Cô sặc cháo lên mũi ho đỏ cả mặt, cứ định mở miệng lại ho không ngừng. Thu Hường vừa vỗ lưng vừa đưa cho cô cốc nước.
- Uống một ngụm đi con.
Mất một lúc, Thanh Du đã không còn bị sặc nữa, cô không muốn ăn thêm liền suốt ruột hỏi:
- Mẹ... sao mẹ???
- Mẹ thấy trên bàn con có bao cao su trùng với loại nhà chú Quý có..
- Bàn con... con có để bàn con bao giờ đâu?
- Hôm qua mẹ thấy trên kệ đầu giường.
Thanh Du không đãng trí tới mức để hớ hênh như thế? Cô hay để dưới ga giường hoặc dưới gối sao nó lại nghiễm nhiên nằm chềnh ềnh trên ấy... chẳng lẽ lại là mụ già kia... à mà hôm ở nhà mụ, cô cũng thấy bao cao su thì sao mà có thai được chứ? Chẳng lẽ mụ chỉ bày ra cho cô thấy rằng họ đã xảy ra chuyện đó sao?
- Mẹ...
- Du... con và chú không yêu nhau được đâu.
Đó là điều cô đã dự tính trước, chắc chắn là mọi người sẽ nói thế. Bây giờ cô ta còn có một quân bài chốt hạ nữa, chắc chắn mọi người sẽ khuyên cô rời xa chú.
- Du... con còn trẻ, tình cảm còn chưa sâu đậm nên hãy nghĩ lại đi được không? Mẹ không muốn con đau lòng, không muốn sau này con sẽ tự trách bản thân. Mẹ xin lỗi vì đã không nhanh nhạy nhận ra con gái mẹ đã biết yêu... tại sao hai chú cháu lại đi quá giới hạn như vậy hả Du? Con còn quá trẻ...
- Mẹ... con xin lỗi nhưng con yêu chú... mẹ đừng trách chú, con tự nguyện muốn ở bên chú...
Cả hai mẹ con cùng khóc, Thu Hường ôm lấy cô con gái nhỏ mà lòng đau nhói:
- Mẹ biết phải làm gì đây con? Du à... mẹ phải làm gì đây?
Cô biết mẹ là người khó xử nhất, Lan Anh là em chồng, mẹ và bố Việt biết ơn nhà bên ấy. Nếu không có họ sẽ không có bố Việt của ngày hôm nay, bố cũng rất tốt với cô. Cô ta quá thâm độc, bây giờ thì cô biết vì sao cô ta chưa nói ra ngay khi phát hiện mà để thời cơ chín muồi mới gián tiếp cho mẹ Hường biết mọi chuyện. Bây giờ mẹ sẽ không biết chọn đường nào? Mẹ không thể đứng hẳn về phía cô hay về phía cô ta được. Nhưng chắc chắn mẹ đang muốn cô chọn lựa...
- Mẹ...
- Du à... con rời xa chú đi được không? Mẹ biết như vậy là mẹ ác với con nhưng mẹ có lí do. Không phải vì mẹ bênh cô Lan Anh đâu. Nhưng con không nên yêu chú...
Cô sợ khi con bé biết mọi chuyện năm xưa sẽ đau lòng đến chết... cuộc đời con bé đã chịu quá nhiều đau đớn rồi... cô không muốn nó phải dằn vặt cả đời nữa...
- Mẹ, nhưng con yêu chú, thực sự con yêu anh ấy...
- Mẹ chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho con thôi... sau này khi thực sự trưởng thành con sẽ hiểu. Dù chú không đến với cô Lan Anh thì con cũng không thể...
- Mẹ đang giấu con chuyện gì phải không?
Thu Hường lau nước mắt trên mặt Thanh Du dịu dàng khuyên:
- Sau này con sẽ biết nhưng hiện tại, con hãy nghe theo mẹ. Con chuẩn bị đi du học đi, thời gian này con nên đi xa là tốt nhất. Bây giờ mọi chuyện đều đang rối, con hãy hiểu cho ông bà và bố mẹ. Một thời gian nữa, mọi chuyện lắng xuống mà con và Thế Quý vẫn có thể đến với nhau thì khi ấy mẹ sẽ ủng hộ 2 đứa. Bây giờ Lan Anh đang có thai, ông bà nội cũng đang rất sốc còn Thế Quý thì một mực cố chấp không nhận. Mẹ không muốn con phải chịu sự đả kích từ mọi người. Con hãy rời đi được không? Mẹ sẽ chuẩn bị tiền cho con... thật lòng mẹ rất yêu con... mẹ yêu con nên mẹ đã suy nghĩ cả đêm qua tìm hướng đi phù hợp nhất.
- Mẹ... còn anh ấy, con đã hứa sẽ không buông tay anh ấy.
- Thế Quý trưởng thành rồi, con hãy tin nó đi. Nếu nó không muốn thì không ai bắt nó lấy Lan Anh được nhưng chuyện đứa bé cần phải giải quyết. Nghe mẹ đi, con đừng tham gia chuyện này, mẹ sẽ nhờ Dương Tùng lo thủ tục cho con, đi càng sớm càng tốt. Nếu Thế Quý thực sự yêu con thì nó sẽ tìm đến con, con hiểu mẹ không?
Thanh Du hiểu mẹ nhưng cô không muốn rời xa anh. Hôm qua cô nói chia tay là vì thấy bất lực, vì thấy không tìm được hướng giải quyết thôi. Bây giờ bảo cô rời xa anh, nếu khi cô đi mà anh lấy Lan Anh thì sao? Cả đời này cô sẽ mất anh sao? Nhưng mẹ nói đúng, còn đứa bé, liệu cô ta có chịu để lại đứa bé mà chấp nhận buông tay anh. Còn cô tin anh, dù có bị ép buộc thì anh cũng không bao giờ lấy cô ta. Nhưng nếu cô rời đi, có thể mọi chuyện sẽ khác...
- Mẹ, con xin lỗi... con sẽ không chia tay anh ấy được đâu.
- Con gái, nghe mẹ đi... chỉ là tạm thời thôi. Mẹ không muốn ai làm con tổn thương, mẹ chỉ đang muốn bảo vệ con thôi. Nghe lời mẹ đi, con hãy đi học lo cho tương lai của con, sau này bước đi đủ vững, chẳng gì có thể làm con gục ngã nữa thì con sẽ hiểu lòng mẹ.
- Nhưng mẹ ơi... con yêu anh ấy...
Thu Hường ôm con gái nhỏ vỗ về. Nếu cả nhà biết chắc chắn sẽ bắt nó bỏ Thế Quý. Bây giờ mọi người đều nghiêng về phía Lan Anh, khi ấy sẽ đều đổ lỗi về phía Thanh Du.
....
Ngồi trước mặt bố mẹ chồng và mọi người, Thu Hường không bày tỏ quan điểm. Nếu là trước kia, cô sẽ khuyên em trai chịu trách nhiệm nhưng bây giờ cô không mở miệng được. Hai lần nó yêu thì người yêu đều xảy ra chuyện, cô cũng rất sợ có chuyện xảy ra với Thanh Du. Vậy nên cô muốn đẩy con bé đi xa một thời gian để không dính vào cái dớp ấy nữa. Nếu con bé có chuyện chắc chắn Thế Quý sẽ không thể sống bình thản như những năm qua nữa. Chia tay không chết nhưng nếu cả đời sống mà không còn thấy đối phương mới là cái chết đau đớn nhất. Cô muốn bảo vệ con gái, bảo vệ em trai... hoặc cả hai hãy cùng nhau đi thật xa. Cô đã nghĩ vậy nhưng... còn em chồng cô, gia đình chồng và cả bố mẹ cô từ hôm qua cũng rối loạn không yên. Con trai lớn không lấy vợ, giờ có con với người ta thì chối bỏ trách nhiệm... thân làm cha mẹ thì ai mà không đau lòng, không suy nghĩ kia chứ?
Bố Tuấn Anh chậm rãi lên tiếng:
- Anh chị sui cũng biết tính thằng con tôi rồi đấy, vậy nên không thể ép nó ngay được. Thời gian tới, anh chị cho con bé sang đây ở, nhà tôi chăm sóc, biết đâu ở gần nhau bọn trẻ sẽ nảy sinh tình cảm. Khi có đứa con rồi nó sẽ gắn kết, khi ấy cưới cũng chưa muộn.
Thế Quý vừa lúc ấy từ trên tầng đi xuống nghe thấy lập tức phản đối:
- Con không đồng ý..
Bố mẹ anh tức điên, bà Hà lao đến chỗ con trai:
- Mày không gây tội không được hả? Đứa bé là con mày đấy.
- Con cô ta thì đúng rồi nhưng chắc gì đã là của con hả mẹ? Vội gì chứ... để cô ta sinh ra xét nghiệm ADN đi, là con của con thì con nuôi cho cô ta đi lấy chồng.
Nghe anh nói, cả nhà tức hộc mật, Thu Hường nhíu mày nhìn em trai không đồng tình. Vậy mà Thế Quý đâu có để ý còn bồi thêm:
- Dù có lấy cô ta thì con cũng chắc chắn rằng cả đời cô ta và con sẽ không hạnh phúc, sớm muộn gì cũng ly hôn. Nếu đã vậy, chi bằng không lấy nhau đỡ đổ vỡ mà cô ta cũng không mang tiếng có một đời chồng. Bố mẹ và hai bác chỉ nghĩ giải quyết trước mắt, kết hôn cho đẹp mặt mọi người nhưng hậu quả về sau ai gánh. Đứa bé là con của con thì con sẽ nuôi nó, không để nó thiếu bất kì thứ gì còn tốt hơn là để nó có một gia đình mà bố nó không ưa mẹ nó. Xã hội phát triển rồi, vì mọi người cứ giữ mãi quan điểm cũ nên càng ngày số lượng người ly hôn càng nhiều. Cháu xin phép hai bác được nói thẳng như vậy, chưa có chồng, con gái các bác vẫn hạnh phúc với người khác được còn có một đời chồng mọi thứ sẽ khác. Còn cháu khẳng định, nếu lấy nhau cô ấy sẽ không có một ngày hạnh phúc bên cháu đâu vì cháu yêu người khác rồi. Với cháu chỉ có cô ấy mới là vợ thôi... cháu xin phép..
Cả nhà không ai nói thêm được một lời nữa. Lan Anh thì khóc tức tưởi. Bà Hà vỗ vai động viên, lời con trai bà không phải là không có lý... thậm chí nó còn đúng nữa. Nhưng... là phụ nữ, ai muốn không chồng mà chửa chứ? Ông bà đều mong đứa cháu này... hi vọng đứa trẻ ra đời sẽ lung lay được lòng cậu con trai ngang ngược ấy.
Thu Hường đứng dậy đuổi theo Thế Quý, cô níu tay em mình lại:
- Thế Quý... em điên hả?
- Vâng, em đang điên đây. Sao không ai chịu hiểu cho em chứ?
- Quý, em hãy nghĩ cho Thanh Du đi... em là ai? Em là người đã phá hủy cả gia đình nó đấy. Không vì em thì An Nhiên có chết không? Ba mẹ nó có chết không?
Thế Quý dừng bước, quay lại nhìn chị nhíu mày:
- Ba cô ấy không liên quan đến em.
- Thật sao? Em còn nhớ công trình xây dựng tổng công ty của em không? Năm ấy xảy ra tai nạn công trình có 12 công nhân thiệt mạng không? 12 người ấy có cả bố Thanh Du đấy...
- Chị nói gì vậy?