Thấy Mộc Trà im lặng, anh lại nói tiếp:
- Lâu nhất là 2 năm, cô nói bản thân vẫn còn trẻ nên không muốn yêu đương còn gì? Hai năm đổi lại 3 tỷ và làm quản lí là cái giá quá hời phải không?1
- Và tôi phải làm gì?
- Tất nhiên là vợ tôi trước mặt mọi người rồi, quan trọng nhất là ba mẹ tôi phải tin chúng ta thực sự kết hôn.
- Rồi nếu như An Chi của anh trở về...
- Lúc ấy cô sẽ được tự do, tiền tôi thanh toán đủ, chức vụ của cô cũng sẽ được đề bạt.
- Vì sao anh chọn tôi?
- Như tôi đã nói rồi, vì mẹ tôi thích cô, bà ấy rất thích cô còn vì sao thích đến như vậy thì cô tự hỏi xem mình đã làm gì bà ấy. Đến An Chi mà mẹ tôi cũng không thích như cái cách thích cô vậy. Chiều nay, bà ấy đã nói chừng nào tôi không cưới cô thì bà ấy sẽ không điều trị mà bác sĩ nói càng để lâu khối u sẽ di căn việc chữa trị là không thể. Tôi đã hỏi ông ấy rồi, nhanh nhất là 6 tháng, lâu nhất là 2 năm mẹ tôi sẽ có tiến triển và duy trì được mạng sống lâu hơn.
- Tôi muốn suy nghĩ được chứ?
Anh không cho cô thời gian suy nghĩ nên tiếp tục đánh vào lợi ích:
- Số tiền 300 triệu cô đã ứng cũng sẽ không phải trả lại. Một lí do nữa cho lựa chọn của tôi là cô thông minh, biết điểm dừng của mình và chắc chắn sẽ không như những cô gái khác thủ đoạn níu kéo. Tôi không thích dây dưa phiền phức nên hợp đồng có ghi rõ hai bên không được có tình cảm hay níu kéo gây bất lợi cho đối phương. Cô thích tiền, tôi cho cô còn việc của cô là đóng giả vợ tôi cho đạt vậy thôi.1
Mộc Trà có chút đau đầu rồi vì bất ngờ mà chẳng nghĩ ra được gì nữa cả. Cô cất bản hợp đồng lại vào túi hồ sơ.
- Tôi muốn suy nghĩ đến thứ hai.
- Không, hợp đồng này không cầm ra bên ngoài tránh người thứ ba biết.
- Tôi không phải người hay ngồi lê đôi mách.
- Vậy nên tôi mới chọn cô. Đọc kĩ đi và kí nếu muốn còn không thì coi như tôi chưa từng đề cập đến.
Mộc Trà chẳng hiểu đó là lời khen hay chê nhưng cũng chẳng quan tâm đón lấy cốc rượu mà anh ta đưa tới. Cô không kí nên uống xong thì đứng lên đi về nhưng rồi lại nghe anh ta tỉ tê mà từ bỏ ý định.
- Cô nghĩ tôi là người cố chấp nhưng khi yêu rồi cô sẽ hiểu. Người vì tôi sẵn sàng kết hôn không thiếu nhưng để dễ dàng kết thúc chắc chỉ có cô.
Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong đâu. Cô là cái đứa lì phải gọi là cụ tổ, hám tiền thì cô đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất chỉ có điều cô mê tiền mình làm ra chứ không thích ngửa tay xin người khác. Hơn nữa giá trị bản thân vẫn phải ở mức max để lúc nào cũng ngẩng được mặt với đời. Cô thẳng thắn đề nghị:
- Anh tin lầm người rồi nhưng mà nếu anh đã có lòng tôi cũng không muốn qua lại nhiều, lâu nhất là 2 năm nhưng giá phải là 5 tỷ. Nếu có phát sinh gì ngoài hợp đồng tôi sẽ nhận thêm tiền, à không cần cái chức giám đốc kia đâu, tôi xin 5% cổ phần của anh coi như thay chức vụ kia được chứ?
- Không nên thông minh quá như vậy?
- Nếu anh không đồng ý thì thôi, tôi hứa sẽ không níu kéo khi An Chi có đội kiếp trở về, không ghen tuông, không đòi hỏi bất kì thứ gì của anh cả, chỉ lấy đúng những gì chúng ta đã thương thảo. Sau hai năm rời đi không lưu luyến và tôi sẽ làm con dâu ngoan của ba mẹ anh trong hai năm, đủ chưa?
Khải Viễn dù đang có rượu nhưng nhìn sự tuyệt tình dứt khoát của cô như vậy lại không thấy thoải mái.
- Yên tâm, tôi cũng sẽ không yêu anh đâu vì anh không phải mẫu người tôi thích.
Mặt ai kia còn khó chịu hơn nữa, anh cởi nốt cúc áo, cầm cốc rượu uống sạch sẽ, ném bút về phía cô:
- Kí đi
- Kí thì kí, dù sao tôi cũng thích mẹ anh nhưng lừa bà như này có hơi áy náy.
Mộc Trà chép miệng đặt bút kí xuống bản hợp đồng mà cô lại bất cẩn không đọc hết nó. Trong đó có mục "Cô phải thực hiện nghĩa vụ như một người vợ khi phía bên kia có nhu cầu và không để lại hậu quả".1
- Cô chụp lại đi, bản gốc tôi giữ.
- Không cần, anh cứ giữ đi.
- Sang tháng kết hôn, cô sẽ nhận luôn được một nửa số tiền.
- Sao vội vậy chứ? Phải có giai đoạn hẹn hò cho mọi người tin chứ?
- Không cần ai tin, mẹ tôi tin là được.
- Vậy chúng ta sẽ không đăng kí kết hôn để tôi không mang tiếng là một đời chồng đấy.
- Lấy chồng 2 năm được 5 tỷ và 5% cổ phần mà cô còn sợ mang tiếng một đời chồng sao? Khôn như cô xã hội có đầy.1
- Vậy anh đi ra xã hội mà chọn, tôi cũng đâu có ham chứ?
Mộc Trà cứ cảm thấy quyết định của mình như ăn phải thuốc liều ấy. Trong lúc đầu óc còn lâng lâng vì bia rượu mà lại quyết định động trời như vậy. Cô đưa tay lấy lại hợp đồng:
- Thôi tôi thấy cứ sao sao ấy.
Khải Viễn đã nhanh hơn cô cầm nó cất đi:
- Kí rồi không nói hai lời.
Mộc Trà lúc này mới nhớ ra hình như cô còn chưa đọc kĩ hợp đồng. Mà rõ ràng anh ta như thôi miên cô ấy, chẳng cho cô có thời gian đọc gì cả.
- Tôi chưa đọc kĩ.
- Kí rồi thì đọc có còn quan trọng không?
- Ừ nhỉ, nhưng tôi vẫn muốn đọc để xem mình cần phải làm gì?
- Cô chỉ cần học làm vợ tốt là được.
- Dù sao cũng chỉ là vợ chồng hờ thôi, sao phải học chứ?
- Yên tâm cái gì không biết tôi dạy cô.
Sao cô thấy bất an thế nhỉ? Thôi vì khoản tiền khổng lồ kia, mà cũng chỉ có hai năm, nó sẽ qua đi trong một cái chớp mắt thôi. Nghĩ vậy cô thấy tinh thần mình có nhẹ nhõm hẳn.
- Cô không được phép hẹn hò qua lại với ai trong thời gian làm vợ tôi đâu.
- Tôi đâu có ngu ngốc đến độ đi cắm sừng cây ATM của mình chứ?1
Khải Viễn hài lòng đưa cho cô cốc rượu đã rót:
- Nào cụng ly chúc mừng hợp tác vui vẻ.
- Sao hôm nay anh lạ lắm? Nói nhiều hơn mà tôi có cảm giác như anh đang lừa tôi ấy.1
- Còn cô, nay lại dám trả treo với sếp như vậy sao?