Hạ Mẫn nhìn sâu một chút vào con ngươi đen láy.
Y có thật là yêu hắn đến mức đó.
Duyên hay nghiệt chính hắn cũng không rõ.
Cái gì phải hay trái hắn cũng không minh bạch.
Còn yêu y hay không, hắn cũng không biết.
Hắn đưa tay, chạm lên da thịt nam tính phía trên, khẽ lướt dọc theo xương quai xanh.
“Chính ta phải chăng…”
Hắn nhìn làn mi dài trước mắt đang hơi rung rung. Nhưng rồi, hắn cũng nuốt nửa câu còn lại vào trong lòng. ‘..mới phải hỏi: Ngươi với ta là yêu hay không?’
Hàn Băng vẫn lặng yên nhìn hắn, chờ đợi.
Thời gian cứ như ngừng trôi, sự vật trong chớp nhoáng đó đều như ngừng hoạt động.
Tất cả lắng đọng, dồn vào ánh mắt hai người nhìn nhau.
Hạ Mẫn quay mặt đi.
Hắn trước kia có thể dễ dàng chấp nhận vì hắn trước kia yêu y hơn chính bản thân mình.
Hắn trước kia có thể chấp nhận vì hắn trước kia lấy y làm mục đích sống.
Nhưng đáng tiếc, hắn trước kia đã chết.
Hắn hiện tại không còn sống vì bản thân, sống vì y mà sống vì Chiêu nhi. Hắn đã dồn tất cả tình cảm cho nó, dù thế nào hắn cũng phải bảo hộ nó.
Hàn Băng cúi xuống cắn lên cổ hắn. “Nói tiếp đi.”
Hắn yên lặng nhìn ra ngoài không đáp.
“Ta yêu ngươi.”
Y muốn nói thật nhiều, nói tất cả sự thật. Nói y yêu hắn nhường nào, nhớ hắn nhường nào, mong hắn nhường nào. Nhưng y biết, hắn sẽ tuyệt đối không tin mình.
Hạ Mẫn quay lại nhìn y. “Hoàng thượng, để thần thiếp hầu hạ ngài.” Hắn cũng đồng thời vươn tay lên ôm cổ hắn, hơi nâng người để chạm vào môi y.
Hàn Băng cả thân cứng đờ, một dòng cảm xúc hộn loạn tản ra khắp cơ thể. Hạ Mẫn gọi y là gì? Là Hoàng thượng? Hắn chưa bao giờ gọi y như vậy. “Ngươi nói cái gì?”
Hạ Mẫn mặt không chút biểu cảm nằm xuống, vươn hai chân khẽ quấn lấy thắt lưng y. “Hoàng thượng, chẳng qua làm phi tần, chức năng lớn nhất cũng chỉ là việc này sao? Hoàng thượng không phải mong muốn thứ này?”
Hàn Băng trong lòng thực sự nổi sóng. Tuy đã từng nghe qua không ít lời khó nghe của hắn nhưng y chưa bao giờ đau đến như vậy. Y cảm giác như có người đang đục từng lỗ trên trái tim mình, chậm rãi, khiến đau đớn cũng vì thế mà nhân lên gấp bội.
“Ngươi…”
“Thần thiếp hầu hạ người.” Hạ Mẫn động thân lật hắn xuống, cả thân chủ động dựa lên người y.
Y dựng hắn dậy. “Ta không phải bên ngươi vì cái này.”
Hắn cười nhạt. “Không phải vì yêu, cũng không phải vì thứ này, vậy thì vì thứ gì?”
Hạ Mẫn, ta biết ngươi cũng đau lòng, vì sao cứ phải cố làm khổ cả hai như vậy?
“Hoàng thượng, người còn gì mong chờ ở thần thiếp. Thần thiếp chỉ có thân này để báo đáp người thôi.”
“Câm miệng.”
Hạ Mẫn có chút sững người. Lần đầu tiên y quát hắn như vậy. Nhưng cố gắng bỏ qua nỗi đau, hắn nặn ra nụ cười. “Hoàng thượng muốn trực tiếp làm luôn?”
“Ta nói ngươi im miệng.” Y thực sự sinh khí rồi. Hạ Mẫn cứ như vậy làm y vô cùng đau khổ cùng bực dọc.
“Hoàng thượng chê kĩ thuật của ta kém.”
“Im miệng cho ta.”
Hắn càng cười được đà. “Không sao, người đã hao tổn tâm ý vì ta như vậy ta quyết để người thoả mãn dục vọng.”
“Bốp!” Một bàn tay nam nhân vung lên, hạ xuống má Hạ Mẫn.
Hắn lấy tay che má, quay mặt vào trong không nói một tiếng. Hàn Băng thả hắn xuống, vớ lấy y phục đi ra bên ngoài.
Hạ Mẫn vẫn giữ nguyên tư thế. Hắn cũng đau chứ. Sao có thể không đau buồn được? Chính mình hạ thấp danh dự của mình thoải vui vẻ lắm sao.
Y tát hắn, được, cũng đáng lắm. Hắn đang cần một cái tát để hoàn tỉnh. Hàn Băng thực sự không yêu hắn. Thứ y cần là thoả mãn dục vọng chính mình. Thứ y cần ở hắn chỉ là dựng dục sinh hài tử. Những gì trước kia đều là giả dối.
Hàn Băng bước ra bên ngoài, tay run run đưa lên trước mặt. Y không cố tình tát hắn, chỉ là nhất thời hồ đồ. Y cảm nhận chính mình cũng như vừa bị tát hàng vạn cái. Cảm giác hối hận dâng lên như từng đợt sóng đánh úp mạnh mẽ tàn phá từng ngóc ngách trái tim. Y chưa từng nói một câu nặng lời với hắn. Mà hôm nay, chưa đầy một canh giờ, y không những quát hắn mà còn cả ra tay đánh hắn. Tội lỗi này với hắn, y biết bao giờ mới bồi đủ.
Đứng lặng yên giữa đất trời, để gió lạnh phả vào từng tấc da thịt. Y muốn tự đối xử tệ bạc với mình một chút để làm vơi đi cảm giác tội lỗi đang lan truyền khắp cơ thể.
Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng bàng bạc trên cao…
Cửa rèp khẽ động. Hạ Mẫn cũng không buồn ngẩng mặt lên nhìn, cũng không đổi lại tư thế, vẫn y như lúc Hàn Băng rời đi.
Hàn Băng vén rèm ngồi lên giường cạnh hắn. “Hạ Mẫn…”
Hắn im lặng không đáp.
Y đặt tay lên hai vai hắn. “Hạ Mẫn, ta…”
Hắn bỗng dưng quay người lại. Khuôn mặt vẫn lạnh băng như chưa có gì xảy ra. Nặn ra nụ cười ẩn nhẫn nhiều chua xót, hắn bình thản nói. “Hoàng thượng, để thần thiếp hầu hạ…” Tay hắn mơn trớn trên lồng ngực mạnh mẽ của y, chậm rãi dải khai y phục trên người.
Y giữ lấy tay hắn. “Hạ Mẫn, nhìn ta.”
Hắn theo lệnh đưa ánh mắt không cảm xúc đến nhìn y.
Y đưa tay hắn lên áp trên má mình, từ từ tận hưởng hơi ấm. “Ta xin lỗi.”
Hắn bị hành động kia dọa ngây người, cười nhạt một chút. “Thần thiếp không có tư cách.”
Hàn Băng nhìn hắn, ánh mắt một chuỗi bi ai không nói nên lời. “Ta…”
“Hoàng thượng không nên cảm thấy có lỗi.” Hắn rút tay ra khỏi tay y, bàn tay đặt lên đôi vai trái kiện, chậm rãi nhu nhu.
“Hạ Mẫn…” Hàn Băng hơi phát cáu. Tại sao? Tại sao Hạ Mẫn lại đối với y như vậy?
Hạ Mẫn không nói, tay lướt qua da thịt săn chắc nơi bắp tay. Hắn chậm rãi quan sát, Hàn Băng đã chín chắn hơn nhiều, y không còn bồng bột như xưa, cũng không còn tính tình bất ổn.
Hàn Băng nhìn hắn. Hạ Mẫn chính là cứng đầu, loại cứng đầu cứng cổ mà thà chết không chịu nhận. Hắn tựa hồ khác xưa nhiều lắm. Hắn lạnh lùng hơn, có chút già dặn. Suy nghĩ của hắn, y thực không rõ. Nếu như trước kia chỉ cần liếc mắt là hiểu thì lúc này đây lại như mò kim đáy bể, nhìn kiểu gì cũng không thể đoán được.
Y nhìn hắn một lúc. “Hạ Mẫn, ngươi thực sự muốn vậy?”
Hắn dừng lại hành động một lát. Hắn tự hỏi chính bản thân. Hắn không rõ. Thứ hắn muốn chính hắn cũng không rõ. Nhưng sau rồi hắn cũng tiếp tục mân mê cơ bụng người kia. “Ta muốn.”
Nhưng thực sự hắn đang muốn thứ gì? Y đang muốn thứ gì? Cả hai người bọn họ cần gì thì lại không ai rõ.
Cả hai đang nhìn thân ảnh trước mắt mà đau lòng. Diện mạo vẫn như vậy, nhưng con người thực sự không còn như xưa. Trái tim cũng vì vậy tựa hồ bị rạch thêm vài nhát dao vô hình.
Ngươi đã muốn vậy ta liền chiều ngươi. Hạ Mẫn, ngươi nên biết hiện giờ ngươi đang đứng trước ta, muốn đâm chết ta chỉ có một cách duy nhất đó là giết chết chính mình trước. Y tiến lại, áp hắn xuống giường, thô bạo hôn từng đợt lên khắp vùng cổ trắng nõn.
Phải, muốn giết ngươi chỉ còn cách giết mình trước. Hắn chậm rãi nhắm mắt, chịu đựng từng cơn dày xéo của nội tâm.
Một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh khẽ chảy ra từ khoé mắt hắn, lăn xuống chiếc gối lụa vàng óng bên dưới. Đăng bởi: admin