Yến tiệc trong cung xa hoa lộng lẫy. từng tốp vũ nữ thay nhau nhảy múa, diện những bộ y phục lộng lẫy, ra sức khoe những đường múa điêu luyện.
Hàn Băng ngồi ở nơi cao nhất. Phía tay phải bên dưới một chút, có một bàn nhỏ để trống, chỗ đó sẽ dành cho nam hậu Nguyên quốc.
Phía bên trái là Hạ Mẫn, Kỉ Hàn rồi đến Hiền phi. Phía dưới là đại thần đã được sắp xếp chu đáo.
Nhạc đột nhiên dừng lại, các vũ nữ tách ra hai hàng đứng hai bên. Một đám cung lính mở đầu. Phía sau, một người nam tử không tính là quá tuyệt mĩ cũng như lộng lẫy tiến vào. Hạ Mẫn kinh hỉ mở mắt thật to nhìn người kia. Hắn gật đầu cười với Hạ Mẫn rồi hướng lên Hàn Băng đang ở nơi cao. “Hoàng thượng vạn tuế. Ta là nam hậu của Nguyên quốc, lần này đến thăm nơi đây, có đem theo một vài lễ vật nhỏ, mong đại quốc nhận lấy.”
Hàn Băng nhìn người kia có chút sững người sau đó vẫn là gật đầu. “Quý quốc đã khách khí. Ban tọa.”
Hắn chỉ cười đi đến bàn trống kia. Hạ Mẫn cùng hắn hai người đối diện, ánh mắt nhìn nhau không rõ là thứ gì. Trong lòng dâng lên những xúc cảm nhất định.
“Đại hoàng tử đến.” Một vị công công lớn tiếng hô.
Hàn Minh một thân y phục bạch kim chậm rãi tiến vào theo đại sảnh, dừng trước mặt Hàn Băng. “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
“Hảo.” Hàn Băng cười vẫy tay. Nó leo lên, ngồi trên cái bàn nhỏ bên cạnh bàn y. Nó chợt nhìn thấy Hàn Lân, Hàn Lân cũng nhìn thấy nó. Hai người tuy xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thân từ trước đó.
Nhìn hài tử một lúc, hắn quay sang cười cùng Hạ Mẫn. Hài tử thật lớn, cũng thật khôi ngô.
Càng ngồi ở nơi này, cơn đau đầu của Hạ Mẫn càng gia tăng. Hắn nhu nhu thái dương, nhưng nghe chừng không có tác dụng.
Hàn Băng cũng chú ý đến hắn, kì kèo mãi đến tận cuối buổi hắn mới có thể xin được về trước. Lúc vịn theo bàn đứng lên, Hạ Mẫn có loạng choạng một chút mà có vật không rõ từ trong y phục hắn rơi ra. Mọi người nhìn vật kia há lớn miệng. Hạ Mẫn cũng chưa kịp cúi xuống xem thì đã có một thân ảnh nhanh như cắt lao đến làm vật kia biến mất rồi bế xốc hắn lên. Hạ Mẫn cũng không thể chịu được nữa, nép trong lồng ngực kia ngủ yên bình. Người kia nhún chân một phát chính mình cũng biến mất vô tung.
Hàn Băng bật dậy, nhìn theo bóng hai người, cũng đuổi theo bóng kia. Buổi tiệc bị náo loạn, ai nấy cũng đều nhìn nhau ngơ ngác.
Không biết có phải do hai người có chung suy nghĩ hay không, sau một hồi, cả hai cùng dừng lại trước phủ sứ giả, nơi ở trước kia của Hạ Mẫn.
“Hàn Lân.” Hàn Băng tiến đến, đón Hạ Mẫn từ tay hắn.
Hàn Lân nhìn người trong lòng, rồi đưa cho Hàn Băng. Lúc này Hạ Mẫn cũng đã tỉnh, dựa vào người Hàn Băng mà đứng.
“Chúng ta tạm thời về Hạ Chi cung đã.” Hàn Băng dìu Hạ Mẫn, ba người cùng đồng loạt rời khỏi.
—–
Hàn Băng đưa Hạ Mẫn lên giường, lấy tay giúp hắn xoa xoa hai bên thái dương.
“Ta ổn.” Hắn đẩy tay y ra, hai tay vươn tới, nắm lấy tay Hàn Lân phía đối diện. “Mấy năm qua ngươi sống thế nào?”
Hàn Lân nhận được cái nắm tay trong lòng có chút bối rối không rõ tên. Hắn ngẩng mặt lên nhìn Hạ Mẫn, người kia thực sự khác xưa nhiều, xinh đẹp hơn, chín chắn hơn. Hạ Mẫn cũng nhìn hắn. Hắn không còn nông nổi trẻ con như trước nữa. Nói thế nào thì hắn cũng đã gần hai mươi rồi, đâu có thể mãi trẻ con được.
“Ta ổn, sống bên Nguyên quốc rất ổn.”
“Ngươi là bị bắt vì giả mạo ta phải không? Ba ngày đợi ngươi không về, ta vẫn ở lưng chừng núi Ngạn Long…”
Hắn cũng chỉ cười. “Tất cả đều là duyên phận. Ngươi với Hàn Băng cũng là duyên phận.”
“Ngươi với Hạo Tuấn… Y vẫn khoẻ chứ?”
“Vẫn khoẻ. Y nghĩ ngươi đã chết… Nên…” Mi mắt hắn khẽ rủ xuống, như đôi quạt nhỏ lay động.
“Vậy cứ coi như ta đã chết đi.”
Hàn Lân cúi đầu một lúc. “Phải rồi, chuyện của ngươi…” Hắn lôi trong người ra vật vừa nãy.
“Cái này…” Hàn Băng nhìn vật kia.
“Rất giống đuôi hồ li.” Hắn ngắm nghía một chút. “Cũng tinh sảo đó chứ. Hay cho ta để ta về xử lí mấy phi tần bên đó nhỉ?” Hắn cười cười.
“Ngươi còn cười.” Hàn Băng trừng mắt.
Hàn Lân ngừng lại một chút lấy lại vẻ nghiêm túc. “Ta đi sang đây nghe rất nhiều lời đồn về việc Hạ Mẫn là hồ li tinh.” Hắn gật gù một lúc, rồi liếc Hàn Băng. “Ngươi còn không lo chu đáo cho Hạ Mẫn thì xem xem ta có lôi hắn về sung vào hậu cung bên Nguyên quốc không.”
Hàn Băng có chút đờ người. “Ngươi dám?”
“Sao ngươi nghĩ ta không dám.”
“Thôi!” Hạ Mẫn nhanh miệng ngăn cản trước khi có một cuộc đấu khẩu nổ ra.
“Cha, phụ thân.” Một thân ảnh nhỏ nhắn lao đến ôm cổ Hàn Băng. Nó đưa đôi mắt long lanh đến nhìn Hàn Lân phía cuối giường. “Đây là?”
Hạ Mẫn bế nó lên, để nó ngồi lên lòng mình. “Mau gọi Lân thúc thúc.”
Nó nhìn người kia một lúc. “Lân thúc.”
“Hảo hài tử.” Hắn xoa xoa mái tóc tơ. Nhìn hài tử đáng yêu như vậy, hắn cũng muốn chính mình có thể sinh cho Hạo Tuấn một đứa.
—–
“Thúc thúc!” Hàn Minh cao hứng gọi người phía trước.
“Ân?” Hàn Lân quay lại.
Một dáng người nhỏ bé, cầm theo cây diều thật lớn lao nhanh về phía hắn. “Thúc thúc! Thả diều.”
“Tiểu tử không phải học sao?” Hắn đón lấy cây diều từ bàn tay nhỏ, tiện tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán.
“Ây dà, Lân thúc, chuyện đó nói sau, mau, mau thả một chút.” Nó lấy đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn. Hàn Lân thở dài. Đôi mắt kia giống hệt Hạ Mẫn, bất quá, nó chưa bao giờ giống được hoàn toàn. Không biết giống ai mà công lực nũng nịu của nó lại cao thâm đến mức vậy. “Hảo, tiểu tử, ngồi đấy đợi.” Hắn giơ cây diều lên, bắt đầu chạy.
“Hoan hô Lân thúc.” Hàn Minh chạy theo sau không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Hai người cứ như vậy, chơi đùa vui vẻ, không để ý có bóng người cắt ngang.
“Uỵch!” Hàn Minh lao vào người đó, đồng thời cả hai cùng ngã ra đất.
Người đó phủi qua y phục, nhìn nó, ánh mắt chán ghét vô cùng. “Thối tiểu tử.” Hắn loạng choạng đứng dậy.
“Hàn Minh, có sao không?” Hàn Lân phát giác, lao lại phía đó. Nhìn người kia quả thực quen mắt vô cùng. “Hài tử hiếu động, mong ngươi bỏ quá.”
Người kia cũng không đáp, cứ như vậy bước đi. Cung nữ sau hắn cũng hối hả bước theo.
“Đồ kì quái.” Hai miệng một lời, Hàn Lân cùng Hàn Minh nhìn nhau, bất giác bật cười.
“Đi, chúng ta chơi tiếp.” Hàn Minh kéo kéo tay áo hắn.
Kỉ Hàn vừa đi vừa mắng thiên mắng địa. Thế nào mà vừa mới ra khỏi cửa đã bị đâm vào, mà lại thứ mà mình không muốn gặp nhất. Đang trong màn rủa thầm, bỗng hắn lại thấy một bóng xanh lao lại.
“Uỵch!” Vụ va chạm là tất yếu nhưng lại không hề nhẹ chút nào. Hắn cảm giác có vật gì đẩy mình ngã xuống, một sức nặng không hề nhỏ đè lên toàn cơ thể. Hắn mơ hồ mở mắt. Phía trước là một đôi mắt đen lay láy, vừa sâu lại vừa sáng, ánh lên vẻ tinh anh vô cùng. Hắn cựa người một chút, môi đột nhiên cảm nhận thấy một vật mềm mại ẩm ướt. Tim hắn không hẹn thình thịch đập. Phía trên lồng ngực nam nhân cũng truyền đến nhịp tim đập nhanh kì lạ. Kỉ Hàn chưa bao giờ cảm thấy được như vậy. Có thứ gì thật kì diệu, tươi mới, căng trào sức sống vừa xuất hiện. Thật giống mầm cây xanh mượt bật lớp đất màu mỡ mà ngoi lên đón ánh mặt trời. Nhưng nó lại ngây ngất như một luồng điện chạy dọc cơ thể, đến từng tế bào. Đăng bởi: admin