Hạ Mẫn ngồi trong đình viện ngẩn người ngắm nhìn hoa nở. Đầu hạ, nhiều loại hoa đẹp thi nhau đua sắc, lá đã xanh nay lại càng thêm xanh mượt, chim chóc đua nhau hót ríu rít. Hòn giả sơn như thêm phần vững chãi, tiếng nước róc rách nghe đến vui tai. Khung cảnh thật thập phần hữu tình. Hạ Mẫn cúi đầu nhìn chiếc khánh ngọc trong tay. Đồ này là do Hàn Băng tặng Hàn Minh lúc nó chưa ra đời, vậy mà nháy một cái, nó đã sắp năm tuổi đến nơi. Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chóng vánh như nước trong lòng bàn tay. Dù có mở ra hay nắm chặt cũng sẽ chảy hết. Chỉ còn có kỉ niệm như những hạt cát lấp lánh nơi đáy nước điểm xuyến cho cuộc đời.
Hắn năm nay cũng đã gần hai mươi sáu. Hai mươi hai năm quen biết Hàn Băng.
Hai mươi hai năm, cuộc đời người được mấy cái hai mươi hai năm? Nhưng chân chính nhìn lại, hai người thực sự cùng nhau bước được bao lâu? Ba năm, chỉ vẻn vẹn có hơn ba năm. Hai người quả thực đã lãng phí quá nhiều thời gian không đáng. Hạ Mẫn cúi xuống nhìn tách trà. Ông trời cho họ tương ngộ rồi lại bắt họ biệt ly, nhưng cuối cùng vẫn là cùng nhau tương phùng. Phải chăng đây chính là dụng ý của lão thiên? Hắn cùng y không thể lãng phí thêm nữa, quãng đời còn lại, dù một khắc tuyệt đối cũng không thể để trôi mất.
“Thần phi quả thực có nhã hứng, mới đầu hạ mà đã ngồi đây ngắm hoa.”
Bị giọng nói đáng gãy suy nghĩ, hắn quay lại hướng âm thanh. Ngôn Kỉ Hàn một thân hồng y tiến lại. Màu đỏ có chút tà mị.
“Quý phi chẳng phải cũng có nhã hứng sao?”
Hắn bật cười. “Thần phi phải chăng đã nghĩ kĩ?”
Hạ Mẫn tự rót mình một tách trà mân mê. “Đã nghĩ rất kĩ.”
“Vậy quyết định?”
“Vẫn như xưa.”
“Là có hay không?”
“Không.”
Kỉ Hàn cười nửa miệng, dạo một vòng quanh bàn trà, cuối cùng là dừng lại đặt tay lên vai hắn, đầu khẽ cúi xuống nhỏ giọng. “Ngươi thực không sợ ta sẽ nói?”
Hạ Mẫn bật cười. “Ngươi nói, ngươi được lợi gì?”
Kỉ Hàn lại xoay người một chút, mơn chớn trên nút áo Hạ Mẫn. “Làm vua.”
Hạ Mẫn nhìn hắn. “Nếu thực sự như vậy, ngươi còn cần đe dọa ta làm gì?” Kỉ Hàn hắn quá coi thường trí thông minh Hạ Mẫn rồi.
Kỉ Hàn cũng không nói nhiều lời, buông hắn ra. “Làm mất nhã hứng.” Rồi lập tức rời đi.
Hạ Mẫn ngồi đó, nhìn theo bóng dáng người kia có chút cảnh giác. Ngôn Kỉ Hàn a Ngôn Kỉ Hàn, ngươi tính sẽ làm gì tiếp theo đây?
Năm tháng tiếp trôi qua, cuộc sống cũng coi như tạm thời bình ổn, bên Ngôn Kỉ Hàn cũng không có động tĩnh gì. Nhưng điều này lại càng làm Hạ Mẫn lo ngại. Người ta nói trước mỗi đợt bão thời tiết luôn đẹp. Không ai biết nổi một con người như Ngôn Kỉ Hàn đang suy tính gì đây. Hiền phi lại thường xuyên chạy qua bên cung Hạ Chi la cà khiến Hàn Băng đau đầu không thôi. Nàng một chút cũng không giống đang tính kế hại Hạ Mẫn mà thực thấy giống đang tìm cách cưa cẩm hắn hơn.
Đêm thu trăng sáng như gương. Trong cung tấp nập kẻ ra người vào. Tại vì hôm nay thực sự là sinh thần lần thứ năm của đại hoàng tử Thần quốc của họ. Nghi lễ là một phần, quan trọng là đến khi trời đã khuya, hoàng thượng, đại hoàng tử cùng Thần phi nương nương đột nhiên biến mất khiến cung nhân ai cũng đều một đầu mồ hôi thốc tháo chạy đi tìm ba người.
Trên đường phố đông người, nam tử áo xanh bế một hài tử áo cam trên tay, một tay nắm chặt tay của nam tử áo tím nhạt bên cạnh. Trông ba người quả thực hết mực hạnh phúc. Đêm nay không phải đêm hội nhưng các hàng quán vẫn chăng đèn rực rỡ, đường đi tấp nập, nhộn nhịp vạn phần.
“Hàn Băng, hôm nay hội gì vậy?” Hạ Mẫn lay lay tay y.
“Không hội gì.”
“Vậy lễ gì?”
“Không lễ gì.”
“Vậy…”
“Hạ Mẫn, hôm nay là mọi người tổ chức mừng sinh nhật Minh Minh.”
Hạ Mẫn ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn hai cha con. Hàn Băng cười hòa, khoác vai hắn. “Không cần ngạc nhiên.”
“A! Mì, cha mì.” Hàn Minh trong ngực áo Hàn Băng ra sức lay, tay cầm xiên hồ lô chỉ về phía quán ven đường.
Hạ Mẫn nhìn mà một trận đau lòng, cúi đầu nhìn mũi giày. “Không phải lỗi do ngươi, là ta không chiếu cố Tiểu Minh hảo.” Y ghé vào tai hắn thủ thỉ.
“Đi, ăn mì nào.” Hàn Băng để hài tử ngồi trên cổ mình, tiến đến ngồi trên ghế. “Chủ quán, cho ba bát mì.”
“Khách quan xin đợi chút.”
Hạ Mẫn cầm lên ba đôi đũa lau qua, nhìn quanh quán một lượt.
“Của khách quan đây ạ.” Tiểu nhị bưng lên ba tô mì, đặt trên bàn. “Khách quan còn cần gì nữa không ạ?”
Hàn Băng phẩy tay. Hạ Mẫn gắp mì đưa lên miệng Hàn Minh. “Ăn nào.”
Nó phồng má nhìn hắn. “Con tự làm được.”
“Hảo, Hàn Minh có thể tự làm.” Hắn đưa đũa cho hài tử, mắt nhìn Hàn Băng.
“Mau ăn.” Y đưa đũa đến cho hắn.
Hắn đón đũa, đang định ăn thì nghe thấy bên bàn kia truyền đến tiếng xì xào.
“Ngươi biết chuyện gì không?” Một nam tử trẻ tuổi bắt đầu trước.
“Chuyện gì?” Cả một nhóm hưởng ứng.
“Nghe đồn trong hoàng cung có hồ li tinh.”
Hàn Băng dừng đũa, nhìn Hạ Mẫn rồi liếc qua bên nhóm người kia.
“Ngươi lại dựng chuyện.”
“Không phải, thực sự. Trong hoàng cung có hồ li tinh.”
“Vậy ngươi nói xem thử là ai.” “Phải đó.” “Mau nói.” Cả đám người nhao nhao lên.
Người đó liếc quanh một vòng, rồi vẫy vẫy tay. “Là Thần phi nương nương.”
Đến lúc này Hàn Minh cũng ngừng ăn mà ngẩng đầu lên. “Không có gì đâu. Mau ăn đi.” Hàn Băng xoa xoa đầu Hàn Minh. Nó nhìn y một lúc rồi tiếp tục ăn.
“Thần phi? Không thể.” “Đúng đó, ngươi đừng đặt điều cho Thần phi nương nương.”
“Tại sao không?” Hắn liếc xung quanh một vòng. “Ngạn Long sơn lâu nay không có người qua lại. Thần phi từ đâu mà ra?”
“Thần phi sống trên núi.”
“Không khả năng, nơi đó rất khắc nghiệt. Chỉ có thể một khả năng. Thần phi là…”
“Hồ li tinh.”
Hàn Băng tay nắm chặt định đập mạnh vào bàn thì bị Hạ Mẫn giữ lại, ánh mắt nhìn hắn có chút khẩn thiết, tay giữ sau lưng trấn tĩnh. Y quay sang, gật đầu với hắn. “Mau, ăn đi, mì nguội rồi.”
Hạ Mẫn gắp lên một miếng mì, đưa lên miệng thì thấy có chút không đúng, chân mày khẽ nhíu lại.
“Có chuyện gì?” Hàn Băng gấp rút hỏi.
Hắn che miệng, cũng không trực tiếp nhìn y. “Ta thấy có chút không đúng.”
Hàn Minh đưa đôi mắt sáng trong đến nhìn phụ thân, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy. “Phụ thân không khoẻ sao?”
Hắn lắc đầu, xoa đầu hài tử. “Phụ thân không sao.”
Nghĩ đến cảm giác vừa rồi, mắt hắn đột nhiên loé lên một tia kinh hỉ, trong lòng lại như trống mà lại như rối, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Hạ Mẫn.”
“Ân?” Hắn ngước mắt nhìn y, trên miệng không tự chủ mà nở nụ cười.
“Ngươi sao vậy?” Y vuốt nhẹ dọc theo lưng hắn.
“Ta không chắc…”
Hàn Băng vẫn chăm chú lắng nghe.
Nhưng hắn lại nghĩ đến việc Hàn Băng thích trẻ con thế nào mà lại lắc đầu. Biết đâu cảm giác hắn là sai thì sao? Không được, vẫn là đợi đến khi chắc chắn đi.
“Ngươi làm sao?” Y đợi mãi không thấy hắn nói, nóng lòng mà lay lay.
“Đợi hồi cung nói tiếp.”
“Ân?” Đăng bởi: admin