Hàn Băng đỡ nàng vào lại trong phòng, tiện thể ngắm qua nơi này một chút. Nếu nói thì để mọi người chê cười. Nơi đây thực sự còn xứng đáng cho vị nhất phẩm phi tần sống hay không? Trên trần nhà có chút mạng nhện đã chăng, cả phòng cũng có chút bụi bặm. Hiền phi đỏ mặt ái ngại. “Tiểu Huỳnh, mau đi lau dọn.”
“Không cần.” Hàn Băng ngăn lại. “Trẫm chỉ qua xem nàng một chút.”
Nghe được lời này, mắt Hiền phi không hẹn đã đong đầy nước, xúc động không thôi.
“Trẫm sẽ phân phó cho nàng thêm cung nữ.” Y nhìn đến trên bàn, nơi đó, giấy mực chồng chất, vài quyển sách được mở ra. Y lại gần, tiện tay cầm lên một tờ giấy. “Nét chữ cứng cáp, lại uyển chuyển. Rất tốt.”
Nàng cười e lệ, hai má không hẹn cùng đỏ lên. Bỗng y nghe thấy tiếng đuổi nhau bên ngoài, nhìn ra lập tức nhíu mày. “Lâm phu tử, ngươi làm gì ở đây?”
“Bẩm hoàng thượng…” Hắn chưa nói xong, từ xa đã truyền đến âm thanh hài đồng non nớt.
“Lêu lêu, phu tử giỏi thì qua đây bắt ta.”
“Hoàng tử.” Hắn kẽ gầm nhẹ.
Hàn Băng nhìn hài tử rồi lại nhìn vị phu tử trẻ tuổi đang bị Hàn Minh tác loạn kia, vẫn tay gọi. “Hàn Minh, qua đây phụ hoàng hỏi.”
Hài tử thò cái đầu nho nhỏ ra khỏi chậu cây cười. “Phụ hoàng có giỏi thì tới bắt ta.”
Y cả đầu hắc tuyến, ai đời lại bị hài nhi của mình thách như vậy. “Hàn Minh!”
Hàn Minh lại thò cái đầu nhỏ nhắn ra nhìn y, rồi nhảy ra, lập tức lao lại phía y. Hàn Băng cũng dang tay định đỡ. Nhưng “viu” một cái, cái bóng nhỏ lao qua người hắn, đến trước mặt Hiền phi. “Tỷ tỷ xinh đẹp. Tỷ tỷ lại đánh đàn cho ta nghe đi.”
Thấy đầu hoàng thượng đã chăng đầy hắc tuyến, Lâm phu tử biết ý lao đến, vác hài tử rời đi, mặc cho nó gào khóc trên vai hắn.
Hàn Băng quay lại nhìn Hiền phi, trong lòng có chút xót thương, người con gái trẻ như vậy đã bị giam giữ tại chốn thâm cung này. Tính ra, giờ nàng còng chưa bước qua tuổi hai mươi hai. Y lắc đầu rời đi. Hiền phi trông theo, nhưng lại không thể làm được gì ngoài đứng nhìn. Trong lòng chợt bi ai.
—–
Hàn Băng bước vào phật đường. Nơi trung tâm, có một vị nữ tử đang ngồi ở đó, một tay lần tràng, tay kia ở trước ngực, trong miệng không ngừng niệm phật.
Y trước tiên tiến đến phía sau bệ quỳ bên cạnh, một cung nữ tiến đến đưa cho y hai nén hương. Y tiếp nhận, tiếp đó lễ một lần rồi đưa lại cho cung nữ kia. Cung nữa thắp nén hương lên rồi lặng lẽ lui khỏi.
“Hoàng thượng hôm nay thật rảnh đến thăm phật đường.”
“Mẫu hậu. Nhi thần đến thăm người.”
“Lại có chuyện gì khó nghĩ?”
“Mẫu hậu ở đây lâu vậy rồi, có phải cũng nên ra ngắm nghía tôn tử một chút.”
Thái hậu mở mắt thật lớn ra nhìn y. “Hoàng thượng có nhi tử.”
“Mẫu hậu đều đã biết rồi. Còn tỏ ra ngạc nhiên vậy.”
“Không phải lại là hoàng tử do vị nam phi đó dẫn về đi.”
Hàn Băng hơi cúi đầu nhìn sắc mặt thái hậu. “Mẫu hậu, Hàn Minh đều rất thông minh cùng hoạt bát.”
“Không nghĩa lí.”
“Mẫu hậu.”
“Hoàng thượng, đây là nơi yên tĩnh, thỉnh người rời khỏi.”
Y không nói thêm nữa, tay khẽ xiết chặt rời đi.
Từ lúc Hàn Lân mất tích đến giờ, thái hậu vẫn lưu lại phật đường. Ngày ngày ăn chay niệm phật, không màng thế sự bên ngoài, trong lòng chỉ có phật tổ.
Hàn Băng đi được một đoạn rồi lại quay đầu nhìn lại phật đường. Mái hiên cong cong, đường nét trạm trổ tinh tế, không gian bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng mõ là vẫn vang lên đều đều. Tượng phật bằng vàng ròng được đúc tỉ mỉ tinh sảo. Y mỉm cười. Nếu thực sự phật tổ có linh, bồ tát có linh, xin hãy bảo vệ Hạ Mẫn, hắn đã quá khổ cực rồi.
—–
“Bẩm Thần phi nương nương, Hiền phi nương nương đến.”
Hiền phi? Hắn nhíu mày. Lâu lắm đã không gặp người này, nghe nói bây giờ nàng trong hoàng cung thân cô thế cô đáng thương vô cùng. Hắn gượng ngồi dậy. “Cho vào.”
Hiền phi bước vào, một thân áo trắng thanh đạm, không lộng lẫy nguy nga như hồi trước. Nàng nhìn hắn, giật mình đến độ đánh rơi cả nồi canh nóng đang cầm, mắt mở to, còn miệng thì lẩm nhẩm gì đó.
“Cẩn thận.” Hạ Mẫn xuống giường, kéo nàng ra khỏi chỗ canh nóng. “Mau dọn.” Y ra lệnh cho Tiểu An Tử.
Đợi tất cả đã đi, nàng nửa ngày mới lắp bắp được một câu. “Sứ… sứ giả?”
Hắn rót nàng một chén nước. “Phải, là ta. Không cần ngạc nhiên.”
Nàng cảm giác xấu hổ cùng tội lỗi, cúi đầu, không dám nhìn vào hắn.
“Hiền phi hôm nay qua đây có việc gì?”
Nàng vò vò tay áo trong tay. “Là ta… ta nghe nói ngươi bị trúng độc… nấu chút canh bổ…”
“Thật phiền nàng, lòng tốt ta xin nhận.”
“Nhưng đều đã đổ.”
“Không sao.”
Nàng không nói gì nữa, chỉ im lặng cúi đầu, nghĩ ngợi gì đó. “Ngươi… ngươi…”
“Ân?” Hạ Mẫn không hiểu.
“Ngươi đã đi đâu suốt năm năm?”
Hạ Mẫn nhìn nàng mà bật cười. “Ta chỉ là sống ở một nơi khác.”
“Hoàng thượng… rất nhớ ngươi.”
Hạ Mẫn nhận thấy trong đó có chút tư vị chua xót.
Gió nhẹ thổi đều đều bên ngoài. Bên trong hai người nhìn mỗi người một hướng không rõ tâm tư.
“Hoàng thượng cuối cùng là vẫn yêu ngươi. Dù thế nào cũng chỉ một mình ngươi. Ta thực ngưỡng mộ cùng ghen tị.”
Hạ Mẫn trong lòng không hiểu sao cũng nổi lên chút áy náy. “Hiền phi.”
“Ta dù cố thế nào cũng không đạt được một chút tình cảm.” Nàng nhìn hắn, nở nụ cười chân thành. “Ta chỉ còn cách chúc phúc cho hai người. Chuyện trước kia… Cho ta xin lỗi. Ta có phần hơi quá đáng.”
“Hoàng thượng nợ…” Hạ Mẫn nhìn nàng, trong mắt cũng ánh lên tia chua xót. Giờ đây hắn mới hiểu cuộc sống hậu cung ác nghiệt cùng đau khổ như thế nào. Một tiểu cô nương xinh đẹp đáng lẽ phải tìm được đấng trượng phu như ý nhưng các nàng, một thân tài sắc mà số phận bi ai. Được sủng ái thì luôn bị người ta tính kế, lúc thất sủng thì chỉ còn là nhành hoa cất trong thùng kín. Đẹp mấy cũng không được ai ngó ngàng.
“Nợ?” Nàng bỗng chốc bật cười chua xót. “Chuyện tình cảm sao có thể đong bằng chữ nợ đây?”
Phải, nàng nói đúng, tình cảm cho đi thì cho thôi, làm sao có thể đòi được nhận lại.
Hạ Mẫn nghĩ nghĩ một chút. “Chẳng phải lúc ta rời đi nàng đã được hoàng thượng sủng ái sao?”
Hiền phi nhìn hắn nhíu mày. “Hoàng thượng chưa bao giờ sủng ta. Hồi trước chỉ là vì cha ta…” Nói đến đây giọng nàng lại nghẹn ứ lại.
“Nhưng đêm đó hoàng thượng gọi nàng đến.”
Nàng nhíu mày. “Đêm thái thượng hoàng băng hà?”
Hạ Mẫn gật đầu, lòng lại ngân lên muôn vàn đau xót. Hắn còn nhớ tối đó, đậm như vừa xảy ra. Hàn Băng lần đầu bỏ hắn lại một mình đi tìm nữ nhân khác. Lần đầu hắn cảm thấy Hàn Băng không phải của mình và ý thức được Hàn Băng là một vị hoàng đế có rất nhiều phi tần. Còn hắn, chỉ là một sứ giả, đến cả một danh phận với y cũng không có.
Hiền phi lắc đầu cười nhạt. “Nói để ngươi chê cười, Hàn Băng là trách ta đã hạ dược ngươi.”
Hạ Mẫn trấn động nhìn người kia. “Ngươi nói…”
“Hàn Băng đêm đó là trách phạt ta.”
Thì ra là vậy. Đầu hắn như bị đập mạnh một phát, chưa dám tin vào những lời kia. Hàn Băng đêm đó… là y đang… Vì hắn… Vậy mà hắn nghĩ gì thế này? Hắn nghĩ y đối mình mình không trung thuỷ, một lòng đau buồn cùng trách cứ. Tối đó còn bị ngất bên ngoài, nếu không phải Tiểu An Tử sớm phát hiện, chỉ sợ Chiêu nhi giờ đã… Hàn Băng, xin lỗi, ta thực xin lỗi. Đăng bởi: admin