Dù cô ta muốn hét lên rằng không hiểu, không chấp nhận nhưng vẫn phải nuốt cục nghẹn ấy lại vào họng, mỉm cười duyên dáng:
- Em biết rồi nhưng sao anh và cô ta lại....
- Tháng sau anh sẽ kết hôn cùng cô ấy, em chỉ cần biết như vậy?
- Còn An Chi? Anh quên em ấy sao?
Bài cùng không còn gì để thuyết phục nữa nên cô ta mang An Chi ra nhằm lung lay anh nhưng Khải Viễn lại khẳng định:
- Cũng đến lúc nên quên rồi. Người hiện tại của anh là Mộc Trà.
Mộc Trà đứng ở cửa phòng ăn nhìn thấy họ. Dù không nghe thấy họ nói gì nhưng thấy khuôn mặt Hạnh Linh như sắp khóc cô cũng đoán ra một phần nội dung liên quan đến cô. Cô ta chắc chắn muốn thuyết phục anh nhưng thất bại rồi. Mộc Trà lại muốn cô ta thành công để Khải Viễn tự động hủy hợp đồng, như vậy cô vẫn có tiền mà không phải đi lừa người.
Ngồi về bàn, nhân viên du thuyền mang đồ ăn lên phục vụ. Đông Huy lấy nước đặt trước mặt Mộc Trà rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Vậy nhưng Khải Viễn xuất hiện lại đá chân anh nhắc:
- Sang bên kia, ai cho cậu ngồi cạnh cô ấy hả?
Mộc Trà sặc cả nước, có cần diễn quá như vậy không? Vợ hờ thôi mà sao phải xoắn xít lên thế? Cô cho anh tự do ngồi với chị họ người yêu còn không muốn sao. Hạnh Linh thấy vậy khéo léo gạ gẫm:
- Anh sang đây ngồi đi ạ, Đông Huy ngồi đấy rồi còn đổi chỗ làm gì?
- Đúng vậy, sếp sang...
- Đứng...
- Vâng
Đông Huy ấm ức đứng lên đi sang ngồi cạnh Hạnh Linh. Chỉ một người vừa ý còn hai người hậm hực không thôi. Đông Huy không phải là muốn tranh chỗ ngồi cạnh Mộc Trà mà vì anh không thích ngồi cạnh Hạnh Linh.
Khải Viễn chẳng ngần ngại lấy đồ ăn đặt vào bát Mộc Trà nhắc:
- Em ăn nhiều vào không sắp tới bận đấy.
- Cảm ơn anh.
Người đối diện vừa lườm cô vừa ăn chắc nghẹn lắm mà trước mặt Khải Viễn vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Cô ta tỏ ra lo lắng:
- Khải Viễn, hai người nhanh chóng kết hôn như vậy không hay lắm đâu.
Mộc Trà thấy cô ta hỏi vậy lại bị Khải Viễn đá chân nên gắp miếng cá giơ lên trước miệng anh:
- Anh thử đi, ngon lắm.
Khải Viễn há miệng nhận lấy gật gù khen cô biết thưởng thức. Mộc Trà tự dưng thấy mặt mình cũng chẳng mấy mà dầy hơn mặt sếp. Diễn gì mà tự nhiên có thừa như vậy, rồi cô lại lấy đồ ăn từ chính bát mình đưa anh ăn.
- Cô không biết Khải Viễn không ăn đồ ăn thừa của người khác sao?
Hạnh Linh dường như bắt được lỗi nên hả hê thấy rõ. Vậy nhưng Mộc Trà lại chớp mắt với Khải Viễn:
- Anh hôn em được mà không ăn chung thức ăn với em được sao?
Bất giác người đàn ông nhoẻn miệng cười trước điệu bộ giận dỗi như thật của cô mà đưa tay cầm lấy tay cô đưa miếng thức ăn nơi đầu đũa vào miệng mình:
- Tôi không ăn thừa của người khác nhưng vợ còn ăn được thì đồ ăn của vợ có là gì?
Mộc Trà tự dưng rùng mình... ăn vợ cái của khỉ. Cô sắp nghẹn chết vì phải diễn mấy cảnh này rồi. Vậy nhưng để Hạnh Linh tức ói máu trả thù cho cái tát thì cô sẵn lòng.
- Mặt em làm sao kia?
Khải Viễn lúc này mới nhìn ra má bên kia của cô đỏ. Anh chạm lên cằm cô kéo mặt quay hẳn về phía mình nhìn một hồi nhíu mày hỏi:
- Ai đánh em?
Khuôn mặt Hạnh Linh tái đi, cô ta cúi mặt ăn mà không nhìn. Đông Huy liếc mắt sang rồi bình thản trả lời hộ:
- Giám đốc Linh vừa lỡ tay đấy ạ.
- Lỡ tay sao?
Hạnh Linh gượng gạo cười:
- Vâng ạ
- Em đứng lên ra ngoài gặp tôi.
Mộc Trà níu tay Khải Viễn lại, cô không cần anh ra mặt. Nếu anh càng ra mặt, cô ta sẽ càng ghim thù mà thù giữa hai người phụ nữ cô tin mình giải quyết được. Hơn nữa, Khải Viễn chưa ăn xong bữa. Chiều họ còn rất nhiều việc phải làm không cần quan tâm tới cô ta.
- Chị ấy chỉ lỡ tay thôi, anh đừng quan tâm. Ăn cơm đã không đồ ăn nguội hết rồi, em còn đói lắm.
- Em cứ ăn đi...
- Em muốn ăn cùng anh, chuyện không có gì to tát cả, bỏ qua đi. Em nghĩ chị Linh sẽ không có lỡ lần sau đâu, phải không chị Linh?
Hạnh Linh dù không muốn nhưng vẫn phải cười mà gật đầu. Mộc Trà chỉ muốn dằn mặt cô ta một chút thôi, lần sau mà còn như vậy cô sẵn sàng ăn miếng trả miếng. Mặt cô đến ba mẹ còn không lỡ chạm vào vậy mà chị ta tát mạnh vậy, nhất định cô sẽ đòi lại bằng được.
- Em xin lỗi Mộc Trà đi, anh nhắc cho em nhớ. Cô ấy không dưới quyền em mà dưới sự quản lí của anh nên em không có quyền hoạnh họe cô ấy ở bất kì phương diện nào. Hơn nữa, cô ấy bây giờ là vợ sắp cưới của anh nên dù không muốn em cũng phải chấp nhận và tôn trọng quyết định này. Lần sau em động vào cô ấy một thì sẽ nhận lại nhiều lần như thế? Đừng để anh phải nói nhiều... nhớ đấy.
Hạnh Linh lí nhí trả lời. Mộc Trà thấy cô ta đúng là khôn ngoan, biết lùi khi cần thiết còn chắc chắn là cô ta sẽ không để cho cô yên đâu. Vậy nhưng vì đại cục, vì muốn là cô gái ngoan trước mặt Khải Viễn nên cô ta cũng xin lỗi. Vậy mà anh còn nhắc Đông Huy:
- Cho người đưa Hạnh Linh về đi.
- Khải Viễn, dù sao mai cũng là ngày nghỉ, em có thể ở lại...
- Tùy em
Cô ta chưa kịp vui, anh lại nói với Mộc Trà:
- Chiều tối xong việc, tôi đưa em về nhà ba mẹ vợ.