Chương 3: Tiếp Tục Xem Thường Ép Buộc.
Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu, Điền Táo dậy sớm chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cả nhà.
Mặt mũi mẹ tối sầm lại, cả quá trình không nói với Điền Táo một câu nào, nhưng cũng không có soi mói đồ ăn sáng. Chủ yếu là bởi vì bà đang vội, có thể là không có thời gian để ý đến Điền Táo!
7 giờ 30 phút, ăn sáng xong người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm, cả nhà đều đi hết rồi, chỉ còn lại cô và Đô Đô ở nhà.
Sau khi Điền Táo rửa bát đũa xong xuôi, dọn dẹp vệ sinh trong ngoài một lượt, cũng nên chuẩn bị làm việc của cô rồi.
Điền Táo lấy tờ giấy note hôm qua ghi ra dùng ngón tay tính toán vị khách hàng này chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày dự sinh rồi, phải lập tức làm thôi, nếu trước ngày dự sinh không làm xong quần áo trẻ em, vậy cô ấy không thể giới thiệu cho bạn bè rồi.
Vị khách hàng này không biết giới tính của em bé trong bụng, xem ra chỉ có thể làm màu trung tính, thai phụ thích màu xanh và màu hồng, vậy thì may cho cô ấy hai bộ quần áo bằng hai màu này để cô ấy mặc trong thời gian ở cữ đi. Điền Táo suy nghĩ xong, sau đó vào phòng kho, cô đang nghiêm túc lựa chọn trước mấy chục mảnh vải.
Đầu tiên cô chọn mảnh vải màu xanh nhạt bên trên có hoạ tiết động vật, sau đó lại chọn mảnh vải màu vàng nhạt có hoa văn, mỗi loại vải làm hai bộ, làm xong giao cho khách hàng. Nếu khách hàng hài lòng, sau đó sẽ đặt nhiều bộ hơn. Dù sao trước lúc em bé biết đi đều cần loại quần áo trẻ em này.
Mặc dù Điền Táo tốt nghiệp chuyên ngành tài chính kinh tế, nhưng vẫn không thích công việc mà mỗi ngày phải tính đi tính lại và làm bạn với những con số, cũng không đồng ý bị người khác quản. Nhưng cô lại say mê thiết kế trang phục, nấu nướng ẩm thực. Thiết kế trang phục chỉ được học từ bà Ngũ lúc 10 tuổi, không được đào tạo chuyên môn, nấu nướng là học được vài chiêu từ đầu bếp Ngũ ở trong thôn, có lẽ đây chính là cái gọi là “Ở trước công việc yêu thích, bạn chính là thiên tài.”
Bố cũng từng nói với người khác rằng, con gái của ông rất thông minh, một chút liền biết, nhưng sự thông minh của cô chỉ có thể đặt trên công việc mà cô có hứng thú.
Chỉ thấy Điền Táo đang căn chỉnh tấm vải và trải nó trên bàn làm việc, lấy ra một cái thước rồi áng chừng đánh dấu. Sau đó lấy kéo dùng trong may vá cắt mảnh vải ra. Lấy mảnh vải còn thừa cất vào phòng kho. Sau đó trở lại tiếp tục thao tác trên bàn làm việc.
Lấy thước dây nhanh chóng đo, vẽ phấn đánh dấu trên bề mặt, một lúc sau lại lấy kéo cắt mảnh vải ra. Chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc răng rắc còn có vải thừa rơi xuống, không lâu sau, bốn bộ quần áo trẻ em đã cắt xong.
Cô lại mang đến bên cạnh máy khâu để may, ngồi trước máy khâu thao tác thành thục, trong âm thanh lách tách của máy khâu, những đường viền của bốn bộ quần áo trẻ em đã được may lại.
Điền Táo đang chuẩn bị đến trước xe điện để nối quần áo vào. Lúc này điện thoại vang lên, cô dừng việc đang làm và bắt máy.
Vừa nhấn vào nút trả lời mẹ đã hét lên: “Sao lâu như vậy mới bắt máy? Con lại đang vày vò trước đống quần áo rách đó hả? Cả ngày không học cái gì tốt chút, mau đem ví tiền của mẹ qua đây.”
“Mẹ, con đang bận, không phải buổi trưa mẹ sẽ về sao? Về rồi lấy không được sao? Nếu mẹ cần dùng tiền thì đến chỗ bố con với anh con lấy một ít đi.”
“Bảo con mang đến thì mang đến đi nói nhảm nhiều thế để làm gì, con có cái gì mà bận chứ, mau mang qua đây.” Điện thoại kêu tút tút rồi ngắt máy.
Điền Táo thật sự khóc không ra nước mắt.
Điền Táo đành phải ngừng lại công việc, đến phòng ngủ của bố mẹ tìm ví tiền rồi đến bệnh viện Nam Thị.
Thật ra bệnh viện Nam Thị cách nhà cô không xa, chỉ có 3 km mà thôi, Điền Táo xuống lầu phóng xe điện đến bệnh viện, đại thúc bác gái trong tiểu khu thấy cô đều chào hỏi một tiếng.
Điền Táo đến bệnh viện đỗ xe xong vội vàng lên lầu chạy đến khoa phụ sản, vừa ra khỏi thang máy liền thấy mẹ mặc áo trắng đã ở đó đợi cô rồi.
Mẹ cướp lấy ví tiền ở trong tay cô, nhanh chóng rút ra 300 tệ ở bên trong ra: “Cầm lấy, mau đi chợ mua thức ăn đi, buổi trưa ăn sủi cảo, nhân thịt lợn hành tây là được, trưa nay dì Mã con đến nhà chúng ta ăn cơm, muốn ăn sủi cảo con làm.” Mẹ thấy hồi lâu cô vẫn chưa cầm tiền lại tức giận nói: “Mau lên, mẹ đang bận, 12 giờ chúng ta về ăn cơm.” Nhét tiền vào tay của Điền Táo rồi rời đi.
Điền Táo ngơ ngác cầm tiền, trong đầu đang nghĩ dì Mã nào, sao trong đầu không có một chút ấn tượng nào vậy? Đột nhiên nghĩ ra rồi, là cái dì họ Mã làm việc ở trong tổ dân phố, sở thích lớn nhất của dì Mã này chính là giúp người kéo thuyền làm mối. Điền Táo thật sự hết chỗ nói rồi, mục đích mẹ kêu dì Mã đến nhà không cần nói cũng biết. Ý nghĩ muốn chết của Điền Táo thật sự xuất hiện rồi.
Điền Táo lấy điện thoại ra bấm một cuộc gọi.
“A lô, Tú La bao giờ cậu mới về vậy? Cậu mà còn không về nữa tớ sắp bị mẹ tớ ngược đến chết rồi.”
“Táo Nhi, tớ đang bận, muộn chút tớ gọi cho cậu, cậu bảo trọng nhé.”
Điền Táo vừa nhìn điện thoại thấy sắp 10 giờ rồi, trời ơi, buổi trưa ăn sủi cảo còn chỉ có một mình cô làm, còn phải làm cho nhiều người ăn như vậy. Ngất rồi, đây không phải là đang chỉnh cô một cách minh bạch sao? Thât sự ngất rồi, mẹ thật sự coi cô là con lừa mà sai khiến.”
Điền Táo không quan tâm được nhiều như vậy, nhanh chóng đi đến chợ, đến chợ vội vàng đi mua thịt, nhân bánh, mua hành tây, rồi lại vội vội vàng vàng trở về.
Một đường chạy như bay, về đến nhà rửa tay rồi đi hòa bột sau đó bóc hành, rửa hành, băm nhỏ hành ra.
Hành tây thực sự rất cay mắt, làm cho nước mắt Điền Táo chảy ra. Thêm muối, hạt nêm,…làm nhân xong, Điền Táo vội vàng đi lăn vỏ bánh, nhìn đồng hồ treo trên phòng khách sắp 11 giờ rồi.
Quên việc gói sủi cảo đẹp mắt đi, chỉ cần kín là được rồi, thời gian như vậy có lẽ vừa đủ.
Mười ngón tay trắng nõn, mềm mại và mảnh mai của Điền Táo đang nhanh chóng thao tác ở trên bàn bếp, những lát vỏ bánh sủi cảo trắng mịn đã lăn xong, chỉ trong chốc lát lăn được một đống, cô nhanh chóng ngừng lại việc lăn vỏ bánh, động tác vừa nhanh vừa thành thạo, dùng thìa nhấn vào vỏ bánh sủi cảo, dùng hai tay bóp thật mạnh, một viên sủi cảo đã sẵn sàng.
Cùng với sự chuyển động của mười ngón tay xinh đẹp nhanh thoăn thoắt, chỉ thấy nhân bánh càng ngày càng vơi đi, cục bột cũng càng ngày càng nhỏ lại, sủi cảo được gói xong xếp ngay ngắn vào bốn cái đĩa lớn, nhìn thấy nhân gần hết, vỏ bánh lại vẫn còn nhiều, viên sủi cảo cuối cùng chỉ có thể bỏ ít nhân, nếu không thì vỏ bánh sẽ thừa lại.
Gói sủi cảo xong, cọ rửa sạch sẽ bát dính bột, bát đựng nhân, đổ nước vào nồi, đợi luộc sủi cảo là được rồi.
Điền Táo vỗ vỗ vai đi đến phòng khách vừa nhìn đồng hồ sắp 12 giờ rồi. Haizz, mệt chết đi được, đợi bọn họ trở về bắt đầu đun là được rồi, Điền Táo tê liệt ngồi trên ghế sô pha đây chính là muốn cô mệt chết mà. Hít một hơi thật sâu trong lòng nghĩ mình nhất định phải nhịn nhịn nhịn.
Điền Táo ngồi trên ghế sô pha còn chưa kịp ấm chỗ, mẹ cô đã về về rồi, theo sau là dì Mã. Dì Mã trạc tuổi mẹ cô, chỉ là béo hơn một chút.
Lúc này đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào Điền Táo.
“Con chào dì.” Điền Táo hơi xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm.
“Xin chào, xin chào, đứa trẻ này thật hiểu chuyện, bác sĩ Phùng đây chính là con gái chị Điền Táo sao? Thật xinh đẹp, đôi mắt đẹp như mắt chim bồ câu vậy, mắt hai mí thật đặc biệt, người khác có hai lớp đã là mơ ước xa xỉ lắm rồi, hai mí của con bé còn có ba bốn lớp.”
“Đúng vậy, chính là con bé, ngày ngày ở nhà làm tôi tức giận, Điền Táo còn đứng đó làm gì, còn không mau đi đun sủi cảo đi, bố con bọn họ chuẩn bị về rồi.”
Điền Táo nhanh chóng chạy về phía phòng bếp, vặn ga để luộc sủi cảo.
Người nhà ở phòng khách bên ngoài đã về cả rồi, đang uống trà trò chuyện.
Lúc này dì Mã mặt tươi như hoa lớn tiếng nói: “Yên tâm, chuyện của Điền Táo để tôi lo, tôi cam đoan tìm cho các người một chàng rể anh tuấn tiêu sái, gia thế vừa ổn, nhân phẩm lại tốt.”
Phùng Nhã Chi vừa nghe thấy liền mừng đến rớt nước mắt: “Vậy cảm ơn chị nhiều, chị làm việc tôi yên tâm, mặc dù đứa con gái này của tôi không có công việc chính thức, nhưng một tháng thu nhập cũng không ít. Từ trước đến nay con bé không có xin tôi tiền, bản thân còn có tiền để dành.”
“Con gái tôi rất tài giỏi, biết thiết kế quần áo, bây giờ chủ yếu may quần áo trẻ em cho khách hàng, nấu ăn cũng rất ngon, đánh bóng rổ cũng rất tốt, chị xem nhà chúng tôi đều do một tay con bé sắp xếp, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ phải thò tay vào.”
“Bác sĩ Phùng chị hạnh phúc quá đi, mấy cô gái lớn như Điền Táo cái gì cũng không biết làm, có đứa còn ăn bám bố mẹ, tiền mình làm ra căn bản không đủ tiêu, quần áo còn để mẹ giặt cho. Bây giờ mấy cô gái vừa biết làm việc nhà vừa biết nấu ăn khó tìm lắm. Vẫn là cách dạy con của bác sĩ Phùng tốt nhất.”
Lúc này Phùng Nhã Chi càng vui hơn, nghe thấy người khác khen ngợi như vậy có thể không vui sao?”
“Mẹ, dì ăn cơm thôi, sủi cảo chín rồi.”
Điền Táo đem từng bát sủi cảo đã được vớt ra đặt lên bàn, lại pha một bát nước chấm nhỏ.
Cả nhà ngồi xuống bàn ăn, mẹ vừa thấy cách gói sủi cảo liền không hài lòng.
“Hôm nay mấy viên sủi cảo con gói xấu quá, con chỉ biết bớt việc để nhàn thân thôi.”
Điền Táo cười ngại ngùng nói: “Hôm nay thời gian gấp quá, hơn 10 giờ con mới bắt đầu làm, mọi người bỏ qua nhé, nhưng mùi vị rất ngon đấy.”
“Điền Táo vất vả cho con rồi, một người gói được nhiều như này đã tốt lắm rồi, mẹ con đúng là có phúc mà không biết hưởng, dì thật sự càng ngày càng thích con rồi đó.”
Mọi người bắt đầu động đũa, dì Mã nếm thử một miếng liền khen không hết lời: “Thật sự quá ngon, đây là viên sủi cảo ngon nhất mà dì đã từng ăn qua, hôm khác con dạy gì làm được không?”
“Đương nhiên là được ạ.”
“Điền Táo không chỉ biết làm sủi cảo, mà điểm tâm làm cũng rất ngon, đặt biệt là bánh hoa quế thơm ngọt rất ngon, viện trưởng chúng tôi ăn xong khen không ngớt lời.” Bố bắt đầu khen ngợi.
“Lần sau Điền Táo làm nhất định phải để phần cho dì một ít đấy nhé, nghĩ đến đã thấy ngon rồi.”
“Bố con bé nói không có sai, những món ăn mà con bé biết nấu quả không ít. Con bé có thể nấu được các loại cá, các loại mì, các loại bánh mì, bánh ngọt nó đều biết, tôi ra quy định ở nhà con bé không được nấu nhiều món ăn ngon như vậy.”
Dì Mã trừng to mắt hỏi: “Tại sao ở nhà không được nấu ăn ngon hả?”
“Tôi sợ béo.”
“Ha ha hoá ra là như vậy, vậy thật là lãng phí.”
“Điền Táo đợi con lấy chồng rồi nhất định phải giữ chồng thật chặt, không phải nói muốn giữ chân đàn ông đầu tiên phải chói trặt dạ dày của anh ta sao, chồng của con sau này chắc chắn rất hạnh phúc, đáng tiếc con trai dì kết hôn rồi, nếu chưa kết hôn dì nhất định sẽ cưới con về làm vợ cho nó.”
“Dì ơi dì quá khen rồi, mọi người từ từ ăn con ăn no rồi.”
Điền Táo trở về phòng lập tức nằm lên giường, cô thực sự quá mệt rồi, không ngờ rằng mẹ có thể giày vò cô như vậy, một ngày hai ngày còn được, đằng này lâu như vậy thật sự cô không thể chịu nổi nữa rồi, cứ hai ngày lại làm cô mệt đến chết đi sống lại.
Hôm qua cả ngày cô giúp cả nhà giặt ga giường, mền, rèm cửa đợi khô còn phải lắp vào. Trước đây việc nhà có anh trai với chị dâu giúp cùng, bây giờ lại không có một ai đến giúp, toàn bộ việc nhà của gia đình sáu người này đều rơi trên người cô, cô thật sự mệt đến chết rồi, ngày ngày giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà lấy đâu ra thời gian may quần áo chứ, khó khăn lắm mới thiết lập được khách hàng phải làm sao đây?
Điền Táo đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ, cô khổ quá mà, cô thật muốn tùy ý tìm một người để gả đi, rời khỏi cái nhà này sao? Nếu thật sự là như vậy, nhiều năm nay cô kiên trì như vậy không phải là công cốc công cò sao…?
Tiêu chuẩn người bạn đời mà Điền Táo vẫn luôn kiên trì tìm kiếm là: Cô nhìn vừa mắt, phải chung thủy, điều quan trọng nhất là trên người không có mùi kì lạ.
Yêu cầu này quá cao sao?
Đầu óc Điền Táo rối tung, suy nghĩ linh tinh rồi ngủ thiếp đi, hơn 6 giờ dậy bận rộn đến hơn 12 giờ trưa, cũng đã ngấm mệt rồi.
Ở bên ngoài phòng khách mẹ và dì Mã đang khí thế ngất trời. Hơn một giờ chiều rồi, dì Mã ăn uống no say xong, cầm lấy bức ảnh của Điền Táo, còn có một túi trà lớn mà mẹ tặng bà ấy vui vẻ rời đi.
Lúc Điền Táo dậy đã gần hai giờ, vừa thấy thời gian nhanh chóng đứng lên, rửa qua mặt, sau đó ngồi vào xe điện bắt đầu làm nốt số quần áo trẻ em còn sót lại từ lúc sáng.
Xe điện lạch cạch hoạt động, Điền Táo ngồi trước xe điện thao tác thành thục, sợi chỉ trên đường kéo một vòng lại một vòng ít đi, chưa đến một giờ đồng hồ đã làm xong bốn bộ quần áo trẻ em.
Điền Táo lấy ra một chiếc kéo nhỏ cẩn thận cắt bỏ phần chỉ thừa.
Điền Táo lại tìm mấy mảnh vải cotton màu xanh và màu hồng nhạt từ phòng kho ra, cắt hai bộ quần áo mặc nhà cho thai phụ, may viền lại, một mạch cáp thành.
Điền Táo cho lá ngải cứu vào nồi đun, đổ đầy nước rồi bắt đầu đun. Sau khi nước ngải cứu sôi, vớt ngải cứu ra rồi đổ nước vào chậu, cho tất cả quần áo đã hoàn thành chìm trong nước nóng.
Quần áo sau khi ngâm nước ngải cứu và phơi khô, sẽ có mùi thơm thoang thoảng của lá ngải cứu, giúp em bé không bị dị ứng khi mặc quần áo mới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!