“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Cung nữ đồng loạt cúi rạp người hành lễ. Hàn Băng tức giận không thèm chú ý, một mực lao vào trong phủ Hiền phi, lôi Hiền phi đang nằm trên giường xuống. Y thấy Tiểu Huỳnh một bên đang ướp hương cho y phục bằng loại hoa kia trong lòng không khỏi khẳng định chắc chắn.
“Thần thiếp Hiền phi tham kiến hoàng thượng.”
Hàn Băng nhìn nàng, ánh mắt hận không thể giết chết. “Nói, tại sao ngươi hại Thần phi?”
Hiền phi ngạc nhiên, nàng chưa từng có ý hại người kia. Ánh mắt nàng ánh lên một tia oan uổng. “Hoàng thượng, thần thiếp chưa hề có ý đó.”
Hàn Băng chỉ chỗ hoa. “Vậy kia là thứ gì?”
Hiền phi ách thanh. Kia thực sự chỉ là một loài hoa.
“Ngươi có biết nó có thể gây ra sinh non hoặc thai chết lưu không?”
Hiền phi sững người một lúc. Nàng thực sự không biết. Nàng chỉ nghĩ đơn thuần là nó thơm thôi, chưa tình nghĩ sẽ có tác dụng như vậy.
Hàn Băng cười khẩy. “Người đâu, Hiền phi ý đồ mưu hại thế tử, thu hồi tước hiệu, đày vào địa lao, ba ngày nữa xử chém trước toàn dân.”
“Hoàng thượng…” Hiền phi chỉ biết nghẹn ngào nói như vậy. Nàng biết, nàng đã phạm sai lầm. Dù là không cố ý nhưng vẫn là phạm sai lầm. Nàng chỉ muốn bù đắp lỗi mình cùng cha gây ra, tại sao lại thành một lần nữa hại người kia?
Nàng theo quân lính rời đi, không nói một lời. Tiểu Huỳnh ở đằng sau, quỳ xuống trước mặt Hàn Băng. “Xin hoàng thượng tha tội, Hiền phi nương nương quả thực không biết.”
Y cũng lười bận tâm một cung nữa nhỏ nhoi, muốn rời đi. Y thực không hiểu nổi tại sao phi tần hậu cung lại cứ phải tranh đấu qua lại như vậy.
“Hoàng thượng. Hiền phi nương nương là bị Quý phi nương nương hại.”
“Ngươi nói sao?” Hàn Băng giật mình quay lại.
Tiểu Huỳnh một mạch kể lại tất cả cho y nghe. Hàn Băng càng nghe càng nhíu mày. Ngôn Kỉ Hàn, lại là ngươi. Vì sao ngươi lại muốn hại Hạ Mẫn? Một đứa còn chưa đủ sao mà nay nhẫn tâm hại chết một hài tử đã thành hình của y. Không quản nhiều, Hàn Băng một mạnh về Hà Kỉ cung.
—–
Hạ Mẫn một lúc sau lại đột nhiên mơ nàng đi tìm kiếm Hàn Băng. Y ở đâu? Tại sao lại bỏ hắn một mình ở nơi lạnh lẽo này? Hắn vịn theo giường, dò dẫm bước ra ngoài. Bên ngoài không một bóng người. Hắn cũng thấy vô cùng kì lạ. Bỗng trước mắt hắn là một nữ tử hết sức thân thuộc.
“Cô cô.” Hắn gọi.
Nữ tử cười hiền, đưa tay ra. “Con muốn đi tìm nhi tử?”
Hạ Mẫn nghe câu này như bắt được vàng. “Cô cô biết hài tử ở đâu?”. T𝐫𝐮yệ𝘯 cop từ t𝐫a𝘯g + T𝐫𝑈𝓶T𝐫𝐮ye 𝘯.VN +
“Biết.” Nàng gật đầu. “Lại đây.”
Hạ Mẫn tươi cười tiến lại, không để ý phía sau, một bóng người đi đến, cầm gậy đập mạng vào ót hắn. Hạ Mẫn lập tức ngất đi.
Nữ tử nhìn người kia gật đầu một cái. Người kia vác Hạ Mẫn trên vai, đi theo sau nữ tử. (Hàn Băng, vợ ngươi bị bắt. Về mau.)
—–
Hàn Băng bước vào Hà Kỉ cung. Nơi này vắng tanh không một bóng người. Kỉ Hàn đang ngồi uống rượu trên bàn. Một chén rồi lại một chén.
“Kỉ Hàn. Hài tử chết rồi, ngươi hài lòng chưa?”
Hắn liếc y một cái, cười khẩy rồi tiếp tục nâng ly rượu.
“Ngươi vì sao cứ hại Hạ Mẫn? Hắn có tội gì với ngươi?”
Hắn nhìn y. “Hắn không có. Nhưng ngươi rất nhiều.”
Y đã gây lỗi gì với hắn cơ chứ? Y nhíu mày. “Ta có lỗi gì với ngươi?”
Kỉ Hàn im lặng.
Y càng bực dọc. “Ta đã làm gì sai?”
Kỉ Hàn do đã quá chén mà dễ dàng bị chọc phát hoả, cầm chén rượu ném xuống dưới chân y. “Ngươi sai, sai rất nhiều. Đặc biệt sai lầm khi đã sinh ra trên đời.”
“Ngươi nói cái gì?” Y mơ hồ.
“Vì sao? Ngươi có gì tốt mà tên ngu ngốc kia lại yêu ngươi đến chết đi sống lại như vậy? Ngươi có gì tốt mà hắn thà chết bảo vệ ngươi?” ngươi có gì tốt mà đến cả ta cũng yêu ngươi.
“Kỉ Hàn. Ngươi trả lời có trọng tâm một chút. Ta không hỏi ngươi chuyện đó.” Y nhíu mày. “Nói. Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây?” Y đối với thân phận hắn luôn tồn tại nghi ngờ. Lúc Hạ Mẫn biến mất hắn đột nhiên xuất hiện, hắn lại nắm rõ tất cả như lòng bàn tay.
“Ta chẳng phải là ngươi sao?” Hắn tiến đến, đặt tay lên ngực y vuốt ve.
“Ngươi có ý gì?” Y lùi lại. Người này thực không đơn giản.
“Ta là Hàn Băng. Ha ha.” Hắn ngửa cổ lên trời cuồng tiếu.
Y nhìn hắn. “Ngươi điên rồi.”
“Ta không điên. Ta là Hàn Băng. Ha ha. Ngươi là người giả mạo.” Hắn lại cười điên cuồng.
Y nhíu mày. Đại não như đột nhiên bị đập mạnh một phát, nhìn Kỉ Hàn không rõ ý tứ gì.
“Không phải sao? Tiêu Lâm?”
Hàn Băng bất động nhìn hắn. Hắn không phải chính là con của cha chứ? Nhưng rõ ràng nó đã chết trong trận hoả hoạn.
“Sao? Không ngờ sao? Ta chưa chết đấy.”
“Ngươi đã…”
Kỉ Hàn nhìn y cười. “Ta vẫn chưa hiểu tại sao cha ta bỏ mặc đứa con ruột này để cứu một đứa không một chút thân thích.” Ánh mắt đã trở lên đầy oán hận, con ngươi đã nổi lên vài tia máu. “Ngươi đã cướp tất cả của ta! Tất cả.”
Hàn Băng im lặng. Quả thực. Y nợ hắn quá nhiều.
“Trong lúc ngươi đang hưởng vinh hoa phú quý trong hoàng cung ta phải lang bạt hết đầu đường này đến xó chợ kia kiếm từng đồng từng hào.” Hắn ngừng một chút. “Ngươi được mời thầy tốt về giảng dạy thì ta phải đi nghe lén một thầy đồ giảng chữ.”
Hàn Băng tiếp tục im lặng.
“Ngươi được mọi người ca tụng. Còn ta? Ta thì sao? Bị mọi người đánh đập, vùi dập. Ngươi có gì tốt? Ngươi thì có gì tốt?”
“Ta…”
“Nhưng những thứ ngươi có được là của ta. Của ta. Ngươi trắng trợn cướp hết tất cả. Cả vật chất lẫn phụ mẫu ta.”
“Kỉ Hàn… Ta xin lỗi…”
“Xin lỗi? Ha ha.” Hắn ngửa cổ lên nhìn trời. “Ta cướp tất cả của ngươi, cha mẹ, Hạ Mẫn, Hàn Minh. Rồi nói xin lỗi, ngươi có chấp nhận không?”
“Ta…”
“Ha ha…” Hắn bật cười. Thanh âm nghe thật chua xót khó tả. “Ta ngày đêm đèn sách, chỉ mong được làm quan, vào triều đình. Đòi lại những gì đã mất.”
“Vậy tại sao? Tại sao ngươi lại giúp ta? Tại sao ngươi lại vào hậu cung?”
“Vì người tính không bằng trời tính. Mới nhìn thấy ngươi ta đã yêu ngươi. Ha ha.” Hắn lại cười lớn, trong mắt đã lấp lánh vài giọt nước.
“Kỉ Hàn, xin lỗi.” Lần đầu tiên y nhận thấy bóng người kia thật cô độc. Y lại gần, kéo tay hắn, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Kỉ Hàn ngừng cười, nụ cười hoá thành những giọt nước mắt, chảy dọc theo khoé mi xuống.
Bỗng y nghe bên ngoài có tiếng gọi mình. “Hàn Băng.” Đồng thời Hàn Lân cũng đạp cửa sông vào, nhìn thấy hai người không khỏi có chút bất động.
Y thả Kỉ Hàn ra, quay đầu nhìn Hàn Lân.
“Hạ Mẫn… mất tích rồi.”
Y nghe xong không khỏi trấn động quay lại nhìn Kỉ Hàn. Hắn lắc đầu. Việc này quả thực không liên quan đến hắn.
Hàn Băng lập tức buông tay cùng Hàn Lân chạy đi. Kỉ Hàn đưa tay níu lại, nhưng cũng chỉ được một nắm không khí vô định. Đăng bởi: admin