Mộc Trà xoay người mà miệng vẫn chúm chím cười. Không nghĩ anh lại dễ dàng cho cô ứng lương lại còn về được nhà mà không phải chen chân trên xe khách nữa.
- Mộc Trà
- Dạ???? Anh cần gì nữa ạ.
Mộc Trà tay giữ cửa ngoảnh mặt lại chờ lệnh tiếp theo. Dường như chuyện được vay tiền đã đánh bẹp chuyện mới xảy ra giữa họ. Cô thấy anh thật tốt bụng, dễ chịu và thấy mình thật có phúc khi làm thư kí cho anh. Đấy, một đứa suốt ngày vì tiền như cô sẽ thay đổi ngay suy nghĩ về người khác khi họ sẵn sàng giúp đỡ lúc cô cần nhất.
- Chiều nay cô nghỉ đi, về quê cũng nên mua quà cho ba mẹ. Chiều 4h tôi qua nhà đón về.
- Thật ạ, anh cho tôi nghỉ nhưng không trừ lương chứ ạ?
- Nếu trừ?
- Thì không nghỉ ạ... tôi đã ứng lương nên không muốn chậm trễ trong việc trả nợ. Anh yên tâm, dù lấy lương trước nhưng tôi sẽ không bỏ bê công việc đâu.
- Ừ, nghỉ chuẩn bị đi, qua nhà chuẩn bị đồ cho tôi nữa.
- Vâng ạ, cảm ơn sếp.
Mộc Trà phi vèo ra ngoài quên cả việc cần ăn trưa, cô ngồi vào bàn in tài liệu, chuẩn bị giấy tờ thật nhanh rồi dọn bàn để ra về.
Vừa ra sảnh, cô gặp Hạnh Linh đi gặp đối tác về. Chị ta chặn cô lại nhíu mày:
- Giờ làm việc mà cô đi đâu?
- Em về chuẩn bị đồ cho sếp đi công tác ạ?
- Anh ấy đi công tác ở đâu? Lịch đột xuất à?
- Dạ Quảng Ninh ạ. Em cũng không rõ chỉ biết là sếp bảo đi thì em chuẩn bị thôi ạ. Em xin phép chị.
Mộc Trà cứ định đi thì bị kéo lại:
- Cô có đi cùng không?
- Dạ??? À có ạ.
- Được rồi, mai xong việc tôi sẽ xuống.
Mộc Trà chẳng biết chị ta xuống làm gì nhưng cũng chẳng liên quan đến mình nên không thắc mắc cũng không biểu đạt quan điểm. Cô sợ tiếp xúc với người mà đến cái hắt hơi của sếp cũng rành lắm. Vậy mà...
- Mộc Trà
Nhìn theo hướng gọi, cô thấy Bách Việt đang vời mình. Cô quên mất là phải đi ăn cùng anh ta một tuần nhưng trước mặt Hạnh Linh như này thì cô rất sợ chị ta lại suy đoán. Dù sao Bách Việt cũng là đối thủ của Khải Viễn. Cô đã nghĩ sau chuyện hôm qua thì chuyện đi ăn uống này sẽ không được lưu tâm nữa ai ngờ, anh ta lại kiên nhẫn như vậy?
- Cô quen Bách Việt sao?
Hạnh Linh đưa ánh nhìn dò xét về phía Mộc Trà. Chị ta đã định đi rồi vậy mà còn quay lại.
- Vâng ạ.
- Cô có biết anh ta là đối thủ cạnh tranh của Khải Viễn không?
Mộc Trà không nao núng mà nhìn chị ta trả lời rành rọt:
- Tất nhiên là em biết nhưng em cũng biết giới hạn công việc, suy tính thiệt hơn và nhất mực trung thành với nơi trả lương cho mình vì vậy chị không cần nhìn em nghi ngờ như vậy đâu? Chắc công ty không có điều khoản cấm nhân viên có bạn bè với công ty đối thủ phải không chị? Em xin phép chị....
Mộc Trà chạy đến chỗ Bách Việt mà không nghe thêm chị ta càu nhàu hay tiếp tục ca thán nữa. Cô rất ghét khi bị người khác nhìn với ánh mắt nghi ngờ, đố kị.
Bách Việt liếc qua Hạnh Linh đang đứng nhìn theo rồi quay sang Mộc Trà:
- Cô ta có làm khó gì cô không?
- Anh cũng biết chị ta hả? Nói chung quen biết anh là khó cho tôi ấy.
- Biết đôi chút, cô ta là chị họ của An Chi.
- Chị họ sao? Bảo sao lại thân với sếp Viễn như vậy?
- Cô ta yêu Khải Viễn chứ thân cái nỗi gì? Cô muốn yên thân thì tránh xa anh ta ra một chút.
- Tốt hơn là tôi nên tránh xa mấy người như các anh sẽ yên thân thôi, với cao quá đến lúc cái xương cũng chẳng còn. Chiều tôi phải đi công tác nên hẹn anh khi nào về trả nợ tiếp được không?
Bách Việt vậy mà lại không để ý ấn cô vào trong xe đóng cửa lại. Mộc Trà quay mặt ra ngoài liền nhìn thấy Khải Viễn đi ra, chẳng hiểu sao để anh nhìn thấy mình đi với Bách Việt, cô lại thấy có chút chột dạ dù chẳng làm gì xấu cả.
- Đi ăn rồi chuẩn bị gì tôi đưa cô đi.
- Không cần đâu, sẽ muộn mất.
- Không phải cô thích Khải Viễn rồi chứ?
- Không, tôi đâu có trèo cao như vậy chứ? Một cô gái nhà quê, nghèo kiết xác mà đòi vác hoàng tử thực không vác nổi đâu. Chỉ là tôi đang có nhiều việc phải làm xong trước 4h chiều thôi.
- Mặt cô vừa đỏ khi thấy sự xuất hiện của cậu ta đấy.
Mộc Trà mang tay lên xoa xoa mặt còn hơi rướn người soi gương. Sao mặt cô lại đỏ khi bị Khải Viễn bắt gặp thì cũng không rõ. Chắc vẫn còn triệu chứng của lúc sáng, chắc chắn là vậy rồi.
- Cô chưa ăn nên chúng ta đi ăn đã nhé! Tôi sẽ dành một buổi chiều làm tài xế cho cô.
- Thật là... anh có thể dùng sự ga lăng ấy cho người khác đi, người mà xứng tầm với anh ấy.
- Sao cô phải tự ti thế khi bản thân vừa thông minh vừa xinh đẹp, tôi thích phụ nữ có cái đầu chứ không thích người chỉ có mã.
Mộc Trà chẳng đôi co nữa, dù sao cô cũng đói đến mức bụng sắp thành hố rồi.
Bách Việt đẩy cốc nước chanh ấm cho cô, anh ta còn cẩn thận kiểm tra đồ ăn mới nhắc cô ăn. Bách Việt ăn uống khá tự nhiên, anh ta cũng không câu nệ giống cô nên món nào cũng động đũa chứ không kén ăn như Khải Viễn.
- Cô có muốn biết về An Chi hay Hạnh Linh không?
Mộc Trà nuốt hết đồ ăn trong miệng, uống một ngụm nước nhỏ mới cất lời:
- Anh cũng từng thích An Chi phải không?
- Không, chúng tôi chỉ là bạn thân thôi. Tôi và An Chi nhà sát vách nhau.
- Ồ ra là vậy, tôi lại nghĩ anh và Khải Viễn cùng thích cô ấy, thực sự là mĩ nữ giáng trần.