Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

“Hạ Mẫn, rốt cuộc ngươi bị làm sao?” Hàn Băng cùng hắn lại phía giường, chăm chú nhìn hắn một chút.

“Gọi Triệu thái y.” Hắn nhìn y, vì không chắc chắn mà vẫn chưa dám nói nửa lời.

“Này…” Y nhìn hắn một lúc rồi hướng bên ngoài. “Truyền Triệu thái y.”

Sau khi bắt mạch cho hắn, Triệu thái y chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn. Thấy hai người có vẻ thực sự hoà hợp trở lại, lão mớ khẽ thở hắt ra một hơi.

Không may, vào mắt Hàn Băng thì lại biến thành nỗi bất an muôn trùng vạn bể. Ngộ nhỡ Hạ Mẫn bị làm sao thì sao? Lão có thể nói Hạ Mẫn không còn sống được lâu. Việc này cũng có thể lắm chứ. Hạ Mẫn gần đây thân thể luôn bất hảo. Nay… A! Y không dám nghĩ nữa. (=.=)

Triệu thái y đối khuôn mặt xanh mét của Hàn Băng mà cảm giác một thanh đao thật lớn đang kề trên cổ mình, trán lão lấm tấm mồ hôi.

“Hạ Mẫn bị làm sao?”

“Bẩm hoàng thượng, Thần phi nương nương…”

“Ân?” Hàn Băng nhìn lão chờ đợi.

“Đã có thai gần một tháng.”

Hàn Băng nghe câu kia có cảm giác không hiểu chính mình đang nghe cái gì, cứ đứng đực như vậy nhìn Hạ Mẫn. Hạ Mẫn lệnh cho lão lui qua, nhìn biểu tình trên mặt y một lúc. Nhìn y cứ đứng đực như vậy, lòng hắn nổi lên một tia mất mát. Có thể Hàn Băng không thực sự chờ đợi hài tử này. Hắn nằm xuống chùm chăn. “Ta muốn ngủ.”

“Ân!” Hàn Băng đột nhiên lao lại, giật chăn của hắn ra, kéo hắn ngồi dậy. “Hạ Mẫn, nhéo ta một cái.”

Hạ Mẫn khó hiểu nhìn người trước mặt.

“Ba!” Y tự tát cho mình mấy phát, còn cả liên tục cắn vào tay. “Ha ha! Hạ Mẫn, ta không mơ.” Y ngửa cổ lên trời mà cười lớn

Hạ Mẫn nhíu mày.

“Mẫn, ta hảo yêu ngươi.” Y hung hăng hôn hắn mấy lần.

Suốt năm tháng qua, không ít lần hai người nghĩ rằng mình đã có thêm một hài tử, nhưng rồi cuối cùng cũng phải thất vọng vì biết rằng đó là những dấu hiệu bệnh của Hạ Mẫn. Nhưng hôm nay, cuối cùng điều hai người mong muốn cũng thành hiện thực rồi.

“Ai nha!” Hàn Băng nhìn hắn không khép nổi miệng. “Hôm nay sinh thần Hàn Minh mà ta cũng có quà mừng, thật vui quá mất.”

Hạ Mẫn trừng mắt y rồi kéo chăn nằm xuống. “Hỗn đản.”

Hàn Băng đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, đột ngột ngừng cười. “Không được.”

“Không được?” Hạ Mẫn khó hiểu nhìn y.

“Ta phải nhanh chóng dẹp tin đồn kia mới được.”

“Bằng cách nào?”

Hàn Băng nghĩ đi nghĩ lại một hồi cuối cùng cũng lắc đầu. Thực sự nghĩ không ra. Miệng lưỡi dân gian quả thực không có cách bịt. “Nhưng như vậy ngươi sẽ rất nguy hiểm. Còn chưa kể các phi tần luôn có ý muốn hại ngươi…. Bình tĩnh, nghĩ ra rồi.” Y ghé sát tai hắn thì thầm gì đó, hai người không hẹn nhìn nhau bật cười. Kế sách quả không tồi đi.

—–

“Cha, Phụ thân!” Hàn Minh một thân áo vàng lao lên ôm cổ Hàn Băng, môi nhỏ ghé đến thơm một cái thật kêu.

“Hảo hài tử.” Y cười xoa đầu nó.

Nó lao xuống, chạy lên giường thơm lên mặt Hạ Mẫn. “Phụ thân hảo.”

“Chiêu nhi hảo.” Hắn xoa xoa đầu hài tử.

“Qua đây với cha.” Hắn đặt hài tử lên lòng mình, không muốn nó nháo Hạ Mẫn nghỉ ngơi.

“Hạ Mẫn, ăn một chút.” Y tách múi quýt đưa đến miệng hắn.

Hàn Minh nhìn theo.

“Một miếng nữa nào.” Y đưa múi thứ hai đến.

Hàn Minh tiếp tục nhìn theo.

“Ăn nho rất tốt.” Y đưa đến một quả nho.

Hàn Minh nhìn theo quả nho.

“Cả bưởi, tất cả đều tốt.” Y tách một miếng bưởi đưa đến.

Hàn Minh lúc này nhìn theo với ánh mắt ai oán.

“Còn cả…” Hàn Băng chưa nói xong đã bị tiếng trẻ con đánh gãy. “Cha, con mới là hài tử của cha.”

Hàn Băng sững người nhìn hài tử, bất giác bật cười. Hài tử này thật đáng yêu chết. Y quả thực có quên mất nhi tử này thật, nhưng bất quá… “Phụ thân con mới là lão bà của ta.”

Hàn Minh phồng má chống hông. “Vậy thái thượng hoàng sẽ là lão bà của con.”

“Khụ.” Hàn Băng, Hạ Mẫn hai người không hẹn cùng nhau sặc nước bọt nhìn hài nhi.

“Này…” Y xoa xoa ngực Hạ Mẫn rồi quay sang Hàn Minh. “Tại sao?”

“Vậy tại sao cha được thú phụ thân con mà con không được thú phụ thân của cha?”

Hai người liếc nhau thầm cảm thán. Tại sao lại sinh ra một hài tử tinh ranh như vậy cơ chứ?

Hạ Mẫn dịch tay qua lại trên giường, động phải thứ gì đó cứng cứng. Y lật chăn lên xem, phía dưới, một số vật thể cứng cứng đen đen không xác định. Hắn cũng lười quản, một tiếng kêu Tiểu An tử ném ra ngoài.

—–

“Tiểu An tử huynh, này là thứ gì vậy?” Vài cung nữ chạy theo hắn.

“Ta cũng không rõ. Ta phải đi vứt.”

“Oa! Nhìn xem, thật hay nha. Đằng nào cũng bỏ đi, chi bằng huynh cho chúng muội đi.”

Hắn nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, đem tất cả cho mấy cung nữ kia.

——

“Cha!” Hàn Minh thịnh uy ngồi trên giường phe phẩy đôi chân nhỏ.

Hàn Băng nhìn nó, tay đưa một miếng quýt tới, đút vào miệng nhỏ nhắn.

Hạ Mẫn chăm chú chải tóc lại cho nhi tử, lâu lắm rồi hắn không tự tay làm vậy. Sờ vào mái tóc non, tâm tình lại vui thêm rất nhiều.

Hàn Băng đưa hoa quả đến miệng Hạ Mẫn lập tức bị nhi tử gọi giật lại. “Cha!”

Hàn Băng chán nản lắc đầu, đưa miếng đó đến miệng nhi tử. (anh đã có thê nô chắc thêm “tử nô” cũng không sao đi.)

Thấy Hạ Mẫn có ý định quỳ đển búi tóc, y lập tức giữ hắn lại. “Để ta.”

Hàn Băng đón nhận mái tóc, loay hoay một hồi cuối cùng cũng có thể mãn nguyện mà cài tiểu trâm lên. Hàn Minh soi trong gương đồng, nhíu mày, ai oán nhìn Hàn Băng. “Hảo xấu.”

Hàn Băng đầu chăng đầy hắc tuyến, hận không thể tụt quần tét vào mông nó mấy cái.

Hạ Mẫn một bên cười ngất. Hàn Băng chọc chọc hắn. “Ngươi cười cái gì?”

“Ha ha… Hai người thật giống nhau.”

Hàn Băng cùng Hàn Minh nhìn nhau nhíu mi.

“Không nói nữa.” Hạ Mẫn phẩy tay, ngồi dựa lại vào thành giường.

“Bẩm hoàng thượng.” Lý công công tiến đến thì thầm gì vào tai hắn rồi lui xuống.

“Hạ Mẫn, Nguyên quốc sắp cử người qua đây.”

Hai người lặng yên nhìn nhau không nói. Y biết, Hạ Mẫn đã coi đó là quê hương thứ hai, nay lại biệt tích lâu như vậy không khỏi cảm thấy bất hiếu.

Y khẽ đưa tay vòng qua cổ hắn, tay xuyên qua mái tóc đen mềm. “Hoàng hậu Nguyên quốc sẽ qua. Nghe nói là nam hậu.” Hắn chỉ gật nhẹ đầu không nói gì thêm nữa.

Hàn Minh lặng yên nhìn hai người, cũng không có ý phá bĩnh.

—–

Hạ Mẫn nhìn sàn nhà trong lòng vô cùng bực dọc. Có kẻ nào đó suốt ngày thả lông ra sàn nhà, hắn cũng bực nhưng cung nhân ra vào đông như vậy, cũng chẳng biết là ai làm. “Tiểu An Tử, kêu người quét lại sàn nhà.”

Tiểu An Tử cũng một điều dạ vâng rồi lập tức đi làm. Hắn mỗi lần dọn xong đều chú ý đốt đi tất cả, trong cung giờ xuất hiện rất nhiều lời đồn không hay về chủ nhân hắn, hắn cần giúp đỡ phần nào. Nhưng hắn lại không biết hành động đó của mình lại làm cho lời đồn ngày một ác ý. Thiên! Là ai cố tình hại chủ nhân hắn đây. Đăng bởi: admin
Nhấn Mở Bình Luận