hỏi của họ:
– Em cũng không biết nói thế nào, có lẽ chỉ đơn thuần là…em yêu thích.
– Cho em hỏi thêm được không ? _ Chí Kiên vô tư hỏi.
– Được chứ! _ Cô mỉm cười trả lời.
– Chị tốt nghiệp loại gì ? Có lọt top không ? _ Kiên thẳng thắn hỏi cô.
Cô chậm rãi trả lời Kiên, câu trả lời khiến mọi người sững sờ:
– Loại xuất sắc, đứng đầu ngành…
– Cái gì ? _ Kiên tròn mắt nhìn cô.
Hiên nghe vậy cũng bất ngờ nhìn cô:
– Em nói thiệt hả ?
Kiên nhanh miệng xen vào:
– Chị học trường đại học nào ?
– Đại học Vincent…_ Cô nhẹ nhàng trả lời Kiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!