Quỳnh Thư sốc quá, răng lại cắn phập một miếng vào tay Thiên Vũ. Lần này thì anh hét lên chói tai:
- Á... đau...
Bốn vị phụ huynh nhìn nhau ngơ ngác, Quỳnh Thư quay sang Thiên Vũ trợn mắt:
- Sao thầy nghĩ ra lắm trò thế hả? Ai có hôn ước với thầy chứ?
- Em tiêm phòng dại chưa vậy?
Quỳnh Thư nghiến răng kèn kẹt. Nói thế khác gì bảo cô là chó chứ? Cái tay chỉ cầm bút và cầm phấn của thầy in dấu răng cô khá lớn còn chảy cả máu thì cô thấy mình có hơi mạnh răng. Mà ai bảo thầy nghĩ ra mấy thứ chuyện kinh khủng ấy?
Mẹ Quỳnh Thư ngại với ông bà thông gia nên ra kéo con gái:
- Con làm gì vậy hả?
- Còn làm gì nữa, mẹ chẳng bảo con phải giữ thân cho người con hứa hôn là gì? Thầy ấy cứ đụng chạm tay chân với con nên con mới cắn.
- Thầy ấy???? Nghĩa là con và Thiên Vũ đã biết nhau sao?
Chẳng để Quỳnh Thư kịp trả lời. Bà My đứng dậy hồ hởi:
- Hai đứa đang yêu nhau nữa đấy chị sui ạ.
Thiên Vũ thầm ai oán trong lòng. Ban đầu phát hiện ra Quỳnh Thư chính là người hứa hôn thì anh muốn lợi dụng để hủy bỏ hôn ước. Ai ngờ mẹ anh lại... cao thủ hơn anh nghĩ như vậy chứ? Từ chối đính ước... muốn hủy bỏ... giờ thì là đang yêu nhau ư? Cái quần què gì mà chuyển hướng nhanh vậy? Bây giờ thì há miệng ăn phải sung chết nghẹn rồi.
- Thật hả chị? Sao con bé này không nói gì?
Quỳnh Thư ú ớ, cô sốc... rất sốc, cực sốc. Ôi của nợ... tại sao thầy lại chính là người cô có hôn ước chứ? Ôi mẹ ơi... không thể nào? Ai chứ cô không muốn có hôn ước với lão thầy này... ngày vài lần lão lườm thì máu cô không kịp lên não mà tèo thôi.
- Mẹ... mẹ trả lời con. Thực sự thầy ấy là người hứa hôn với con sao?
- Ừ, đúng rồi. Có thật là con với Vũ đang yêu nhau không?
- Thật, hôm qua con bé còn ngủ nhà tôi mà.
Bà My nhanh nhảu trả lời. Quỳnh Thư không đứng vững mà ngồi thụp xuống đất chờ cơn thịnh nộ của mẹ. Bây giờ thì tình ngay lí gian, hôm qua sao cô lại đi nghe lời thầy cởi quần áo cho bác nhìn thấy chứ? Bây giờ giải thích thế nào đây. Cô nhìn Thiên Vũ, anh ta chẳng có phản ứng gì mà mặt thì cứ nhơn nhơn như không phải chuyện của mình ấy. Chẳng lẽ... anh ta biết cô là người hứa hôn cùng nên mới đào hố cho cô sa chân mắc bẫy?
- Ngủ nhà chị sao? Hôm qua con bé chơi nhà bạn nó mà.
Quỳnh Thư ôm mặt gục xuống hai gối. Quả này thì chết đến nơi rồi còn gì nữa.
- Vâng hôm qua cháu giữ Thư lại nên bảo em ấy nói dối hai bác, nếu muốn trách phạt thì hãy trách phạt cháu ạ.
Quỳnh Thư ngẩng mặt nhìn lão thầy đang lên tiếng bênh mình. Ít ra anh ta cũng là kẻ dám làm dám chịu lắm, vậy thì hãy giải thích giữa họ chưa có chuyện gì đi. Không có yêu nhau gì cả, nếu là người khác cô sẽ nhắm mắt đồng ý tìm hiểu nhưng là thầy ấy thì tuyệt đối không được.
Cô đưa mắt ra hiệu cho anh phản đối đi nhưng anh lại không hiểu mà còn trả lời dõng dạc:
- Chuyện đã xảy ra rồi, hai bác cứ cho ý kiến ạ.
- Thầy điên à? Huhu làm gì có chuyện gì xảy ra chứ?
- Em nằm trên giường của tôi rồi còn muốn chối sao?
Ôi trời... nhìn bố mẹ cô kìa, ông bà sốc quá mà mồm miệng méo xệch đi thế kia. Mẹ anh thì ngược lại, hớn hở lắm, đến kéo cô lên ghế ngồi cạnh:
- Thế này nhé! Ra Tết hai đứa kết hôn đi được không?
Lúc này người nóng mông là Thiên Vũ. Sao mọi chuyện lại nhanh hơn cả tàu lượn siêu tốc nữa vậy.
- Mẹ, mẹ làm gì mà nhanh vậy hả?
- Hừ... biết đâu con bé có cháu nội của mẹ rồi thì sao?
- Hả?????
Quỳnh Thư gục mặt vào hai tay không dám nhìn bố mẹ nữa. Mẹ cô sau một hồi sốc không nên lời thì đã bình tâm lại. Bà kéo Thiên Vũ ngồi xuống tỉ tê:
- Hai đứa yêu nhau lâu chưa?
- Dạ????
Quỳnh Thư nghiến răng kèn kẹt lườm anh ta. Còn mẹ anh lại đế vào:
- Con bé yêu thằng Vũ từ cái nhìn đầu tiên. Hôm qua thằng Vũ mang về ra mắt mà chúng tôi lo lắng quá! Không ngờ con bé lại là con anh chị. Nói thật lòng là hôm nay vì Quỳnh Thư mà chúng tôi định đến đây nhận lỗi với anh chị. Thật là người tính không bằng trời tính, hai đứa lại tự tìm đến nhau trước rồi. Vậy nên, tôi tính ra Tết cho hai đứa kết hôn đi rồi chồng nuôi vợ đi học, anh chị thấy thế nào?
- Chị sui nói thế thì chúng tôi cũng không ý kiến nhiều. Con bé có lớn chưa có khôn nhưng lại chọn đúng người cần để yêu. Thôi thì chúng ta cứ tác thành cho chúng nó. Kết hôn sớm cho đêm dài đỡ mộng mị.
Quỳnh Thư nhìn mẹ, sao nghe chuyện cứ sai sai thế nào ý nhỉ? Sao lại bán con gái dễ dàng vậy?
Bố Thiên Vũ nhìn con giục:
- Còn con, lên tiếng đi chứ? Yêu con gái người ta mà mồm cứ câm như hến vậy?
Anh liếc nhìn Quỳnh Thư một cái, cô lắc đầu ra hiệu cho anh từ chối. Sĩ diện nổi lên, anh có gì không được mà cô biết anh là người hứa hôn lại khổ sở vậy chứ? Hôm qua ai còn nói sẽ lấy người ta, sẽ lấy rồi yêu mà bây giờ lại sống chết phản đối.
- Con đồng ý, ba mẹ và hai bác cứ chọn ngày đi ạ.
Quỳnh Thư trợn mắt, cô không hiểu anh ta là cái loại gì nữa. Rõ là thuê cô để đòi hủy hôn nay lại muốn kết hôn... chẳng lẽ từ đầu đến cuối cô bị lợi dụng là thật. Cô nhìn anh rồi từ tốn cất lời:
- Hai bác và bố mẹ có thể cho bọn con thêm thời gian tìm hiểu không ạ.
- Ây da... hai đứa yêu nhau rồi thì cưới chỉ là sớm hay muộn thôi mà. Nếu con muốn ở Việt Nam thì Thiên Vũ sẽ về hẳn Việt Nam sống cùng con. Năm tới hai bác hết hạn làm việc về hưu cũng sẽ chuyển về nên con yên tâm đi.
Mẹ anh thuyết phục cô còn Thiên Vũ lại cười nửa miệng. Cô vẫn một mực tìm cách từ chối:
- Con vẫn còn đang học nên kết hôn có hơi sớm đấy ạ.
- Con đủ tuổi kết hôn rồi còn gì? Thằng Vũ nhà bác lớn tuổi lắm rồi nên cưới thôi. Bác đã bắt nó đợi con hơn chục năm nay rồi đấy.
Thiên Vũ đứng dậy xin phép:
- Con xin phép được nói chuyện riêng với Quỳnh Thư một lát ạ.
Mẹ cô còn hồ hởi đến khó tin:
- Hai đứa lên phòng nói chuyện cho yên tĩnh. Dưới này để người lớn bàn việc.
- Mẹ, sao lại lên phòng ạ?
- Thì anh Vũ là chồng sắp cưới của con, lên phòng con có sao đâu.
- Gì mà chồng nhanh vậy ạ?
- Thôi đi đi cho người lớn nói chuyện.
Quỳnh Thư thấy mẹ hôm nay thật lạ. Bình thường khó tính như ma ấy sao nay lại dễ tính quá đáng vậy chứ? Mẹ còn chưa hiểu anh ta là người thế nào, chỉ vì hôn ước mà bán con gái không cần chớp mắt. Ít ra phải tìm hiểu đã chứ? Bố mẹ anh ta tốt chắc gì anh ta đã tốt chứ?