Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [1]
“Hạ Mẫn, cùng ta…” Hàn Băng nằm trên giường vươn tay ôm lấy người trong lòng vuốt ve.
“Không.” Hạ Mẫn dịch dịnh thân mình muốn tránh con sắc lang kia.
“Nhưng ta muốn.”
“Nhưng ta không muốn.”
Hàn Băng mất hứng bật dậy nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi là làm sao? Sao một tuần nay luôn không cho ta làm là sao? Ta sao chịu được.”
“Kệ ngươi!”
“Không được. Ta muốn làm. Ta đã làm gì sai để bị ngươi cấm vận như vậy?”
“Ta không có hứng thú.”
“Hạ Mẫn!”
Hạ Mẫn cũng không chịu nổi nữa, bật người ngồi dậy. Đột nhiên trời đất một phen đảo lộn quay cuồng, tối sầm lại. Hắn đỡ lấy đầu, đợi cho cơn chóng mặt qua đi.
Nhận lấy sự khác lạ, y lo lắng lại gần, đưa tay bắt lấy tay hắn. “Ngươi sao vậy?”
“Ta chỉ là… một chút chóng mặt.”
“Đỡ chưa?”
Sau một hồi hắn gật đầu. “Ổn rồi.”
Hàn Băng nhìn bộ dáng xanh xao của hắn mà cũng không đòi hỏi nữa, nằm xuống phủ tay lên trán trầm trầm ngủ. Mới sáng sớm, vẫn chưa đến lúc thượng triều, phải tranh thủ ngủ một chút. Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hắn nằm xuống, giường khẽ “chi nha” một tiếng rồi có vẻ trở nên nhẹ hơn. Y mở mắt, thấy Hạ Mẫn không còn ngồi bên cạnh nữa. Quái lạ, là đi đâu? “Hạ Mẫn?” Y xỏ lại hài, đi ra bên ngoài.
Hạ Mẫn đang ở bên góc phòng làm gì đó. “Hạ Mẫn.” Y tiến lại, âm thanh nôn khan truyền đến càng rõ. Trong lòng y bỗng nhiên loé lên một tia kinh hỉ, nhưng cuối cùng lắc đầu phủ nhận. Chuyện đó là không thể, đã ba năm kể từ khi Hạ Mẫn tỉnh lại, bọn họ đều không có thêm hài tử, không có lẽ gì bây giờ lại có.
Hạ Mẫn sau khi nôn đến dịch mật cũng nôn ra quay lại nhìn Hàn Băng xoa xua ngực. “Mấy hôm nay chỉ là hơi khó ở.”
“Ân, ngươi cũng già rồi còn trẻ trung gì đâu?”
Hạ Mẫn trừng mắt nhìn y. Nhưng có lẽ do đuối sức mà chỉ trở thành một tia hờn dỗi. “Ngươi cũng già rồi.”
“Phải, chúng ta đều già rồi, làm đôi bạn già vui vẻ sống bên nhau nào.” Y có chút bông đùa vừa nói vừa véo yêu má hắn. (Mới 31 tuổi, già gì mà già.)
Hạ Mẫn trừng mắt, dạ dày lại dâng lên một đợt khó chịu, chạy lại góc phòng tiếp tục tận lực mà nôn.
Thực ra cả hai người trong lòng cũng đều đã minh bạch, chỉ là lo sợ linh cảm chính mình sai mà không dám nói ra miệng mà thôi.
Vài ngày tiếp qua đi, Hạ Mẫn vẫn không có dấu hiệu ngừng nôn mà còn nôn mãnh liệt hơn. Sáng sớm nôn, tối cũng nôn. Hễ ăn vào là lại nôn.
“Hạ Mẫn, kêu Triệu thái y đi.” Hàn Băng thực nhịn không nổi nữa, vuốt dọc tấm lưng Hạ Mẫn đang nôn kịch liệt mà nói.
“Ân… -nôn-”
“Được.” Y hướng ra ngoài hô lớn. “Truyền Triệu thái y.”
————–
Hai người thật căng thẳng duờng như nín thở chờ đợi Triệu thái y đang chăm chú nghe mạch trên cổ tay Hạ Mẫn. Mặt lão có vẻ trầm tư một chút làm hai người càng thêm căng thẳng.
Lão buông tay, nhìn Hàn Băng cúi đầu. “Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương đã có thai hơn một tháng.”
“Thật sự?” Y như không dám tin vào tai mình. Ba năm chờ đợi, cuối cùng y cũng được nghe điều mình muốn nghe. Y quay lại, ôm lấy Hạ Mẫn vẫn còn đang sững sờ bên cạnh, thơm mạnh lên trán hắn. “Hạ Mẫn, thật tốt, chúng ta sẽ lại có thêm hài tử rồi.”
Hạ Mẫn trong lòng chỉ khẽ. “Ân.” một tiếng, cũng không rõ là đang suy nghĩ gì, nhưng nghe âm điệu có thể thấy trong đó chó chứa đựng vài phần vui mừng.
“Hoàng hậu nương nương có hơi thiếu máu, thần sẽ kê đơn.”
“Được.” Hàn Băng phẩy tay, ánh mắt còn chưa muốn rời khỏi người kia.
“Hạ Mẫn, ngươi…” Hàn Băng cảm giác nói gì bây giờ cũng trở nên đặc biệt thừa thãi, lắp bắp nửa ngày vẫn chưa nói ra được lời nào.
“Ta muốn ngủ một chút.”
“À, được, được.” Hàn Băng bế hắn lên, đặt lên giường, kéo cao cái chăn. “Ngươi không cần cùng ta thượng triều nữa, nghỉ ngơi thật khoẻ đi.”
Hắn chỉ gật, nhắm mắt lại trầm trầm ngủ.
Hàn Băng cảm giác chuyện này thật quá diệu kì. Có lẽ nó còn mãnh liệt hơn cả lúc hắn lần đầu biết mình sẽ làm cha. Giống như có một thứ phép màu, thần kì. Y cũng không biết phải diễn tả thế nào nữa, cúi đầu xuống hôn lên bụng hắn. “Hảo hài tử, ngủ ngoan.” Rồi lại quay lên thơm lên trán hắn. “Hảo hiền thê, ngủ ngon.”
Hạ Mẫn đột nhiên mở mắt trừng y. Y chỉ cười rồi lui khỏi đó.
Hôm đó, trên long kỉ vắng đi bóng một người, các triều thần cũng lấy làm lạ. Hai người vẫn như hình với bóng bao năm qua, giờ đây lại thiếu đi một người, quả thực không quen mắt. Thế là còn chưa kể chuyện người còn lại lại vô cùng cao hứng. Cả giờ thượng triều chắc y cũng chỉ như người không đến kia, một việc trong triều cũng không biết. Đầu óc y vốn dĩ không còn đặt ở nơi đây.
————–
“Hạ Mẫn.” Hàn Băng lay lay người đang ngủ kia.
“Ân?” Bị đánh thức hắn không khỏi có chút bực nhìn y.
“Dậy ăn một chút rồi uống thuốc nào.”
Hạ Mẫn lại nhớ về thuốc, trong lòng không khỏi run lên. Hắn là do bị uống nhiều thuốc quá, nay dừng uống được hơn hai năm có vẻ đã sinh ra tính sợ thuốc rồi. “Không… không uống có được không?”
“Không được.” Y quyết tâm kéo con mèo lười dậy, uy hắn từng muỗng cơm.
“Ta không muốn.” Hắn quay mặt đi.
“Ngoan, ăn nào, ngươi bây giờ không phải một người mà là hai người, mau, ăn một chút thôi.”
Hạ Mẫn lắc đầu quầy quậy, thà sống chết không ăn.
Hai người cứ đôi co qua lại như vậy đã sớm trở thành thói quen với cung nữ. Bọn họ cũng lười quản, lui khỏi đó đóng cửa lại. Mà chúng ta cũng không thể quản được, vậy hãy kệ cho bọn họ tự do đi.
————-
Sau đó tầm một tuần, vào một buổi sáng đẹp trời, Hạ Mẫn bật dậy và nói một câu. “Hàn Băng ta đói.” Từ đó mà sức ăn của hắn không báo hiệu mà trở lại bình thường, bụng cũng vì thế nhanh chóng lộ ra. Hàn Băng kể cũng thực cao hứng. Hạ Mẫn lần trước nghén tận tháng thứ tư, lần này mới có ba tuần quả thực lão thiên cũng quá ưu ái đi.
Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [2]
“-nôn-” Hạ Mẫn đỡ bụng lớn, ghé vào góc tường nôn đến hôn thiên ám địa. “Hỗn đản -nôn- tên khốn -nôn- Hàn Băng…”
“Ân, ngươi bình tĩnh chút.” Hàn Băng đưa tay vuốt nhẹ lưng hắn.
“Bình tĩnh… -nôn- -nôn- cái con khỉ nhà ngươi. -nôn-”
“Được được. Ngươi nói gì cũng đều đúng.”
Sau khi đã nôn hêt tất cả, Hàn Băng đỡ hắn về giường, xoa xoa cái bụng. “Hài tử, ngươi thật hư, luôn quấy phá phụ thân ngươi đợi ngươi ra đời ta sẽ tét mông mấy phát.”
Hạ Mẫn cũng chẳng buồn để ý. Hắn là thật tâm buồn bực, cực kì buồn bực. Nôn nghén tưởng đã hết ai dè đợi đến tháng thứ tư lại trở lại. Bụng đã lớn, cúi gập người nôn thật khó khăn vậy mà ngày nào cũng như ngày nào làm hắn mệt chết.
Hàn Băng nhìn hắn cũng đau lòng, hắn không ăn được, cả người gầy hẳn, chỉ nhô nhô lên cái bụng nhỏ. Hài tử lần này so với cả hai lần trước đều lớn hơn, tầm năm tháng mà bụng thực đã lớn như sáu tháng. Hạ Mẫn mang thai khổ cực, luôn nghĩ rằng cơ thể mình thực sự đã suy yếu, không còn thích hợp mang thai hài tử nữa.
“Hạ Mẫn…” Vuốt ve khuôn mặt góc cạnh, y hận người chịu khổ cực này không phải là mình.
Hắn nhìn y, một tay gạt tay y ra. “Ta muốn ngủ.”
“Được, ngủ.” Y đỡ hắn lên giường, ở bên cạnh khẽ phe phẩy quạt.
“Lên đây cùng ta.” Hắn lười nhác mở miệng. Cảm nhận hơi ấm lên gần mình, hắn vươn tay ôm lấy.
————–
Cuối cùng việc nôn nghén cũng tốt đẹp. Đến tháng thứ sáu, do được chăm lo kĩ lưỡng, hắn thực mập ra không ít, nhất là chiếc bụng đã trở nên rất lớn, đi lại cũng khó khăn. Thai nhi còn thường xuyên quẫy đạp mạnh, đến cả tối cũng không ngừng, liên tục nháo còn ra vẻ rất hứng thú mà nháo.
Triệu thái y xoa nắn bụng hắn, rồi lại cẩn trọng bắt mạch. “Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đang mang trong người song thai.”
“Ân?” Hàn Băng tò mò nhìn bụng hắn. Quả thực sáu tháng qua bụng đã lớn hơn lúc hắn sinh non trước kia. Thàm nào lần mang thai này hắn thật vất vả. Nhưng y cũng quả thực quá cao hứng, có thêm một hài tử, bớt một lần cực khổ, cũng không tính là lỗ vốn đi.
“A–” Hạ Mẫn nhăn mặt nhíu mày, tay còn xoa xoa cái bụng lớn.
“Hài tử đạp ngươi?” Hàn Băng đưa tay đến, quả thực bọn chúng đang rất vui vẻ mà đạp.
Hạ Mẫn cũng không đáp, tay chỉ đỡ lấy thắt lưng. Không bao lâu hắn cảm giác bụng có vật gì đó ươn ướt liếm đến.
“Ngươi-” Hắn cúi xuống thấy y đang dùng cái lưỡi hồng hồng nháo quanh bụng hắn. Da bụng do hài tử lớn lên đã đủ ngứa ngáy rồi nay lại bị y… hắn thực chịu hết nổi, không tự chủ phát ra tiếng rên kiều mị. “Ư… Hàn Băng… buông.”
Y nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc cười hắc hắc rồi lại cúi xuống tiếp tục.
“Ư… Ưm.. buông…”
“…” Y không đáp, tiếp tục nháo phía dưới.
“Buông…”
Lần này y dừng lại, thay vì liếm vùng da bụng mẫn cả, y chuyển qua liếm mút đôi môi mềm mại, quyến luyến tách hai hàm răng, tận hưởng hương vị quen thuộc của hắn.
“Ư… buông… Hàn Băng…”
Y thả đôi môi kia ra, nhìn hắn mỉm cười. “Hạ Mẫn, ta muốn…”
Hắn nhìn y, trong người đột ngột có cảm giác chán ghét bản thân, đẩy y ra lắc đầu. “Ta không thích.”
Y cúi xuống, tích cực nháo quanh người hắn.
“Ta nói ngươi thôi.”
Y không đáp.
“Ta nói ngươi buông cơ mà.”
Y tiếp tục im lặng.
“Bốp.” Hạ Mẫn thực sự sinh khí, không nói hai lời đưa tay đập mạnh vào đầu y.
Hàn Băng nhìn hắn xoa xoa đầu, hận không thể một ngụm ăn hết tại chỗ. Y biết mình vừa chọc giận hắn rồi, hối lỗi mà tiến đến ôm lấy người kia vào lòng. “Hạ Mẫn ta muốn. Chúng ta không cùng nhau…”
“Nhưng ta không thích.”
“Tại sao?”
Thực sự hắn thấy thân thể mình lúc này rất quái dị. Đường đường làn nam tử hán mà phải vác theo một cái bụng thực lớn. Lần này bụng lớn hơn mấy lần trước, hắn càng cảm thấy chán nản hơn. “Ta…”
“Ta thực thấy ngươi không xấu mà.” Hàn Băng nhìn hắn, như thể đã đọc được suy nghĩ.
“Ai… Ai nói ta sợ xấu. Chỉ là ta không muốn.” Hắn trừng y, đem đôi tay gỡ ra, đẩy y một bên. “Ta… muốn ngủ.”
“Được. Chúng ta cùng ngủ.”
“Không! Một mình ta ngủ.”
“Chúng ta cùng ngủ.”
“Một mình ta.”
“Chúng ta.”
“Bịch!” Hạ Mẫn co chân đạp người kia xuống đất. “Được cùng ngủ. Ta trên giường, ngươi dưới đất.”
“Mẫn!!!”
————–
“Hạng Vũ.” Hạ Mẫn xoay xoay cái chén nhỏ trong tay nhìn người trước mặt gọi.
“Ân?” Kỉ Hàn dỗ dành đứa bé ẵm trên tay ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Các ngươi hảo phúc khí. Ba năm ẵm hai đứa. Nào, đưa tay ẵm thử đi.”
Kỉ Hàn ái ngại nhìn hắn. “Nhưng… bụng ngươi như vậy…”
Hạ Mẫn thở dài, biết người kia sẽ nói vậy nên lắc đầu. “Ta vẫn chưa được ẵm hài tử này lần nào, để sau khi sinh ẵm một thể cũng được… À mà… Hạng Vũ… Ngươi có thấy Hàn Minh cùng Lâm Nhạc…”
Kỉ Hàn thấy ánh mắt hắn nhìn mình, không hẹn mà lạnh cả sống lưng. “Hai đứa…”
“Ân, rất đẹp đôi.”
Kỉ Hàn nhìn hắn sững người một lúc. “Vẫn là… để hỏi ý kiến hai người kia đi.”
Hạ Mẫn nghe xong ỉu xìu theo đúng nghĩa. Tính khí dạo này của hắn ngàn vạn điều bất ổn, suy nghĩ cũng vì vậy biến hoá đi vạn phần.
“Hài tử cũng được tám tháng rưỡi rồi nhỉ?”
Hạ Mẫn nhìn xuống chiếc bụng thật lớn. Đáng lẽ giờ này hắn đang bị Hàn Băng “giam lỏng” ở trong phủ, nhưng y không có đó, lũ nô tài cũng cản không nổi nên hắn mới có thể thoải mái như vậy. “Ừ… À mà ngươi có biết trong triều bây giờ thế nào không? Hàn Băng cái gì cũng không nói, ta lại lâu không cùng y thượng triều, ngẫu nhiên thứ gì cũng sẽ không biết.”
Kỉ Hàn nghĩ một lúc. “Hình như các đại thần đang dâng tấu cho dụng binh.”
“Dụng binh? Đánh ở đâu?”
“Nghe nói là Ngạn Long sơn.”
Hạ Mẫn trừng lớn mắt. Ngạn Long sơn… là nơi tiếp giáp hai nước Nguyên-Thần. Nói như vậy… “Nguyên quốc?”
“Hình như vậy…”
“Ân…” Hạ Mẫn trong lòng nổi lên lo lắng. Hàn Băng đã thất hứa cùng hắn một lần, sẽ không có lần thứ hai đi.
————-
“Hạ Mẫn, nghe nói tối nay ngươi không chịu ăn.” Hàn Băng lại gần, lay lay tay hắn.
“Ân.” Hắn không tự nhiên mà rút tay về.
Thấy hành động đó của hắn, y sững người. “Ngươi sao vậy?”
Hắn đưa tay vẽ vòng vòng trên bụng trấn an thai nhi đang náo động. “Mai ta muốn cùng ngươi thượng triều.”
Hàn Băng nhíu mày. Hắn đã biết cái gì rồi chăng? “Thân thể ngươi không thích hợp.”
“Cái gì mà không thích hợp.” Hắn nhìn y. “Không muốn cùng ta thượng triều thì cứ nói ra.”
Y lập tức cuống quýt. “Không… ta không có ý đó. Nhưng ngươi thực sự…” Y đưa tay lên bụng hắn suy nghĩ. Triệu thái y nói hắn mang song thai, thai nhi lại có vẻ lớn, rất dễ sinh non. Trong triều lại như vậy, nhỡ dọa hắn sinh non thật sẽ rất bất lợi.
Hạ Mẫn trừng y. “Ngươi vẫn là không muốn cho ta đi.” Hắn đưa tay chống thắt lưng, nương theo thành giường mà đứng dậy.
Y thấy vậy vội cản hắn. “Đêm rồi ngươi định đi đâu?”
“Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi. Tránh ra.”
“Hạ Mẫn.”
“Ta nói ngươi tránh ra.”
“Được… Mai thượng triều cùng ta. Hiện giờ đi ngủ, mai mới có sức cùng đi.”
Hạ Mẫn nhìn y, biết y đồng ý trong lòng cũng yên tâm hơn, không làm loạn nữa mà ngoan ngoãn cùng y đi ngủ, chuyện sáng mai cần nhiều công sức.
Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [3]
Hạ Mẫn ngồi trên long kỉ cùng Hàn Băng tay đưa xuống nhu nhu thắt lưng.
“Ngươi ổn không?” Hàn Băng hỏi nhỏ lại một lần.
Hắn chỉ nhíu mi cố tỏ vẻ bình thường nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. “Ta ổn.”
Cái đại thần bên dưới cũng ái ngại cho hắn, lại sợ uy của Hàn Băng mà cái gì cũng tấu thật nhanh. Cuối cùng cũng xong, Hàn Băng không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì không ai đề xuất đến việc xuất binh trước mặt hắn.
“Nếu không còn việc gì nữa thì bãi triều.” Y đứng dậy, có ý muốn đỡ hắn. Nhưng hắn vẫn chưa nghe được điều muốn nghe, nên miễn cưỡng ngồi lại.
“Hạ Mẫn, đã xong rồi, mau, về cung nghỉ ngơi.” Y lay lay tay hắn, sợ rằng lưu lại thêm một chút sẽ có kẻ không hiểu chuyện mà nói ra.
Đợi một lúc, vẫn không có ai muốn nói gì thêm, Hạ Mẫn miễn cưỡng đứng dậy cùng y rời đi. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì có tiếng nói phía sau cất lên.
“Muôn tâu hoàng thượng, xin người cho xuất binh.”
Hạ Mẫn khựng bước, quay lại nhìn người kia.
Thượng thư đại nhân đang cúi gập người đề xuất.
Hàn Băng trong lòng hung hăng muốn lôi người kia đi chém đầu, nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản. “Ái khanh, nói tiếp.”
“Bẩm hoàng thượng, có tin báo là Nguyên quốc đã cho bày binh bố trận bên Ngạn Long sơn.”
“Ngươi nói sao?” Hạ Mẫn nắm lấy tay Hàn Băng mà không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đang chất đầy mồ hôi.
“Không sao.” Hàn Băng vỗ nhẹ lưng hắn trấn an.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Nguyên quốc đã có hành động khiêu chiến ở mạn đông Ngạn Long sơn, chúng ta cũng cần chuẩn bị nghênh chiến không không kịp.”
Hạ Mẫn cảm nhận trong bụng hài tử một đợt náo động, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt răng. Thấy hắn nửa ngày chưa nói một câu sắc mặt ngưng trọng, mọi người trong đấy đều đổ đầy mồ hôi. Hàn Băng cảm giác tay bị xiết mạnh hơn trở nên đặc biệt khẩn trương nhìn hắn. Hắn đau nửa ngày mới bật ra một câu. “Không được xuất binh! Dù có chuyện gì cũng không được xuất binh.” Nói rồi hắn quay sang Hàn Băng. “Chúng ta đi.”
“Được, chúng ta đi.” Hàn Băng gật đầu, đỡ hắn cùng nhau trở về tẩm cung.
————–
“A!” Hạ Mẫn vịn lấy bàn trà, hắn thực đau không thể nhẫn thêm nữa.
Hàn Băng thấy vậy vội vàng đỡ hắn. “Để ta gọi Triệu thái y.”
Hắn cố lắc đầu. “Không cần… chỉ là đau… đau lưng… một chút… giúp ta, giúp ta… xoa… xoa là ổn rồi.”
“Được… được, nào, lên giường… để ta giúp.” Chân tay luống cuống hết cả lên, y cuối cùng cũng đỡ được hắn lên giường. Y nhanh tay chồng tất cả gối cùng chăn lên cao, giúp hắn quỳ gối, tựa người vào đống chăn.
Hai tay di chuyển trên tấm lưng hắn, nhẹ nhàng xoa bóp những chỗ nhức mỏi. “Như vậy được không?”
Hạ Mẫn cảm giác cũng khá hơn. Thắt lưng luôn nhức mỏi từ sáng cũng dịu lại. Hắn gật đầu, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
————-
“Hạ Mẫn, dậy ăn một chút.” Hàn Băng khẽ lay Hạ Mẫn đang dựa vào đống chăn lười nhác ngủ.
“Ân?” Hạ Mẫn chậm rãi tỉnh, nhìn Hàn Băng đang trưng ra khuôn mặt nịnh bợ. Hắn thực sự đang rất buồn ngủ. Không đáp lời nào, hắn kéo cao chiếc chăn đang đắp ngang lưng lên chùm kín mặt.
“Mẫn.” Hàn Băng giật chiếc chăn xuống, lay lay hắn. “Dậy đi. Ngươi không ăn thì cũng cho hai tiểu hài tử của ta ăn nữa chứ.”
Hạ Mẫn bị người ta nháo giấc ngủ vô cùng bực dọc, hắn trừng y, tay lôi chiếc chăn lên tiếp tục ngủ.
“Ăn đã.” Y kéo chăn xuống.
“Ta muốn ngủ.” Hạ Mẫn giữ chăn.
“Ăn.”
“Ngủ.”
“Ăn.”
“Ngủ.”
“Ăn.”
Hạ Mẫn bực chuyện Nguyên quốc y giấu hắn thêm cả chuyện y vô cớ phá giấc ngủ của hắn. Chuyện lớn cùng chuyện nhỏ, gộp vào hắn tính một thể. Hạ Mẫn trừng y, bật dậy khỏi đống chăn, không để ý bụng đã lớn khiến thắt lưng đau muốn đứt đôi.
Thấy hắn nhăn mặt nhăn mày chống thắt lưng, y nhanh chóng lao lại, đau lòng mà đỡ hắn lại vào đống chăn nhẹ nhàng xoa bóp. “Đã bảo ngươi không được cử động mạnh đột ngột rồi cơ mà.”
Hạ Mẫn cắn môi. “Không biết là tại ai đâu.”
“Được, là tại ta không tốt.” Y bưng đến một bát cháo. “Ngoan ăn một chút nào.”
Hạ Mẫn không có cảm giác muốn ăn liền quay đi.
“Một chút.” Y đưa thìa cháo đến. Kì kèo một hồi, cuối cùng Hạ Mẫn cũng chịu ăn nửa bát cháo.
Y định đặt hắn nằm ngửa lại, nhưng hắn vẫn ngoan cố muốn nằm úp lên đống chăn, như vậy thắt lưng có vẻ đỡ đau hơn. Hàn Băng cũng ngủ không nổi, ngồi bên giường xoa xoa lưng giúp hắn.
————–
“Bẩm hoàng thượng, thượng thư đại nhân cầu kiến.”
Y nhíu mày. Món nợ sáng nay y chưa cùng lão tính thì thôi, nay lại còn vác mặt đến đây. Được lắm, coi hôm nay y dạy dỗ cái miệng kia thế nào. Y chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng nói.
“Cho vào.”
Y quay đầu, Hạ Mẫn đã tỉnh từ lúc nào. “Đỡ ta nằm lại một chút.”
“Được.” Y giúp hắn nằm ngửa lại.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.” (anh google nói thế, nếu thấy sai thì mọi người góp ý giúp mình sửa lại.)
“Bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
“Ái khanh có gì muốn bẩm báo?”
“Bẩm hoàng thượng, bên Ngạn Long sơn truyền tin về…”
Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn. “Chuyện triền chính để mai thượng triều sẽ cùng bàn bạc.”
“Không sao, tiếp tục nói.” Hạ Mẫn ra lệnh.
“Hạ Mẫn! Ngươi hiện tại như vậy… không được, mau nghỉ ngơi.” Y quay lại thượng thư đại nhân. “Lui trước đi.”
“Không được, mau bẩm báo.”
“Ta bảo ngươi lui.”
“Ta bảo ngươi bẩm báo.”
Thượng thư đại nhân đứng giữa không biết nên làm thế nào cho phải. Dù gì Hàn Băng cũng mới là vua, lão cúi đầu. “Vi thần xin phép cáo lui.”
“Đứng lại.” Hạ Mẫn quát lớn. Nhưng lão cũng chỉ có thể giả điếc mà lơ đi.
“Hạ Mẫn.” Hàn Băng quay lại nhìn khuôn mặt tức giận của hắn.
“Ngươi cút, cút ngay cùng lão.” Hắn quát lớn. Bụng sớm đã đỡ đau nay lại như cơn sóng mạnh mẽ đánh úp. Hắn nhăn mặt, cúi xuống giữ bụng, một tay xiết chặt đệm bên dưới. Đăng bởi: admin