Nét mặt cô gái kia thoáng chút ngạc nhiên nhìn mọi người. Bỗng cô ấy nói lớn khiến ai nấy đều ngớ người ra:
– Anh Nghi Viễn có ở đây không ạ ? Tôi cần gặp anh ấy.
Nghi Viễn bối rối đứng dậy trong sự ngỡ ngàng và tò mò vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra của những người đang có mặt. Anh ấy bước về phía cô gái lạ đang đứng ở cửa phòng họp:
– Tôi là Nghi Viễn. Cô tìm tôi có việc gì không ?
Cô gái nở nụ cười thương mại thân thiện, tháo chiếc balo ra khỏi vai, cô ấy cẩn thận lấy một hộp cơm và ly trà sữa ra ngay trước mắt Nghi Viễn rồi nói:
– Phần thức ăn và đồ uống anh đặt đây ạ. Tổng cộng 150 ngàn, free ship.
Nghi Viễn ngạc nhiên ngớ người ra giây lát rồi như chợt nhớ ra điều gì đó. Anh ấy điềm tĩnh cầm lấy thức ăn và ly trà sữa đã tan hết đá từ tay cô gái kia rồi vội nói:
– Cô là nhân viên giao hàng của quán thức ăn tôi thường đặt hằng ngày ?
Cô gái trẻ tiếp tục mỉm cười vô tư:
– Dạ vâng. Chắc anh thấy tôi rất lạ, vì bình thường người giao thức ăn đến công ty này cho anh là anh bạn đồng nghiệp của tôi. Hôm nay anh ấy bận giao hàng xa chưa về kịp nên tôi giao thay.
Lúc này Nghi Viễn đã hiểu rõ vấn đề, mọi người trong phòng họp cũng hơi “đen mặt” vì sự hiểu lầm vừa rồi. Họ cứ tưởng cô gái kia là nhân vật quan trọng mang tên Hadara nên đã vỗ tay chào đón rất nồng nhiệt.
Nghi Viễn nhìn cô ấy cất lời:
– Tôi đặt thức ăn từ lúc trưa, sao bây giờ cô mới ship tới ? Mà sao bảo vệ cho cô vào đến tận phòng họp?
Cô gái đưa mắt nhìn Nghi Viễn rồi từ tốn đáp:
– Tôi xin lỗi vì xe máy của tôi bị hư giữa đường. Sau khi tốn nhiều thời gian sửa xe xong tôi còn tốn thêm một mớ thời gian tìm kiếm địa chỉ công ty vì lần đầu giao hàng đến đây nên tôi không rành đường. Còn việc tôi vào được đây thì do lúc nãy tôi nói với bảo vệ tôi cần gặp anh có chuyện gấp, gặp anh chỉ vài phút tôi sẽ đi ngay. Năn nỉ một hồi bảo vệ cho vào luôn, nhưng chỉ cho tôi 10 phút.
Vừa dứt lời cô ấy vội cúi người xuống trước mặt Nghi Viễn:
– Thành thật xin lỗi quý khách vì sự trễ nải của tôi hôm nay. Mọi trách nhiệm tôi xin gánh chịu. Mong anh đừng vì sai sót của tôi mà không đặt thức ăn ở quán nữa.
Hành động của cô nhân viên giao hàng khiến Nghi Viễn thoáng bối rối. Anh ấy nhanh chóng đáp:
– Thôi được rồi. Không có gì to tát cả, cô đừng lo.
Đồng thời Nghi Viễn liền lấy chiếc ví từ trong túi quần ra và thanh toán tiền thức ăn cho cô gái trước mặt.
– Tôi gửi cô chi phí bữa ăn hôm nay.
Nghe Nghi Viễn nói vậy, cô gái ngước mặt lên tươi cười. Hai tay cẩn trọng nhận lấy tiền từ Nghi Viễn:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!