Izuna: "Nhưng cô ấy đột nhiên xuất hiện trước lưỡi kiếm của đệ, đệ không thể ra tay!"
Hắn không thể ra tay.
Izuna nhớ lại...
Năm ngày trước, hắn tình cờ gặp lại Kat tại một ngôi đền bỏ hoang.
Khi đó hắn đang bị thương nặng sau khi làm nhiệm vụ, lạc mất huynh trưởng, gắng lê lết đến ngôi đền này thì bất tỉnh.
Ánh lửa lập lòe cùng hơi ấm làm hắn tỉnh giấc.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, khuôn mặt của Kat lọt ngay vào tầm mắt hắn.
"Kat?"
"Là tôi".
Izuna từ từ ngồi dậy "Vì sao lại cứu tôi?"
"Chỉ là cứu người bị thương thôi, đó là nguyên tắc của tôi".
Trong đêm, ánh lửa bập bùng nảy lách tách, tấm lưng cô quay về phía hắn.
Hắn hỏi:
"Vậy vì sao cô lại tới đây? Đây là ngôi đền bỏ hoang cách làng của cô xa lắm kia mà?"
"Tôi..." Ngừng lại, Kat lại tiếp tục: "Tôi bỏ trốn khỏi đó".
Izuna ngạc nhiên: "Vì sao?"
Cô thở dài: "Chuyện dài lắm".
"Có thể kể cho tôi không?"
"Anh muốn nghe?"
"Phải".
Im lặng một lát, Kat mới bắt đầu trải lòng.
Tám năm trước, lão Taroya, cố vấn của trưởng làng Nekomimi đã lên tiếng ngăn cản Kat gặp Tobirama khi tình cờ biết được mối quan hệ của cả hai.
Lúc đó, lão đã hết lời khuyên nhủ cô rằng:
"Con còn nhỏ nên không hiểu được tình hình thế sự, ta sống lâu hơn con nên ta biết được đâu là đúng đâu là sai, Tobirama, hắn thuộc gia tộc đối đầu với chúng ta, hắn làm quen với con nhất định là có ý định lợi dụng".
Khi đó, Kat vẫn giữ vững lập trường:
"Không! Nhất định không phải vậy! Tobirama là người rất tốt, nhất định huynh ấy không có ý xấu với con!"
Taroya sau khi khuyên nhủ đủ điều không được, bèn quay sang cấm đoán, ra lệnh cho tay chân cấm túc cô trong ngôi làng mình.
Cô đã năm lần bảy lượt định trốn đi thì bị phát hiện, liền bị những người con gái của Taroya cũng là Nhẫn giả đánh không thương tiếc, đánh tới mức trọng thương.
Sau dần không còn ý định bỏ trốn nữa.
Khi đó, cả làng đều e ngại mà xa lánh cô vì quyền lực của Taroya, cố vấn của trưởng tộc.
Bên cạnh cô lúc này chỉ có duy nhất một người, Chiriya- cô gái từng được cô cứu sống gần làng mình.
Sau khi Kat cầu xin Taroya rất nhiều lần, lão mới nể tình từng là người thân cận bên cha mẹ cô mà cho phép Chiriya sống cùng cô.
Chiriya là một cô gái nghèo cũng mồ côi cha mẹ.
Cô hơn Kat bốn tuổi, rất thân thiết với Kat.
Lần này trốn đi xa, cô và Kat vô tình lạc mất nhau.
Sau đó, Kat tình cờ phát hiện ra ngôi đền và Izuna nên tá túc lại ở đây.
"Câu chuyện là như vậy..."
Izuna im lặng.
Hắn trầm ngâm một hồi, rồi lặng lẽ đứng dậy.
Nhưng vết thương bên hông được băng bó chợt nhói đau nên bất giác ngã xuống.
"Cẩn thận, Izuna!" Kat nhanh chóng ngồi dậy đỡ hắn.
Izuna chỉ cười gượng:
"Tôi không sao!"
Hai người im lặng một lúc, Kat bỗng lên tiếng:
"Ngày mai, khi trời sáng, tôi sẽ phải rời đi để tiếp tục hành trình..."
Izuna không nói gì, nhưng cô lại nói tiếp:
"Nhưng vì có anh đang bị thương ở đây nên có lẽ, tôi sẽ phải ở lại chăm sóc cho anh cho tới khi anh có thể cầm được kiếm".
Izuna tỏ ra lo lắng:
"Không được, cô hãy mau đi đi!"
Kat ngẩn ra: "Vì sao?"
Izuna: "Chuyện của tôi không cần cô lo, cô hãy mau trốn đi!"
Kat: "Xin lỗi, tôi không thể! Cứu người bị thương là nguyên tắc bất di bất dịch của tôi".
Izuna nhìn Kat hồi lâu, lại nói: "Cô yên tâm, huynh trưởng của tôi nhất định đang đến đây, vừa nãy, con chim ưng của anh ấy đã nhìn thấy tôi.
Ngược lại, cô mau đi đi, trước khi anh ấy phát hiện ra có cô ở đây!"
Kat ngần ngừ mãi, rồi khi nhìn vào ánh mắt sáng kiên định lấp lánh ánh lửa ẩn hiện của Izuna, cô mới an tâm phi thân đi mất.
Ngôi đền trở nên vắng lặng trong ánh lửa chớp tắt.
Izuna nằm đó, hay tay gối đầu trông ra ngoài cửa sổ.
Bóng dáng Kat đang hối hả vừa đi vừa lo lắng ngoảnh lại phía nơi đây.
Hắn khẽ cười.
Cái cô gái ngốc nghếch này...!
Một chút xao xuyến, một chút tiếc nuối lại bắt đầu trỗi dậy.
Nụ cười của hắn nhạt dần, đôi mắt dần trở nên ảm đạm khi không còn trông thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Izuna nhắm mắt, chờ đợi người huynh trưởng của mình tới, lòng vẫn nhớ mãi tới cô...